CHƯƠNG 76: THỈNH LÔI CHƯỞNG QUỸ THẬN NGÔN
Editor: Luna Huang
Không được nửa canh giờ thời gian, Lôi Xán được mời đến vương phủ, biết Mộ Dung Tuyết trúng kịch độc cửu đầu hạt, hắn còn dẫn theo mấy vị đại phu nội lực cao cường trong dược phô cùng đến.
Mắt thấy Mộ Dung Tuyết nhiều tai nạn hoàn toàn thay đổi, trong lòng Lôi Xán bắt đầu sinh tức giận. Nếu để cho sư phụ thấy Mộ Dung Tuyết thành như vậy, không biết thương tâm tới trình độ nào?
“Lôi chưởng quỹ, nương nương làm phiền ngươi.” Lý Huyền bất minh tức giận trên mặt Lôi Xán, nhưng, trước đây cùng Lương thúc đi qua Phúc Thụy đường, đã biết vị Lôi Xán này tuổi nhỏ y thuật siêu quần, đối với hắn tràn đầy ý kính trọng. Không nghĩ đến, hắn không chỉ có tới, còn mang mấy đại phu quan trọng đến.
Ân!
Lôi Xán từ trên người tam gia dời ánh mắt rót đầy lửa giận, lạnh lùng nói rằng: “Muốn bổn chưởng quỹ giải độc cho nương nương, những người không có nhiệm vụ toàn bộ đi ra ngoài, chỉ để lại vị cô nương Linh nhi này cùng Lý đại phu là được.”
“Ngươi!” Tam gia sớm bị ánh mắt của Lôi Xán làm tức giận, vốn định giáng tội, lại bị tứ gia cường lôi ra viện tử.
“Tính tình Vương gia khá lớn, còn thỉnh Lôi chưởng quỹ chớ để ở trong lòng.” Lý Huyền cung kính bồi tội với Lôi Xán, Lôi Xán xoay mặt nhìn về phía Lý Huyền tâm tình hơi chút hòa hoãn.
Lôi Xán đã biết y thuật của Lý Huyền, lúc này hắn không lo lắng Mộ Dung Tuyết sẽ chết. Nên, động tác của hắn chẳng phải hoảng trương, mang đồ phải chuẩn bị nhất nhất nói rõ với Linh nhi, lại mệnh Lý Huyền đem Mộ Dung Tuyết ôm trở về gian nhà.
Đem Mộ Dung Tuyết đặt lên giường, sai người phong kín địa phương gió lùa ở tứ diện gian nhà, trong phòng thấp ngọn nến cùng đàn mang tới, mới ngồi ở mép giường bắt đầu hạ châm cho Mộ Dung Tuyết.
“Lý Huyền, ngươi biết vì sao vô pháp thanh dư độc trong thân thể nương nương không?” Hắn vừa nói chuyện, vừa vì Mộ Dung Tuyết châm kim.
“Còn thỉnh Lôi chưởng quỹ công khai!” Lý Huyền cúi đầu khom lưng ở bên cạnh hầu hạ, đối với hắn loại y học châm cứu cứu người này mà nói, có lão sư chỉ điểm như vậy, có thể nói mấy năm khó gặp, nên, hắn chăm chú ghi nhớ mỗi một chi tiết của Lôi Xán.
Lôi Xán trái lại thích loại thái độ không ngại học hỏi kẻ dưới này của Lý Huyền, không hề giấu diếm nói rằng: “Dị cổ thảo cùng cửu đầu hạt tử có chút độc tính tương tự, muốn giải hết độc trước hết giả của dị cổ thảo trước, một khi dị cổ thảo cùng cửu đầu hạt tử còn dung hợp, chúng nó tương tự chính là độc tính sẽ biến dị, khi ngươi giải cửu đầu hạt chi độc xong, độc tính biến dị này sẽ lắng tiến thân thể của con người, cho ngươi rất khó tìm được gân độc chân chính.”
“Thì ra là thế, thảo nào thời gian Lý Huyền thử độc thử độc nương nương, phát hiện độc của cửu đầu hạt tử có chút kỳ quái, nguyên lai là dung hợp.” Lý Huyền bừng tỉnh đại ngộ, đã quên đạo lý độc tính tương tự sẽ dung hợp. Nói thầm xong, hắn cung kính hướng Lôi Xán chắp tay: “Vẫn là Lôi chưởng quỹ cao minh, Lý Huyền thụ giáo.”
Lôi Xán sở dĩ cùng Lý Huyền nói những thứ này, người ở chỗ này cảm thấy Lôi Xán chỉ là thưởng thức không ngại học hỏi kẻ dưới của Lý Huyền, không biết dụng ý đích thực của Lôi Xán còn có thứ khác. Bất quá, những người khác ở đây, hắn cũng không mở miệng nữa.
Không được nửa canh giờ thời gian, Lôi Xán dùng y thuật cao minh vì Mộ Dung Tuyết thanh lý dư độc trong thân thể xong, lại vì nàng kiểm tra vết thương trên mặt. Cố ý phân phó Linh nhi xuống phía dưới ngao, lại chi khai mấy vị đại phu mang tới ra ngoại mành, mới thở hổn hển khẩu đại khí.
“Lôi chưởng quỹ là muốn hỏi Lý Huyền về thương thế của nương nương đúng không?” Lý Huyền cũng không phải ngu ngốc, trên đời này không có khả năng bạch rơi hãm bính.
Ha hả…
Lôi Xán cười, ánh mắt thưởng thức lần thứ hai nhìn về phía Lý Huyền gật đầu.
Như vậy, Lý Huyền liền đem đồn đãi nghe được nói cho Lôi Xán nghe. Những lời này, Lý Huyền cũng không biết có nên nói hay không, nhưng, nhìn Lôi Xán cũng không ác ý với Mộ Dung Tuyết, lần trước cũng là Lương thúc cầu hắn giúp tìm được vị lão giả kia, mới vì Mộ Dung Tuyết thương.
Đối với hắn, Lý Huyền có loại tín nhiệm nói không được. Tựa như ban nãy hoàn toàn đem hoàn toàn đem độc của Mộ Dung Tuyết giao cho hắn vậy, sau khi nói xong còn tràn đầy sở khái.
Hừ!
Lôi Xán nghe xong lạnh lùng hừ một cái, nói rằng nói rằng: “Nữ nhân biết phản bội, chỉ có thể nói nam nhân này vô dụng, không có thể để nữ nhân của mình có cảm giác an toàn. Thân là nam nhân, thân là Vương gia, có thể hạ thủ với một nữ tử nặng như thế, thực sự cho người coi thường.”
(Luna: Tặng chú này nghìn like, nói trúng ý ta luôn)
“Lôi chưởng quỹ thỉnh thận ngôn!” Lý Huyền nghĩ không ra Lôi Xán có thể lớn mật như thế, đây chính là vương phủ, lời này nếu như bị tam gia nghe được, đầu sẽ trực tiếp dọn nhà.
Hừ!
Lôi Xán nghe xong lại là một trận hừ lạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn ra phía ngoài, trong mắt hiện ra ngạo khí đáng sợ, khẩu khí so với ban nãy càng càn rỡ hơn: “Hắn nếu dám đụng đến ta, sợ rằng cũng sẽ không có ngày lành qua.”
Thân thể Lý Huyền hơi bị run lên, có thể nói ra lời này hậu trường khẳng định không đơn giản. Thảo nào Lương thúc nói người của Phúc Thụy đường chỉ có thể là bằng hữu, tuyệt đối không thể vi địch. Sợ rằng, lời này Lương thúc vậy cũng nói qua với tam gia, chỉ là tam gia tôn quý, mới có thể nhất thời đã quên.
Ai…
Thở dài nhìn Mộ Dung Tuyết mê man một mắt, hắn ủ rũ cúi đầu còn nói thêm: “Hình xăm hoa đào xinh đẹp như vậy, thực sự là lãng phí một phen tâm huyết của sư phụ.”
Cao thủ lần trước là sư phụ của Lôi Xán?
Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ!
Lý Huyền cúi mình thật sâu vái chào Lôi Xán, uyển chuyển nói rằng: “Lý Huyền cảm kích xuất thủ tương trợ của người, tuy rằng không biết vị sư phụ kia của người cùng nương nương là quan hệ như thế nào, nhưng Lý Huyền muốn nói là, nương nương dù sao cũng là Khiếu vương phi, nếu muốn tiếp tục sinh tồn ở vương phủ, vẫn là chó tứ diện gây thù hằn cho thỏa đáng. Đặc biệt tam gia là gia chủ của vương phủ, bằng không đối với nương nương không có bất kỳ chỗ tốt nào.”
“Độc lần này không phải là hắn hạ?” Lôi Xán cho rằng tam gia là vì muốn Mộ Dung Tuyết thụ càng nhiều dằn vặt mới hạ ngoan thủ.
“Không! Tam gia động thủ với nương nương đều là nhất thời tức giận, hắn không có khả năng hại chết nương nương. Nếu thật làm như vậy, đối với hắn nửa điểm chỗ tốt cũng không có.”
Lôi Xán nôn hàn khí ra miệng, nếu Mộ Dung Tuyết ở vương phủ cừu nhân nhiều như vậy, vì sao nàng như trước tình nguyện ở đây chịu khổ, cũng không nguyện cùng sư phụ xa chạy cao bay?
“Lôi chưởng quỹ, việc này là tư mật của vương phủ, hy vọng Lôi chưởng quỹ…” Lý Huyền cẩn thận nói rằng.
“Yên tâm, Lôi Xán không phải là người lắm miệng. Được rồi, nương nương đại khái vô sự, nhưng, gương mặt này muốn khôi phục nguyên dạng sợ rằng không được.” Lôi Xán tiếc rẻ nhìn Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết dưới ngòi bút của sư phụ họa như thiên tiên, nhưng Mộ Dung Tuyết trước mắt dường như ác quỷ từ địa ngục trốn ra.
Dứt lời, hắn xốc dược sương lên ra mành, mang theo vài đại phu khác ra cửa chính. Ngẩng đầu, thấy tam gia cùng tứ gia đang lo lắng đợi ở viện môn, hắn chán ghét phân phó Lý Huyền nói: “Trong vòng 3 ngày không thể để cho nương nương trúng gió, thảo dược trên mặt nàng dược tính tương đối liệt, cũng không có thể gặp sáng. Khẩu phục cùng dược trên mặt đều là ba ngày, ba ngày sau mặc kệ vết thương có vảy hay không cũng không thể dùng lại.”
“Vâng!” Lý Huyền lắng nghe.
Lôi Xán mỉm cười, mang theo vài đại phu đi cửa sau viện tử. Lý Huyền nhìn ở trong mắt, không dám nhiều lời, tiếp nhận dược Linh nhi vừa ngao, phân phó Linh nhi dẫn đường cho bọn hắn, sau đó bản thân tự mình đi tự mình đi uy dược cho Mộ Dung Tuyết.
Bên ngoài viện, tam gia cùng tứ gia chờ không được nữa, tam gia gần đây tính khí nóng nảy sải bước đến gần viện tử, trực tiếp vào phòng.
Nghe được tiếng bước chân, Lý Huyền buông chén thuốc xuống, lại lau nước thuốc khóe miệng của Mộ Dung Tuyết, mới đứng dậy hành lễ với tam gia.
Tam gia quét gian nhà một mắt, không thấy Lôi Xán và những người khác, tức giận chất vấn: “Người gọi Lôi Xán kia đâu?”
“Hắn vừa mới đi.” Lý Huyền như thực chất hồi bẩm.
“Đi?” Tam gia càng tức giận, xoay người muốn đi ra ngoài tìm người trở về, hảo hảo ‘Chiêu đãi’, lại nghe Lý Huyền mở miệng: “Tam gia, hắn là chưởng quỹ của Phúc Thụy đường.”
“Chưởng quỹ của Phúc Thụy đường thì như thế nào? Dám vô lễ như thế với đường đường Khiếu vương gia, nên trị tội!” Tứ gia đều nhìn không lọt thái độ như thế của Lôi Xán, ban nãy ánh mắt của Lôi Xán nhìn tam ca mang theo cừu thị đáng sợ, ánh mắt kia không nên lương dân ứng hữu.
Nhưng, tam gia lại đình chỉ động tác. Lương thúc nói qua, Phúc Thụy đường thực lực hùng hậu, chỉ có thể là hữu, tuyệt đối bất năng là địch. Hôm nay vì Mộ Dung Tuyết, hắn càng không thể làm hổng đại sự.
(Luna: Càng edit càng thấy nam chủ có cái gì đó …không quá thần thông quản đại nhưng lại tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn, không biết mọi người có nghĩ như ta không?)
“Tam ca!” Tứ gia nhẹ giọng hô.
“Quên đi! Ngươi chiếu cố nàng thật tốt, đừng để nàng chết là được.” Tam gia lạnh lùng bỏ lại lời, đi ra gian nhà của Mộ Dung Tuyết.
“Đây… Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Tứ gia thì thầm trong miệng, đuổi theo bước chân của tam ca chạy ra ngoài.
Lý Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, đoan khởi chén thuốc trên bàn tiếp tục rót hết cho Mộ Dung Tuyết.
Ngoài cửa, Linh nhi cất bước tiễn Lôi Xán liền trở lại. Vào cửa thấy Lý Huyền uy dược cho Mộ Dung Tuyết, nàng chạy chậm đến trước giường: “Lý đại phu, giao cho ta đi?”
“Ân!” Lý Huyền cầm chén đưa cho Linh nhi, đỡ thân thể của Mộ Dung Tuyết ngồi thẳng.
Linh nhi đút dược cho Mộ Dung Tuyết, len lén liếc Lý Huyền cau mày, lớn mật mà hỏi thăm: “Lý đại phu có đúng hay không biết được chủ tử nhà của chúng ta rất đáng thương?”
“Người đáng thương, tất có chỗ đáng trách. Nếu là lúc đầu nàng không giết Tử Huân, có lẽ tam gia cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy, lại nhân đều có quả.” Lý Huyền lòng có cảm khái, nhưng hắn minh bạch, dù cho không có Tử Huân, Mộ Dung Tuyết sinh ở Mộ Dung gia, nhất định bi kịch trình diễn.
Ai…
Thở dài, hắn lại là bất đắc dĩ lắc đầu.
Linh nhi thấy thái độ của Lý Huyền như vậy, lại thử hỏi một câu: “Nếu có một ngày chủ tử không khống chế được tâm tình, giết Lạc Khê lớn lên giống giống Tử Huân, tam gia có thể hay không…”
“Sẽ không!” Lý Huyền không đợi Linh nhi nói xong, đó là cắt đứt, bi kịch như vậy tuyệt đối không thể phát sinh, bằng không Mộ Dung Tuyết đã có thể thực sự vạn kiếp bất phục.
Ngẩng đầu, nhìn về phía Linh nhi tràn đầy tò mò, đột nhiên nhớ tới Mộ Dung Tuyết đã nói, đột nhiên thái độ lạnh lùng quở trách: “Hạ nhân không nên suy đoán chủ tử quá nhiều, cũng không có thể tìm tòi nghiên cứu, bằng không sớm muộn sẽ vì hiếu kỳ của mình hiến mạng.”
“Nô tỳ biết sai!” Linh nhi nhanh chóng phản ứng kịp, nhanh lên hướng Lý Huyền nhận sai.
Trầm mặc, trong phòng cũng nghe không được tiếng nói chuyện nữa. Uy xong dược cho Mộ Dung Tuyết, Lý Huyền mang theo Linh nhi ra gian nhà. Đóng cửa phòng, Lý Huyền nhắc nhở Linh nhi thời gian uy dược uy dược cho Mộ Dung Tuyết lần nữa. Linh nhi nhất nhất ghi nhớ, Lý Huyền mới như có điều suy nghĩ rời đi.
Trong viện nghe không được tiếng nói chuyện, Mộ Dung Tuyết trên giường đột nhiên mở mắt. Mắt hiện ra huyết sắc, nhìn qua tựa như ác ma vậy. Quay đầu nhìn về phía kỳ lân kiếm trên tường, nàng hít một hơi thật sâu, lần thứ hai nhắm hai mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...