Thanh Liên lúc này chậm rãi nói:
- Tiểu nữ mệnh khổ, cha mẹ mất từ nhỏ, được ma ma nuôi lớn, đối với Thanh Liên như con ruột. Hôm nay Thanh Liên đã tròn mười sáu, đến lúc phải trả ơn mụ mụ rồi.
Dứt lời nàng đánh thêm một khúc đàn. Từ cửa sổ một luồn gió lạnh chợt thổi vào, thân thể mảnh mai của thiếu nữ khẽ run lên, trông vô cùng nhu nhược yếu đuối, khiến người ta không khỏi thương cảm…
“Lại đàn sao? Bao giờ mới xong đây, sao đám người này thích nghe đàn tới vậy?”
Đường Huyền suýt chút nữa thì ngủ gật, hắn thầm mắng vài câu trong đầu, vội ột miếng ớt trong túi vào miệng cho tỉnh ngủ. Dạo gần đây ớt và hành là hai thứ lúc nào hắn cũng mang theo. Kháo, cay quá, đã bảo bỏ hạt ớt ra mà!
Khúc nhạc kết thúc, mọi người liền vội vỗ tay ầm ầm. Một vị công tử áo trắng toát đứng lên chắp tay nói:
- Tại hạ vừa mới sáng tác một bài thơ, vừa hay phù hợp với khúc nhạc của Thanh Liên cô nương, mời nàng nghe thử:
- Nhất trọng sơn, lưỡng trọng sơn, sơn viễn thiên cao yên thủy hàn, tương tư phong diệp đan. Cúc hoa khai, cúc hoa tàn, tắc nhạn cao phi nhân vị hoàn, nhất liêm phong nguyệt nhàn. Tạ tân ân tần lâu bất kiến xuy tiêu nữ, không dư thượng uyển phong quang. Phấn anh kim nhị tự đê ngang. Đông phong não ngã, tài phát nhất khâm hương.”
Đọc xong thì rất nhiều người hô vang ca ngợi bài thơ. Vị công tử này cũng coi như một tài tử có tiếng ở kinh thành, ai ai cũng quen hắn. Vị công tử nọ được khen ngợi cũng rất đắc ý.
“Bảo sao đám tài tử này thích ngâm thơ tới vậy, thì ra là để tới kỹ viện phao gái! Cái gì cúc hoa nở cúc hoa tàn? Rõ ràng là dâm thơ mà!”
Đường Huyền thầm nghĩ dâm thơ thì bản thân cũng biết làm, bèn xòe quạt đứng dậy nói:
- Bổn công tử ta cũng có một bài thơ, mời Thanh Liên cô nương chỉ giáo!
- Xuân hoa thu nguyệt hà thì liễu, vãng sự tri đa thiểu. Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, cố viên bất kham hồi thủ nguyệt minh trung. Điêu lan ngọc thế ứng do tại, chích thị chu nhan cải. Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu.
Đường Huyền vốn thi từ chỉ lõm bõm vài bài, vừa hay nhớ ra bài Ngu mỹ nhân của Lý Dục, khá thích hợp trong hoàn cảnh này, bèn đọc ra.
Ngâm xong hắn liền dùng ánh mắt thâm trầm sầu khổ nhìn về phía Thanh Liên. Thanh Liên cô nương bắt gặp ánh mắt của hắn, thân thể nhỏ nhắn khẽ run lên, vội quay mặt đi.
“Xem ra bài thơ của ta đã khiến phương tâm của nàng xao động rồi. Ai nha, làm sao ta lại xuất chúng như vậy, tùy tiện mở miệng đã bắt được phương tâm mỹ nhân, thật phục chính ta quá!”
Hắn không biết rằng thực ra Thanh Liên quay mặt đi vì nàng bị hoảng sợ, không ngờ trong này lại có một người vừa xấu xí đến như vậy, lại còn cái ánh mắt đó, vừa nhìn đã ghê tởm tới sởn da gà, nếu không phải hôm nay là ngày trọng đại, nàng thực sự muốn trốn ngay về khuê phòng.
“Hừ, sao thơ hay như vậy mà không ai ủng hộ?”
Đường Huyền thấy cả sảnh im lặng, ai nấy lắc đầu nhìn mình thì khó hiểu.
Bạch Hồng Kiều vốn cũng giả trang đi cùng tham mưu cho hắn, lúc này khẽ ghé vào tai hắn nói:
- Hoàng Thượng, ngài đọc sai rồi, phải là “cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung?”
“Ách, lâu rồi không đọc nên nhớ nhầm, không ngờ lần đầu đạo thơ mà còn đạo sai, mất mặt a! … Mà khoan đã…
- Ngươi làm sao biết ta ngâm sai?
Bạch Hồng Kiều hắng giọng nói:
- Hoàng Thượng, bài thơ này có phải là ngài đọc lại của một vị tiền bối đường triều không? Thực ra bài thơ này ngay cả một tiểu hài tử mười tuổi cũng biết…
Đường Huyền mặt đờ ra. Thế nào mà cái triều đại này cũng có một Lý Dục nữa vậy?! Giờ thì tốt rồi, mang tiếng đạo thơ, đã thế còn đạo sai, sao cái số ta c..t chó đến vậy a!… Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ, ghi vào lịch, ngày này năm sau không ra khỏi cung nữa mới được!
May mắn cho hắn, trùng hợp thế nào lúc này chợt tú bà bước lên giải vây cho hắn.
- Các vị công tử lão gia, Thanh Liên xét về tài nghệ hay dung mạo đều là hạng nhất ở đây, đêm nay vị nào có thể ra cái giá cao nhất sẽ có thể cùng nàng thưởng thức đêm trăng tròn.
Hảo!!!
Mọi người cùng vỗ tay ầm ầm, tên nào tên nấy đều nghĩ tới cảnh đêm nay cùng mỹ nhân động phòng…
“Rặt một lũ cầm thú không biết xấu hổ!”
Đường Huyền rất nhanh đã quên chuyện đạo thơ vừa rồi, thầm mắng lũ người này, Thanh Liên là của ta!
Quy củ trả giá thì đơn giản thôi, giá cao nhất thì được mỹ nhân.
- Một vạn lượng!
Một người lập tức hô lên sau tiếng hô bắt đầu của tú bà.
Đường Huyền lập tức hô:
- Mười vạn!
Mọi người quay sang nhìn Đường Huyền. Sao hôm nay lại co con bọ chó ở đâu bay vào đây vậy? Rõ ràng là muốn phá hoại mà!
Tú bà nghe vậy cũng choáng váng, cũng có phần nghi ngờ Đường Huyền tới để phá đám, bèn gượng cười nói:
- Công tử, ngài… ngài… thật sự có thể trả mười vạn lượng sao?
Đường Huyền nhổ lá trà trong miệng, đã tới lúc lấy lại thể diện rồi.
- Mười vạn chẳng qua là tiền trà nước thôi, vài trăm vạn lượng với ta cũng chẳng là gì!
Tú bà nghe vậy thì đứng chôn chân. Trăm vạn lượng… khái niệm mà bà mới chỉ nhìn thấy trong giấc mơ.
Một công tử liền bước ra quát:
- Tiểu tử ở đâu tới đây phá rồi? Ngươi nói ra giá mười vạn, vậy mang mười vạn ra đây đại gia nhìn thử!
Đường Huyền gác một chân lên ghế. Đã không thể nho nhã thanh tao thì lão tử lấy tiền đè người. Hắn ngoắc tay một cái.
Một thủ hạ liền đem một hộp lớn lên, mở ra thì bên trong là hàng chục thỏi vàng nguyên khối. Đường Huyền vì để dễ mang đi nên đã đổi bạc sang vàng.
Màu hoàng kim lấp lánh khiến cả sảnh đường chết lặng.
Tú bà ngơ ngác nhìn, sau đó cầm một thỏi lên, tính cắn thử xem thật hay gia, nhưng nhìn thấy trên vàng có khác ấn ký của một trong những cửa tiệm cầm đồ lớn nhất kinh thành, liền kinh sợ vô cùng, vội hô:
- Người tới, mau, dâng trà ngon lên cho công tử đây. Thanh Liên, ngươi cũng lại kính công tử đây vài chén rượu a!
Tú bà như sợ vàng chạy mất, ôm khư khư hộp vàng. Thanh Liên trong lòng khiếp sợ Đường Huyền, nhưng cũng không dám cãi lời ma ma, đành tiến lên mời Đường Huyền một chén rượu. Nhìn bộ mặt xấu xí ghê tởm của Đường Huyền mà nàng thương tâm muốn chết, muốn khóc mà không khóc được, nhưng bộ dáng ủy khuất ai ai cũng nhìn thấy!
Đám công tử quý tộc thấy vậy thì vô cùng bất bình cho nàng, không ai muốn một bông hoa nhài cứ như vậy cắm vào bãi c..t trâu. Nhưng mười vạn lượng không phải con số nhỏ, muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải có bạc mới được!
Rốt cuộc thì cũng có một vị công tử béo phì lên tiếng:
- Mười một vạn!
- Hay lắm!
Mọi người thấy vậy liền hoan hô nhiệt liệt. Dù không phải bản thân có được mỹ nhân, nhưng rơi vào tay tên béo này cũng còn đỡ hơn vạn lần rơi vào tay con khỉ già kia.
- Tư Mã công tử đúng là hào phóng!
Một vị công tử khác chợt đứng dậy:
- Bổn công tử ra giá mười lăm vạn, vì giai nhân chút tiền này không đáng để suy nghĩ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...