Tối ấy…
Phó gia và Việt gia ai cũng hân hoan vui mừng, ngoại trừ nhân vật nam chính của gia đình.
Ở Notorious, Trịnh Nam Anh đang thở ngắn thở dài với Thái Từ Quân, mở miệng ra là nhớ nhung người yêu cũ.
- Muốn gặp thì gặp đi.
- Thôiiiii…
- Nam Anh, chúng ta đều là những người yêu đương nhiều rồi. Cậu phải biết phụ nữ thường lạnh lùng lúc đầu, nhưng khi đã đồng ý thì sẽ rất hết lòng. Còn đàn ông thường nhiệt tình lúc tán tỉnh, nhưng khi có được rồi thì lại thờ ơ.
- Ý là cậu đang thờ ơ Nghê Ly?
- Hzzz, đồ não tàn, thở ra được câu chán đời. Giờ tôi là người có vợ con rồi, khác cậu. Hàn Hằng là người cá tính, cũng nóng tính, tuy lắm lúc khá bỗ bã nhưng bản chất không xấu. Tôi chưa từng thấy cô ấy yêu ai, nên khi đồng ý hẹn hò cậu hẳn đã suy nghĩ nhiều và nghiêm túc. Không chủ động cũng mất cô ấy, thế thì chủ động đi.
- Này, thế nào mà cậu và Nghê Hồ Ly yêu nhau bình yên thế. Cậu cũng như tôi, yêu đương rất nhiều người rồi, cũng gọi là có kinh nghiệm tình trường, thế mà tôi vẫn bị Hàn Hằng trả về tận nhà. Con bé Chung Anh giờ toàn lêu lêu anh trai nó vì vụ này. Bẽ mặt quá đi mất.
- Khó nói lắm, không có đáp án nào hoàn toàn chính xác cả, yêu thì yêu thôi, đâu cần cụ thể lí do gì. Vốn không chọn cô ấy để yêu, và Hồ Ly vốn cũng không để tôi vào mắt. Tình yêu đơn giản xảy ra thôi, trong một khoảnh khắc.
Vừa nói Thái Từ Quân vừa cười, nhớ lại đêm mưa ở biệt thự cũ, thấy thật bõ công lội nước và đứt tay.
Trịnh Nam Anh nhìn cái bản mặt hạnh phúc của thằng bạn thân, còn mình đang buồn phiền thì bĩu môi định châm thuốc lá.
- Hàn Hằng cũng nói gần như vậy, cô ấy nói yêu mà không vì gì, không hiểu vì sao mới là yêu thật. Con mẹ nó lại nhớ Hàn Hằng rồi, ôi Hàn Hằng của tôiiiiiiii…
- Biết cờ vua dạy chúng ta điều gì không?
- Gì? Đến quán rượu nhưng cậu nói với tôi cờ vua?
Thái Từ Quân nhấp một ngụm rượu, rồi ném cho Trịnh Nam Anh một cái kẹo.
- Ăn kẹo đi, cậu sắp cai được thuốc lá rồi mà, đừng vì thất tình mà bỏ đi công sức cố gắng. Cờ vua ấy, chỉ một nước đi sai ta sẽ đánh mất nữ hoàng của đời mình. Lẽ ra cậu phải thấy may mắn khi chưa có thằng khác nhòm ngó Hàn Hằng. Như tôi nè, đấu đá lắm mới giành được Nghê Ly, mà đối thủ nặng kí là đằng khác.
- Sao nghe cứ như tôi có lỗi vl ý, cậu bênh Hàn Hằng?
- Ai đúng thì bênh. Là cậu say xỉn thô lỗ với cô ấy mà. Tôi và Nghê Ly tuy chưa kết hôn, nhưng tôi đã coi cô ấy là vợ mình. Cậu hỏi vì sao chúng tôi yêu nhau bình yên? Đều là vì nhau. Người phụ nữ sẽ đối xử với người đàn ông theo cái cách cô ấy muốn được đối xử. Chẳng ai so đo với người phụ nữ của mình cả, ngay đến chữ "vợ chồng ", chữ “vợ” cũng đặt trước chữ “chồng”. Mỗi người mỗi cá tính, Nghê Ly nhà tôi khác Hàn Hằng của cậu. Nhưng đều là phụ nữ.
- Thái Từ Quân, nói thật nhé, tôi quen nhiều phụ nữ, Hàn Hằng cũng không phải yêu lâu nhất nhưng lại khó quên nhất.
- Tôi cũng quen nhiều phụ nữ, nhưng đến khi quen Nghê Ly thì không còn hứng thú với ai nữa cả.
Thấy ánh mắt hoài nghi của Trịnh Nam Anh, Thái Từ Quân hiểu ý liền cười.
- Không tin?
- Không hẳn, khó tin thôi. Nói cậu là lãng tử không ngoa, nhưng tôi vẫn nghĩ do Hồ Ly mang thai con của cậu nên cậu mới quay đầu nghiêm túc.
- Nhầm rồi, kể cả cô ấy không mang thai con của tôi, tôi vẫn chỉ có mình cô ấy.
- Tôi đã nghĩ chị Hy Lam …
- Tôi hiểu ý cậu. Cậu nghĩ mà xem, xung quanh chúng ta, sẽ có nhiều kiểu phụ nữ, mỗi kiểu có một điểm cuốn hút riêng. Ví dụ Chung Anh, con bé là kiểu “đường”, thuộc típ ngọt ngào được mọi người yêu thích bởi vẫn giữ được nét ngây thơ, nụ cười tươi rói dễ chịu. Hàn Hằng lại giống kiểu “rượu”, trưởng thành quyến rũ, cử chỉ dù không cố ý cũng sống động đa tình, đàn ông dễ đổ gục. Chị Hy Lam lại kiểu “băng” lạnh lùng, cảm giác khó tiếp cận, khó với tới vì quá xuất sắc. Nhưng Nghê Ly lại khác, cô ấy giản dị, nhiều năng lượng, yêu tự do, nhẹ nhàng như gió, có lúc lại ấm áp và đầy tính nữ. Ai cũng yêu cái đẹp thôi, mọi người hay chỉ nhìn bông hồng mà không quan tâm chiếc lá. Yêu hoa hồng là bình thường, nhưng yêu chiếc lá bình thường lại là cái yêu bình dị đẹp đẽ. Tôi yêu Nghê Ly, lúc đầu không thấy cô ấy đẹp như bạn gái cũ hoa hậu, càng ở bên khám phá thì lại càng yêu cốt cách và tinh thần. Với chị Hy Lam, là ngưỡng mộ khi còn niên thiếu, chứ không phải là yêu.
Trịnh Nam Anh trầm ngâm nhìn màn hình điện thoại, hình nền chưa thay, vẫn là ảnh của Hàn Hằng.
- Từ khi quen Hàn Hằng, cũng không ai làm tôi thấy hứng thú nữa. Chắc tôi yêu thật rồi, tôi muốn có trách nhiệm với cô ấy, muốn cưới và có con với cô ấy. Lúc cô ấy nóng nảy, tôi còn tự nhìn điện thoại và tự nhủ cô ấy khùng điên vậy tôi còn chịu được thì mấy cái áp lực công ty có là cái đếch gì. Tức là cô ấy cũng từng là động lực cho Trịnh Nam Anh tôi. Huhu động lực của anh, em đâu rồi???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...