Cực Phẩm Hồ Ly
Hàn Hằng bám dính lấy Thái Từ Quân tới mức ở công ty người ta đồn ầm lên đó là ghệ mới của ông chủ Thái thị.
Tới Trịnh Nam Anh cũng không tin hai người này chỉ dừng lại ở mức quan hệ sếp và nhân viên.
- Ê Hàn Hân, nói thật đi có phải hai người đó … nhập nhằng gì không?
- No comment!
Trịnh Nam Anh ngồi ở sofa thở dài trước sự cự tuyệt của Hàn Hân, vừa nhai kẹo vừa ngắm cảnh trước mặt.
Hàn Hằng mặc chân váy bó tôn lên vòng ba căng đầy, áo sơ mi bỏ hai khuy trên cùng, đang khom người cúi xuống về phía sếp mình. Còn Thái Từ Quân ngồi ghế ở bàn làm việc, lười biếng dựa lưng ra sau nhìn các tài liệu dần hiện trên màn hình máy tính.
Thật giống kiểu cô thư ký gợi cảm và ông chủ may mắn 😆
- Trịnh Nam Anh!
Lại bị gọi cả tên, Nam Anh giật mình làm rơi cái kẹo đang bóc dở.
- Hàn Hằng, đừng tưởng được Từ Quân bênh mà cô dám thất lễ với tôi.
Ngoài Thái Từ Quân, thì chỉ có Hàn Hằng là dám gọi cả họ lẫn tên công tử nhà họ Trịnh không khách khí như vậy.
- Anh nhìn đủ chưa?
- Nhìn gì?
Nam Anh lúng túng nhìn ra chỗ khác, Hàn Hằng đứng thẳng lưng lên và tiến lại ngồi phịch xuống bên cạnh, rồi kéo trễ cổ áo xuống thêm một chút.
- Tôi tự tin là ăn đứt mấy cô bồ của anh luôn.
Playboy gặp badgirl, người 8 lạng, kẻ 800 gram.
- Có to hơn… một chút! Hơi phồn thực!
Trịnh Nam Anh ném viên kẹo khác lên cao rồi há miệng bắt lấy, vừa nhai vừa nhận xét, sau đó còn liếc thêm về phía ngực của đối phương.
- Phồn thực cũng không tới lượt Trịnh thiếu đây.
Hàn Hằng dửng dưng nhét một viên kẹo nữa vào miệng Trịnh Nam Anh khiến anh vừa ùng miệng nhai vừa phản bác.
- Tôi …không…thèm.
- Mừng quá, tôi chẳng thích anh nhìn trúng tôi.
- Chẳng thích?
- Mất công đau lòng, anh cũng chẳng phải gu tôi.
- Mẹ nó, chưa ai dám chê tôi như cô đâu. Từ Quân, cậu dung túng cô ta quá rồi.
Thái Từ Quân gẩy tàn thuốc vào gạt tàn, không nhìn hai người đang chí chóe kia mà nhìn màn hình máy tính nhàn nhạt nói.
- Hàn Hằng, tem tém lại chút. Còn Nam Anh, cậu ở lì đây không chịu về, tốn kẹo quá đấy!
- Vl, cậu tiếc tôi mấy cái kẹo? Tôi đang cai thuốc nên ăn kẹo cho bớt buồn miệng.
Hàn Hằng gật gù nhìn một lố vỏ kẹo trên bàn bĩu môi:
- Công nhận tốn thật.
Trịnh Nam Anh liếc xéo Hàn Hằng rồi đáp lại một cái kẹo.
- Chanh chua như cô ăn đi cho ngọt giọng, bận nhai khỏi nói.
Thái Từ Quân mặc kệ hai người, cầm áo lên rồi đi ra cửa. Hàn Hân cũng đi theo sau khiến hai người kia đều ngơ ngác.
- Ơ, cậu đi đâu vậy?
- Ăn trưa.
Nghe vậy Hàn Hằng đứng lên, vuốt phẳng váy rồi nhanh chóng sánh vai cạnh Thái Từ Quân. Trịnh Nam Anh không cam tâm cũng bám càng theo.
Thế rồi 4 người tới một nhà hàng. Do Hàn Hằng không ăn tỏi, hành, gừng nên Hàn Hân đi ra ngoài dặn riêng với đầu bếp rồi ghé qua wc để rửa tay.
Sợ mọi người đợi mình nên Hàn Hân đi hơi nhanh.
Ở phía ngược chiều, Hồ Ly vừa ghé qua Apple Store để mua điện thoại mới. Màu trắng cô thích đang tạm hết nên phải đợi tới chiều để nhân viên điều phối từ store khác sang. Để đỡ phải đi lại nên cô tính ăn cơm ở nhà hàng phía trên xong quay lại lấy điện thoại là vừa.
Điện thoại bị vỡ màn hình nên cảm ứng hơi loạn, lúc được lúc không, Hồ Ly phải nhấn mạnh mới gõ được phím. Mải ấn điện thoại nên không may va phải người đi đối diện.
- Cô Nghê?
Hồ Ly ngạc nhiên còn chưa kịp load, còn Hàn Hân đã ngay lập tức nhận diện được đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...