Cực Phẩm Hồ Ly

Thái Từ Quân mỗi lần tan làm về, thấy cảnh Nghê Ly ôm Du Nhiên ngủ ở sofa là lòng bình yên vô cùng.

Cô bé hơi hé mắt, nhìn thấy bố liền toe miệng cười.

- Bố ơi!

Sợ vợ tỉnh giấc, Thái Từ Quân bế con ra ngoài sân vườn, quần âu áo sơ mi chưa thay, Du Nhiên được ôm trong lòng bố. Thái Từ Quân sờ sờ bàn tay mũm mĩm của con gái, khi sinh ra đã có một vết bớt màu hồng nho nhỏ.

- Chỗ này là bị đánh ạ.

Thái Từ Quân nhíu mày, rồi hỏi lại.

- Con đi lớp bị đánh sao?

- Không ạ, là bạn khác đánh ạ.

- Con nói cho bố, là bạn nào đánh con? Tại sao bạn lại đánh con?

Bỗng Du Nhiên nói vậy, Thái Từ Quân rất bàng hoàng và tức giận, vẫn cố kiềm chế để gợi hỏi con.

- Bạn đánh vì con muốn chọn mẹ làm mẹ của con. Bạn ấy cũng muốn chọn mẹ làm mẹ, nhưng con chọn mẹ trước rồi. Nên bạn đánh con.

- Hả, con có đau không?

- Đau ạ, nhưng con thắng rồi, nên con đã thành con của mẹ đó.

Cảm giác trong lòng Thái Từ Quân ứ nghẹn vì xúc động, nhắc lại để xác nhận:

- Vậy là con thích mẹ, nên con đã giành mẹ với các bạn khác. Và con chiến thắng phải không?


- Vâng ạ.

- Khi đó con có sợ không?

- Không ạ. Có gì hot? Chọt thử tra𝑛g _ T R Ù 𝐌 T R 𝖴 Y Ệ N.VN _

- Con thật dũng cảm.

- Mẹ rất xinh đẹp. Con đã đứng đợi mẹ, con còn tặng mẹ một bông hoa. Con thích mẹ Ly lắm! Mẹ nấu ăn ngon lại còn mua váy đẹp cho con nữa.

- Chúng ta cùng yêu mẹ, con hãy ngoan ngoãn để mẹ vui nhé.

Hai bố con ngồi ở xích đu, ánh hoàng hôn dần buông xuống, Nghê Hồ Ly tỉnh dậy không thấy con đâu, đang hốt hoảng đi tìm lại thấy cảnh bố con thủ thỉ rất đáng yêu.

Cô đứng ở cửa nhà nhìn ra sân, không lên tiếng mà tận hưởng khung cảnh hạnh phúc trước mắt.

Thái Du Nhiên quay lại, thấy mẹ bèn hớn hở.

- A, mẹ dậy rồi!.

Thái Từ Quân ngồi đó, dang rộng hai tay đón vợ. Nghê Hồ Ly ngồi trong lòng anh, Du Nhiên chạy lon ton trên sân cỏ chơi đùa.

Anh ôm cô rất chặt, hít hà mái tóc dài mềm mượt, sau khi nghe con gái nói trong lòng đã rưng rưng.

- Em có tin không, con vừa kể với anh rằng nó đã chọn em là mẹ đó. Vết bớt ở tay là giành em với bạn nên bị đánh. Du Nhiên rất rất thích em, rất rất yêu em.

Hồ Ly ngạc nhiên nhìn chồng, rồi nhìn con gái nhỏ. Cô thơm lên má Thái Từ Quân một cái, rồi kể.


- Em từng mơ có một bé gái nhỏ tặng mình một bông hoa, khi đó em đã linh cảm mình sinh con gái.

Thái Từ Quân kinh ngạc vô cùng:

- Là Du Nhiên, nó nói tặng em một bông hoa.

Nghê Hồ Ly hai mắt đỏ hoe, giọng dịu dàng vẫy vẫy gọi.

- Nhiên Nhiên lại đây!

Cô bé chạy chạy lại ôm chầm chân mẹ, Nghê Hồ Ly âu yếm thơm lên trán con gái.

- Mẹ cũng rất rất yêu con.

***

Thái lão phu nhân thi thoảng tới thăm cháu chắt, Thái Du Nhiên thích chơi với cụ, một già một trẻ cứ tĩu tít không ngừng.

Du Nhiên được đưa về phòng ngủ, cô bé đang mải chơi nên mếu máo rấm rức khóc nhè muốn được chơi nữa.

- Chồng ơi, lấy giúp em hộp khăn giấy!

Bà nội thấy chắt khóc bèn ngó vào, nhìn hai vợ chồng đang ngồi trên giường, tay cầm hộp khăn giấy.

- Du Nhiên nay ngủ cùng cụ đi, để bố mẹ cháu làm việc khác.

Thường cuối tuần chắt nội không đi lớp, Thái lão phu nhân sẽ ở biệt thự cũ hai ngày một đêm. Du Nhiên dĩ nhiên vui vẻ theo cụ rời đi. Người bà trước khi khép cửa lại còn nhắc:

- Hai đứa làm gì thì làm đi, ta không phiền đâu.

Hai vợ chồng Thái Từ Quân và Nghê Hồ Ly nhìn nhau xấu hổ.

- Chồng ơi, hình như bà hiểu nhầm, em lấy giấy để lau nước mũi nước mắt cho con mà…

- Thôi, nếu bà đã có ý trông con giúp thì mình cũng nên làm việc nên làm.

Thái Từ Quân rất biết tranh thủ cơ hội, tính cho Du Nhiên có em dần là vừa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận