Đường Huyền thấy Tần lão tướng quân uy mãnh như vậy thì rất mừng, cũng may chưa đắc tội gì với lão, bằng không một quyền kia mà đấm vào người mình…
Trong vòng vây bao bọc của thị vệ cùng Tần lão tướng quân, Đường Huyền lấy thượng phương bảo súng ra, lên đạn, bóp cò.
Đoàng…đoàng!
Hắn bình sinh không có tài năng gì nổi bật hơn người, nhưng riêng khả năng ngắm súng thì có chút thành tựu. Trăm phát trăm trúng thì không dám nói, nhưng trăm phát trúng tám chục thì có thể.
Đám hắc y nhân vừa khiếp sợ Tần lão tướng quân, đồng thời cũng sợ Đường Huyền bắn lén, vì thế đành phải dãn đội hình ra.
Thủ lĩnh của đám hắc y nhân thấy tình hình bất ổn, bèn suy nghĩ một chút, chợt lão nhìn thấy Tần Diễm Diễm thoát ra khỏi vòng vây của Tần lão tướng, nàng vì thấy đồng môn đánh nhau không kìm nổi ngứa ngáy nên muốn ra giúp đỡ. Theo quan sát của hắn vài ngày nay thì tên hôn quân có vẻ khá si mê thiếu nữ này, liền ra lệnh cho thủ hạ hành động.
Soạt!
- Tất cả đứng yên, nếu ai dám nhúc nhích ta liền giết nàng!
Đường Huyền vừa thấy Tần Diễm Diễm bị bắt, cương đao đang đè lên cổ nàng, lập tức trong lòng vô cùng khẩn trương, vội nói:
- Có gì từ từ nói, ngươi thả nàng ra, trẫm sẽ thả cho các ngươi đi!
Mọi người thấy Hoàng Thượng nói vậy thì bèn tạm đình chiến, nhưng vũ khí vẫn chắn trước mặt.
- Giang Bắc Thiên, ngươi còn che mặt làm gì, đường đường minh chủ Thánh Võ Minh mà phải lén lút như vậy sao?
Tên thủ lĩnh cởi khăn bịt mặt ra, lộ ra khuôn mặt gầy gò cương nghị, mái tóc đã bạc trắng. Hắn hừ lạnh nói:
- Sư thái chẳng phải cũng làm tay sai cho tên hôn quân này sao, có tư cách gì mà mắng lão phu?!
Đường Huyền ngắm nghía một chút, chép miệng nói:
- Thì ra ngươi là Giang Bắc Thiên! Ân, cũng có chút giống nam nhân…
- Tên hôn quân giả mạo, cái gì mà có chút giống, lão phu chính là một trang nam tử hán, lúc lão tử danh chấn giang hồ thì tên hôn quân ngươi còn chưa biết tự đi đái đâu!
“Giả mạo?”
Đường Huyền ngẩn ra, liền nói:
- Ngươi làm sao biết trẫm là giả?
- Hừ, nếu là tên hôn quân thật thì làm sao có thể dùng ám khí giết người? Chỉ sợ bọn ta chưa đánh hắn đã tự quỳ xuống xin hàng rồi!
“Kháo, hình tượng lão tử thật sự xấu như vậy sao?!”
- Đã biết trẫm là giả chẳng lẽ các ngươi còn không biết hôm nay các ngươi đã bị mai phục? Nói thật cho ngươi biết bên ngoài thiên quân vạn mã đã đợi sẵn, các ngươi chỉ cần bước ra khỏi đây thì người liền thành con nhím hết!
Giang Bắc Thiên sắc mặt hơi thay đổi, nhưng gần như không bị thuyết phục là bao.
Đường Huyền bèn nói tiếp:
- À, quên mất, các vị đều là những hảo hán giang hồ, tất nhiên không sợ chết, chỉ có điều… Ha ha, có một số việc các vị nằm mơ cũng không nghĩ ra được đâu!
Giang Bắc Thiên cau mày quát:
- Đừng giả thần giả quỷ nữa, có gì thì mau nói!
- Giang minh chủ hành sự trên giang hồ bao lâu như vậy chả lẽ còn chưa nhận ra sao?
Thực ra Đường Huyền chỉ đang cố kéo dài thời gian để tìm biện pháp. Nếu là vài tên thị vệ bị bắt thì hắn liền bỏ qua, nhưng lần này là tiểu di muội, hơn nữa Giang Bắc Thiên sợ bản thân nhận lầm người nên bắt tới vài nữ đệ tử, ai nấy đều rất xinh đẹp, Đường Huyền nhìn mà nuốt nước miếng, lần này không cứu cũng không được!
- Chẳng lẽ… Ý ngươi là…
Ngươi nói vô tình người nghe hữu ý, Đường Huyền vốn chỉ nói luyên thuyên nhưng trong lòng Giang Bắc Thiên lại suy nghĩ lệch lạc sang vấn đề khác. Nhận ra sự dao động của Giang Bắc Thiên, Đường Huyền vội nói:
- Giang minh chủ hiểu trong lòng là được rồi, có một số chuyện không cần nói ra. Cũng không thể trách ngươi được, kẻ đó quá giảo hoạt, ngươi bị lừa là phải! Cũng may mới chết có vài trăm người, cũng không nhiều lắm…
- Cái gì giảo hoạt, cái gì không thể nói ra?
Lúc này kẻ đang bắt giữ Tần Diễm Diễm lên tiếng hỏi, địa vị của y trong Thánh Võ Minh cũng không kém Giang Bắc Thiên bao nhiêu. Đường Huyền thấy có kẻ lên tiếng thì cả mừng, đảo mắt liên tục, chợt hô lên:
- A?! Chẳng lẽ một trăm mỹ nhân cùng hai trăm vạn lượng bạn kia Giang minh chủ đã nhận một mình, không nói cho các vị biết sao?
- Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, cái gì trăm mỹ nữ, hai trăm vạn lượng?
Giang Bắc Thiên linh cảm chẳng lành, lập tức quát lớn.
Đường Huyền chợt ồ một tiếng như người mê tỉnh mộng, kinh hô:
- Thì ra là thế! Giang minh chủ quả nhiên mưu kế hơn người! Có phải ngươi đã tính toán hết tất cả, chết đi càng nhiều thì tiền thưởng cũng đỡ phải chia ra nhiều phần có phải không?! Đúng là rất cao tay!
- Ngươi… câm miệng!
Giang Bắc Thiên nghe tới đây thì đã hiểu tên hôn quân kia đang cố chia rẽ nội bộ phe mình. Nhưng hắn có thể phát hiện ra, còn đám người trong Thánh Võ Minh thì không. Đám người này tập hợp từ nhiều môn phái bang hội khác nhau, hiển nhiên không có sự tín nhiệm lẫn nhau, lại thấy hiện tại phe mình đã chết tới vài trăm người, làm sao có thể không sinh ra nghi ngờ cho được?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...