Tần Phỉ Phỉ ôn nhu nói:
- Hoàng Thượng, ngài tỉnh lại thì tốt rồi, mấy ngày nay mọi người đều rất lo cho ngài.
Đường Huyền xoa xoa tay nàng, cười nói:
- Ái phi mấy ngày nay khiến nàng khổ cực rồi, nhìn nàng xem, gầy đi rất nhiều rồi, chờ trẫm khỏe lại nhất định hảo hảo thương nàng… Ái… a đau! Tiểu di muội hạ thủ lưu tình! Trẫm là vô tình thôi…
Thì ra trong lúc đang ba hoa tay của hắn đã lặng lẽ sờ từ đùi lên trên của tiểu di muội. Gần tới nơi thì bị Tần Diễm Diễm bắt được.
- Hừ, không phải nói tay bị thoát lực sao? Hừ, ta biết ngay ngươi sớm tính kế gạt ta mà!
“Tiếc quá, còn có hai tấc…”
- Ai nha, trẫm hiện tại thương nặng, tay chân cũng mất kiểm soát, chắc do tiểu di muội hấp dẫn quá nên tay trẫm không khống chế được… hắc hắc!
- Không khống chế được phải không, nếu vậy ta liền thay ngươi bẻ gãy nó, vậy là xong!
Dứt lời liền vặn nhẹ một cái.
- A…A, nó lại nghe lời rồi, tiểu di muội mau buông!
Tần Diễm Diễm véo hắn thêm vài cái tím cả tay rồi mới buông.
…
- Ái phi, trẫm có chuyện muốn nói riêng với nàng, chỉ là có chút phiền toái.
Đường Huyền ôn nhu nhìn Tần Phỉ Phỉ nói. Tần Phỉ Phỉ liền mỉm cười đáp:
- Hoàng Thượng có gì cứ nói, nô tỳ chuyện gì cũng nghe người.
- Chuyện này tốt nhất chỉ có hai chúng ta, tiểu di muội hay là tạm ra ngoài chơi đi a!
Tần Diễm Diễm thấy nụ cười bỉ ổi của Đường Huyền liền cảnh giác, vội nói:
- Ta không đi đâu hết, ngươi nhất định là muốn giở trò xấu xa, ta phải ở đây để không cho ngươi khi dễ tỷ tỷ!
- Tiểu di muội thân ái, chuyện này rất khó nói ra miệng, hơn nữa chỉ ái phi mới giúp được trẫm, nàng vẫn nên tránh đi thì hơn!
Tần Diễm Diễm nghe vậy càng thêm nghi ngờ, nói:
- Tỷ tỷ làm được thì ta cũng làm được, chỉ có ngươi trong lòng có quỷ mới phải che đậy như vậy!
Đường Huyền đau khổ nói:
- Tiểu di muội, việc này… hay là thôi đi, nói ra nàng sẽ không muốn làm đâu!
Thấy hắn ấp úng như vậy Tần Diễm Diễm càng tin tưởng suy nghĩ của mình, ghắt lên:
- Ta muốn làm, ta muốn làm đó, ngươi cứ nói ra xem!
- Ân, nếu nàng đã nói thế… Thực ra trẫm muốn đi giải quyết một chút, cần người đỡ trẫm đi…
- Đi giải quyết là đi đâu?
- Là … là… đi … tiểu tiện a! Là nàng bảo trẫm nói đấy nhé!
- A! Vô sỉ, chuyện ghê tởm như vậy mà cũng dám mở mồm nói!
Tần Diễm Diễm vội lui về sau vài bước, ghê tởm nói:
- Ta còn lâu mới… mới… cái kia, đồ thô bỉ!
Tần Phỉ Phỉ che miệng cười, sau đó dìu Đường Huyền đi nhà vệ sinh.
Đường Huyền chờ lúc vừa bước ra xa xa phòng ngủ một chút thì vội ôm lấy Tần Phỉ Phỉ kéo nàng vào trong ngự thư phòng.
- A… Hoàng Thượng..
Tần Phỉ Phỉ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ôm chặt lấy.
- Ái phi, trẫm vừa rồi là muốn tránh tiểu di muội đi một lát thôi. Tới đây, nằm lên đây với trẫm, chúng ta nói chuyện một chút.
Đường Huyền nằm lên chiếc sập rồi vẫy vẫy tay.
Tần Phỉ Phỉ hơi chững lại, sau đó cũng ngoan ngoãn cởi hài bước lên nằm cạnh hắn. Đường Huyền liền quay sang hung hăng ôm nàng vào lòng nói:
- Ái phi, trẫm thực sự yêu nàng lắm, nàng cả đời nhất định không được rời khỏi trẫm nhé!
Tần Phỉ Phỉ mỉm cười nói:
- Hoàng Thượng, sao ngài tự nhiên lại nói vậy? Nô tì cả đời sẽ không rời khỏi ngài!
Đường Huyền gật đầu nói:
- Như vậy thì tốt, trẫm vừa rồi nằm mơ thấy ác mộng, thấy nàng rời khỏi trẫm. Ai, thực ra trẫm cũng tự biết mình không xứng với nàng, tài năng không có, thơ từ không biết, dung mạo thì xấu xí, nếu thực sự có ngày nào đó nàng ghét bỏ trẫm, trẫm cũng sẽ không trách nàng đâu… ưm…
Tần Phỉ Phỉ đặt bàn tay trắng như ngọc lên miệng hắn, lắc đầu nói:
- Hoàng Thượng, trước đây phụ thân nô tỳ từng nói, một người dung mạo đẹp hay xấu đều không quan trọng, vì dung mạo là do phụ mẫu sinh ra không thể lựa chọn. Quan trọng là tâm hồn người đó, chỉ cần tâm hồn trong sạch cao thượng cho dù bề ngoài xấu xí đi nữa thì người đó vẫn là một con người đáng kính trọng.
“Ân, đúng vậy, tâm hồn ta rất trong sáng!” Đường Huyền dụi đầu vào ngực Tần Phỉ Phỉ, vừa vuốt vuốt vừa thì thầm:
- Ái phi, không có nàng cho dù làm hoàng đế cũng không có ý nghĩa gì…
Tần Phỉ Phỉ nghe vậy thân thể mềm mại khẽ run lên một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...