Cực Phẩm Hệ Thống

...

Kangaroo thấy biểu hiện này của Đặng Dịch trong lòng có chút khó hiểu.... mỹ nữ nhiều như vậy mà hắn cũng không liếc mắt nhìn một cái... lẽ nào giới tính của hắn có vấn đề?.... Nghĩ đến đây Kangaroo không khỏi thở dài một tiếng.... Đặng Dịch chủ nhân của nó thật không ngờ lại là một người thích nam nhân ah!!..

Nghĩ đến Đặng Dịch giới tính không rõ ràng, Kangaroo lập tức chột dạ, nó nói cũng chính là giống đực, Đặng Dịch sẽ không nổi thú tính đem nó ra để giải quyết đấy chứ??!!? Chỉ tưởng tượng đến cảnh toàn thân bị trói chặt rồi ném lên giường, trước mặt gương mặt Đặng Dịch hiện ra cười đầy nham hiểm, nó không khỏi vã mồ hôi lạnh.....

Đặng Dịch đi tại phía trước không hiểu vì sao hắt xì hơi mấy tiếng, quay lại phía sau nhìn thì lại thấy kangaroo đi ngày càng cách xa hắn, vẻ mặt giống như đang lo lắng điều gì đó.... Đặng Dịch cũng không để ý đến nó nữa mà để mắt tìm kiếm một chỗ dừng chân.....

Đi cả chặng đường, bụng của hắn đã bắt đầu gào thét muốn được lấp đầy.... Đặng Dịch vốn cũng không phải là một người kén ăn, dẫn theo kangaroo vào trong một quán ăn ven đường. Đặng Dịch và kangaroo vừa bước vào lập tức trở thành tâm điểm của những vị khách khác dùng bữa trong quán....

Đặng Dịch đương nhiên biết được bản thân trở thành tâm điểm, đưa tay lên chỉnh lại tóc một chút, phủi phủi quần áo đi đến một chiếc bàn trống ngồi xuống. Nhiều người nhìn hắn như vậy, Đặng Dịch thầm nghĩ có lẽ ngày hôm nay hắn đặc biệt soái hơn mọi ngày, nghĩ đến đây hắn liền đắc ý nở nụ cười...

"Tiểu nhị!"..

"Tới đây, tới đây!" ..

Từ bên trong quán, một thiếu niên tuổi chừng mười sáu mặc một y phục đã bạc màu, trên vai vắt một cái khăn lau, nghe được Đặng Dịch gọi liền vội vàng chạy tới..... Đặng Dịch đặt lên bàn một cái túi vải nhỏ bằng nắm đấm, tiểu nhị mở túi vải ra liền hai mắt sáng rực, bộ dạng rạng rỡ hẳn lên.....

"Khách quan, người muốn dùng gì ạ?"

"Những món ngon nhất của chỗ các ngươi, toàn bộ đem hết ra đây" 

Đặng Dịch không nhìn tiểu nhị mà lạnh nhạt nói. Tiểu nhị nhất thời sửng sốt, nhưng ngay sau đó là một bộ dạng khó xử...


"Khách quan, cái này...... muốn những món ngon nhất ở chỗ chúng tôi thì chỗ này vẫn chưa đủ...."

Lời này tiểu nhị vừa nói ra, Đặng Dịch lập tức đón nhận khinh bỉ của toàn bộ những người có mặt trong quán. Kangaroo cũng bởi vì Đặng Dịch mà mất mặt, nó nói:

"Chủ nhân, nếu như ngươi thiếu tiền thì có thể mượn ta a....."

Đặng Dịch nhất thời xấu hổ, ho khan hai tiếng nhỏ giọng kêu tiểu nhị mang ra mấy món.... Tiểu nhị nghe được liền vui vẻ gật gật đầu... sau đó lập tức chạy đi xuống bếp..... Đặng Dịch thở dài một tiếng, mới vừa rồi bước vào trong quán còn được mọi người chú ý như vậy, một màn vừa rồi thật khiến hắn mất hết hình tượng.....

Lại nói đến Đặng Dịch vừa mới bước vào đã trở thành tâm điểm chú ý, bọn họ chú ý không phải là Đặng Dịch mà là sủng vật của hắn.... Yêu Thú ở đại lục vốn rất phong phú, đa dạng về chủng loài thế nhưng bọn họ từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Yêu Thú nào có hình dạng giống với kangaroo của Đặng Dịch.....

Kangaroo ở bên cạnh Đặng Dịch, nó cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên biết được những sự chú ý kia là đổ dồn về mình, trong lòng có chút không yên. Kangaroo còn chưa kịp mở mồm đối với Đặng Dịch thì hắn đã lạnh nhạt nói

"Không cần để ý. Bọn chúng tuy rằng đối với ngươi có phần tò mò thế nhưng sẽ không đến mức đem ngươi ra mổ sẻ bỏ vào nồi xem thịt ngươi có mùi vị như thế nào đâu."

Nghe được câu nói kia của Đặng Dịch, trong lòng kangaroo cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Nó rốt cuộc thì đang sợ hãi dư thừa cái gì chứ, có chủ nhân Đặng Dịch của nó ở đây mà còn sợ người ta sẽ vì tò mò mà đem nó mổ xẻ ra xem bên trong như thế nào, mùi vị thịt của nó có mùi vị gì sao?

Đám người xung quanh, rốt cục cũng có người tò mò đến không kiềm chế được mà đi đến chỗ Đặng Dịch hỏi. Người này thoạt nhìn thấy giống một thiếu niên tầm tuổi với Đặng Dịch, thân mặc một bộ y phục được may bằng vải tốt, họa tiết phong phú, đúng bộ dạng thiếu gia nhà phú giả giàu có.....

Đặng Dịch nhận biết được sự tiếp cận này nhưng cũng không lên tiếng mà tiếp tục ăn, coi như không có chuyện gì xảy ra....

Bởi vì tại Thiên Thu Thành đang có một sự kiện lớn, Thiên Vũ Học viện tuyển sinh nên tại Thiên Thu Thành thời gian này càng trở nên đặc biệt đông đúc, những người tầm tuổi Đặng Dịch bất luận quê quán đều tập hợp ở nơi này chờ đợi đến ngày tuyển sinh......


Tại đại lục rộng lớn, có rất nhiều những học viện tồn tại, Thiên Vũ Học Viện so với những học viện khác đặc biệt có danh tiếng hơn nên sự kiện tuyển sinh lập tức thu hút được chú ý của toàn bộ võ sinh trên đại lục.

Đặng Dịch vượt cả chặng đường vất vả đến đây cũng hy vọng là có thể được nhận vào Thiên Vũ Học Viện.

Đặng Dịch muốn vào được Thiên Vũ Học Viện một phần là muốn ở Thiên Vũ Học Viện bồi dưỡng một chút, cũng muốn nhân cơ hội này kết giao một số bằng hữu có thể trợ giúp cho hắn sau này. Thiên Vũ Học Viện có một lượng lớn võ kỹ cùng nhiều sách dạy điều chế luyện dược, hắn đối với những thứ này rất muốn mở rộng tầm mắt.

Còn một lý do khác nữa, đó chính là hắn muốn đến nơi mà Trần Thiên chết. Thân là bản tôn, hắn muốn cảm nhận những xúc cảm của Trần Thiên trước khi chết. Trần Thiên liệu rằng trước lúc chết đã cảm thấy như thế nào? Cô đơn? Đau đớn? Tuyệt Vọng? Nghĩ đến đây Đặng Dịch siết chặt hai tay lại, ánh mắt cũng trở lên u ám, lạnh lẽo hơn mấy phần.

Vị thiếu niên kia ngồi xuống tại đối diện Đặng Dịch, Đặng Dịch bảo trì bộ dạng lúc trước, lạnh nhạt thờ ơ, đem thiếu niên kia coi như là không khí. Vừa nghĩ đến Trần Thiên, tâm trạng Đặng Dịch chuyển biến không được tốt lắm chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.

Vị thiếu niên kia bị Đặng Dịch xem như là không khí, trong lòng có một tia oán hận thế nhưng trên mặt vẫn bảo trì nụ cười, cười cười nói nói

"Vị bằng hữu này, ta có thể ngồi xuống không?"

Đặng Dịch đảo mắt nhìn thiếu niên kia một hồi rồi lạnh nhạt trả lời

"Không phải ngươi hiện tại đã ngồi rồi hay sao?"

Thiếu niên kia có chút chột dạ, đúng là hắn đã tự động ngồi xuống rồi, vậy mà lại mở miệng ra hỏi Đặng Dịch, câu hỏi của hắn chẳng phải là dư thừa hay sao? 

Thiếu niên kia cũng chỉ biết cười ha ha cho đỡ xấu hổ, nâng chén rượu trên tay lên đưa tới trước mặt Đặng Dịch


"Thật thất lễ! Ta có thể mời huynh đệ uống một ly coi như tạ lỗi  được không?"

Đặng Dịch đến liếc cũng không liếc một cái, giọng nói có vài phần chán ghét

"Ta không uống rượu. Nơi này là quán ăn, chỗ đó còn trống, ngươi muốn ngồi thì ngồi, không cần xin phép ta cũng không cần tạ lỗi ta"

Thiếu niên kia thấy Đặng Dịch thái độ đối với mình không có thiện ý, cũng không muốn vòng vo mà trực tiếp đi vào vấn đề

"Xin hỏi vị huynh đệ này từ đâu mà có được sủng vật này? Ta đối với Yêu Thú trên đại lục cũng có chút hiểu biết, nhưng lại chưa từng đọc qua tài liệu nào về sủng vật của huynh....."

Đúng vậy, kể từ khi Đặng Dịch cùng với Kangaroo bước chân vào trong quán, mọi người ai cũng tò mò muốn biết rốt cục sủng vật của Đặng Dịch là loại Yêu Thú gì...... Vị thiếu niên kia giống như thay mặt toàn bộ những người có mặt trong quán đứng ra hỏi Đặng Dịch.....

Đặng Dịch không từ chối việc trả lời câu hỏi thiếu niên kia, nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào..... Chẳng nhẽ hắn nói kangaroo này là hắn từ thế giới khác thu thập về làm sủng vật hay sao? .

Đặng Dịch suy nghĩ một chút rồi trả lời...

"Trong lúc vào rừng tùy tiện nhặt được"

Cái gì mà tùy tiện nhặt được, nhưng kangaroo đối với lời này cũng không thể phản biện bởi vì chính nó là người muốn đi theo Đặng Dịch, cho nên nói Đặng Dịch tùy tiện nhặt được cũng không sai..... Thiếu niên kia vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Đặng Dịch, người này hẳn không muốn đem sự thật nói cho hắn....

Đặng Dịch ăn cũng đã ăn xong, đứng dậy rời khỏi quán ăn mặc kệ thiếu niên kia.… Ra khỏi quán ăn, Đặng Dịch nhìn kangaroo 

"Ta trước hết vẫn nên đem ngươi cất đi, nếu không sẽ thu hút sự chú ý của những người khác"

Kangaroo vốn lúc trước còn phản đối thế nhưng trải qua việc ở bên trong quán ăn, nó cũng đồng tình với Đặng Dịch. Đặng Dịch đem kangaroo thu lại, hướng Thiên Vũ Học Viện đi tới...... Thiên Thu Thành nói lớn thì cũng là vô cùng lớn, từ vị trí hiện tại của Đặng Dịch muốn tới Thiên Vũ Học Viện cũng mất nửa ngày đường. ...


Ánh hoàng hôn buông xuống càng tô thêm vẻ đẹp của Thiên Thu Thành, những cửa tiệm hai bên đường bắt đầu thắp đèn lồng, những mùi vị thức ăn thơm phức bay khắp không gian.....

Đặng Dịch cũng không vội, kiếm một nhà trọ nghỉ ngơi.....

Từ giờ cho đến lúc Thiên Vũ Học Viện tuyển sinh vẫn còn tương đối nhiều thời gian, Đặng Dịch ngày mai lên đường cũng không vội. Đặng Dịch thuê một căn phòng ở trên lầu hai, mở cửa sổ ra có thể ngắm nhìn một khoảng khung cảnh tấp nập, lộng lẫy trong ánh hoàng hôn.

Lúc này không hiểu vì sao trong lòng Đặng Dịch bỗng nhớ về gia đình, nhớ cha hắn, nhớ mẹ hắn, nhớ tiểu đệ đệ của hắn.... Nhưng nhớ thì chỉ là nhớ.... Không biết đên bao giờ hắn mới có thể nhìn thấy lại được bọn họ... Xuất ra viên Âm Linh Thần Châu.... Thất thần nhìn một lúc thì Đặng Dịch không nhịn được lại chảy nước mắt... Gia đình đối với hắn thực sự mà nói là một thứ gì đó khá khăn vậy sao?? Hắn muốn cảm nhận được tình cảm gia đình vào lúc này lại là khó khăn như vậy sao??

Hối hận sao?? Đúng... Cực kỳ hối hận!! Đau khổ sao?? Không sai... Cực kỳ đau khổ!! Nhưng trách ai bây giờ?? Chỉ có thể trách mình thôi!!!

Có không giữ!! mất đừng tìm!!!

Hắn nhớ lại mình của trước đây, dường như toàn bộ ký ức tại Địa Cầu ùa về trong đầu hắn. Hắn đối với hiện tượng này cũng không cách nào lý giải, chỉ là đơn thuần nhìn một gia đình hạnh phúc nắm tay nhau dạo phố, hắn liền nhớ đến ký ức gia đình hắn ở Địa Cầu....

Thông qua những ký ức ấy, tuy rằng khi đó gia đình hắn cũng không thể nói là vô cùng hạnh phúc, nhưng cũng rất ấm áp. Đặng Dịch từ đó cũng rút ra bài học, nên quý trọng những gì mình đang có....

Đặng Dịch trên miệng nở một nụ cười, vươn vai một cái rồi đóng cửa sổ lại, trèo lên trên giường nghỉ ngơi....

Ngày hôm sau Đặng Dịch lại tiếp tục lên đường, hướng tới Thiên Vũ học viện. Ngày hôm nay lượng người đi lại đặc biệt đông đúc, so với bình thường tăng lên gấp bội. Những người đi đường chủ yếu là những người tầm tuổi với Đặng Dịch, người nào người nấy đeo hành trang tay nải, bất luận giàu nghèo cũng có.....

Đặng Dịch bỗng nhiên trong lòng cảm thấy áp lực, nhiều người tham gia như vậy liệu rằng điều kiện của học viện có vì thế mà tăng lên? Liệu rằng hắn có được nhận vào học viện hay không?

Hắn trong lòng nắm rõ bản thân không có thiên phú tu luyện, trước đến nay đều là nhờ hệ thống mà tu luyện. Nghe nói đến, có thể được tuyển vào Thiên Vũ học viện phải có thiên phú tốt mới có thể được nhận...

Hắn càng suy nghĩ trong lòng lại càng cảm thấy áp lực, Đặng Dịch nghĩ cũng không nghĩ nữa, hít sâu thở mạnh một cái lấy lại tinh thần. Hắn đường đường là Nguyên Anh Sơ Kỳ Cường Giả nha!! Sau phải sợ một cái kỳ tuyển sinh cỏn con này?? Nếu không phải vì hắn muốn ở trong học viện ngốc một thời gian thì hắn đã liền đem quân tới giết toàn bộ tộc nhân của Vu gia tại đây rồi!! Kẻ nào dám cản!! Giết!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui