Ở lầu cao, Hồng Hoa nhìn Phó Thành Lãm mỉm cười.
- Thành Lãm, cậu cũng biết Từ Quân là cháu rể ta, mà vẫn tới đây muốn xin đầu tư?
Phó Thành Lãm nghiêm túc ngồi đó, hai tay để trên đầu gối, kiên định đáp lời.
- Làm ăn quan trọng lợi ích ạ.
Hồng Hoa hơi cong môi cười, hôm trước Nghê Hồ Ly đã nói với bà rằng nếu Phó thị hay Việt gia tìm đến thì hãy nể tình cô mà giang tay nâng đỡ. Bởi Hồ Ly rất nghĩ ngợi về việc chồng mình giáng đòn mạnh tay vụ vừa rồi. Huống hồ hai nhà này không phải đối thủ làm ăn của Thái thị, họ còn từng hợp tác, không nên vì chuyện phụ nữ làm ảnh hưởng sự nghiệp cánh đàn ông cất công gầy dựng.
Bà gật gù:
- Được!
Sự đồng ý nhanh gọn khiến Phó Thành Lãm bất ngờ. Anh không biết Thái lão phu nhân cũng không hài lòng việc làm của Thái Từ Quân, và đã đánh tiếng với bạn mình.
Sống ở đời phải chừa cho mình một đường lui, cũng coi như tích đức cho đứa nhỏ sắp chào đời.
- Cảm ơn bà ạ, về Hồ Ly và…
- Ta biết mình nên làm gì!
Nghe được câu này Phó Thành Lãm mới yên tâm. Án phạt kia đã làm tổn thất khá lớn cho tập đoàn Phó thị, được Hồng Hoa giúp đỡ không khác gì cứu cánh lúc họa nạn.
Ở nhà, Việt Thanh Loan cũng không tin được Thái Từ Quân làm tới mức này, lại càng sinh ra khó ưa Nghê Hồ Ly. Việc nhà đẻ tung tin cứ nghĩ sẽ làm Nghê Hồ Ly chới với, không ngờ đối phương vẫn sống bình an vô sự chẳng hề hấn gì.
Thấy chồng về, Thanh Loan không còn hào hứng mong chờ, chỉ lạnh nhạt hỏi tình hình công ty.
- Ổn cả, em không cần lo, tập trung dưỡng thai là được.
- Thái thị chắc gì đã trong sạch, Thái Từ Quân làm ăn lớn làm gì có chuyện sẽ không làm điều mờ ám. Chẳng có gia tộc nào giàu có từ thiện lương cả.
Phó Thành Lãm ngồi xuống sofa đối diện vợ, nhìn cô ấy rất lâu. Hình như chưa bao giờ Phó Thành Lãm ngắm nhìn vợ mình như vậy, điều này làm Việt Thanh Loan bối rối.
- Thanh Loan.
- Ừ…
- Án phạt là phạt đúng lỗi. Nếu ta không làm sai sẽ chẳng ai có thể phạt cả. Dám làm thì dám chịu, trong làm ăn thì những điều này đều nằm trong rủi ro được dự đoán trước. Ngay khi này, có lẽ Thái Từ Quân cũng chuẩn bị để ứng phó nếu chúng ta moi được tin bất lợi mà tố cáo ngược lại. Không phải Thái Từ Quân, có thể sẽ là đối thủ khác làm, sớm hay muộn. Trước khi trách người, ta cũng nên nhìn lại mình.
- Anh muốn em cảm thấy có lỗi vì làm Hồ Ly…
- Thanh Loan, anh biết em có lấn cấn với cô ấy. Anh đã thử đặt mình vào vị trí của em để cảm nhận, có thể không hoàn toàn nhưng hiểu được phần nào cảm xúc của em. Xin lỗi em, vì bao năm qua đã không quan tâm em nhiều. Chúng ta sẽ sống cùng nhau tới già, có con cái, không thể cứ chiến tranh lạnh mỗi ngày buông lời không hay. Cả đời này cũng không thể không gặp vợ chồng Thái Từ Quân được. Vốn hai nhà rất hài hòa, đừng để cảm xúc nhất thời phá hỏng hết thảy.
Việt Thanh Loan bật cười.
- Thành Lãm, em vừa phát hiện ra, suốt năm tháng em thích anh và trở thành vợ anh, đến giờ đã mang thai con anh, thì đây là lần đầu anh nói nhiều như thế. Nhưng là liên quan tới tình cũ. Rốt cuộc là anh khuyên em, hay là bênh người ta vậy?
Phó Thành Lãm dù nói sẽ sống cùng vợ tới già, có con cái cũng không còn làm Việt Thanh Loan vui nữa. Người chồng cũng sững sờ, không ngờ mình tồi tệ như vậy.
Nghĩ lại, quả là hai người rất ít nói chuyện. Việt Thanh Loan thích, yêu, làm vợ, làm mẹ, từng bước thành bạn đời. Phó Thành Lãm đã gắn với cả thanh xuân và quãng đời sau này của cô ấy rồi. Vậy mà cô ấy dâng hiến tất cả những gì tốt đẹp nhất, chỉ đổi lại sự lạnh nhạt và bị coi như thay thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...