Cực Phẩm Hạ Đường Phi

CHƯƠNG 61: NGƯƠI SẼ ĐÁNH CHẾT NÀNG
Editor: Luna Huang
Ngày mưa, rất lâu sẽ để cho lòng người nặng nề, chưa phát giác ra hình ảnh nhớ tới ưu thương nhất.
Ba tháp ba tháp!
Mộ Dung Tuyết ngồi ở trên ghế xích đu bên cửa sổ nghe thanh âm của hạt mưa tích lạc ở đỉnh thất, tựa như đang nghe một khúc giai điệu mê người, nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ.
Sáng sớm tam gia thỏa mãn hai nữ nhân kia, ban ngày bình tĩnh có thể so với bất cứ lúc nào. Nàng thả giả của tất cả hạ nhân, ngay cả tiểu Cẩm cũng không để hầu hạ mình. Nàng nghĩ tới ngày thanh tĩnh, không ai hầu hạ có đôi khi cũng thất rất tốt, miễn cho luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Nhiên, vừa cảm thấy an nhàn tiếng đập cửa vang lên, nàng nhớ kỹ ngày hôm nay không có đóng cửa, nếu như là tiểu Cẩm sẽ mở lời trước. Hồi lâu nghe không được tiếng nói chuyện, chỉ nghe được cước bộ nhích lại gần mình, nàng bỗng nhiên mở mắt, hé ra mặt quen thuộc đập vào mi mắt, sợ đến nàng lập tức ngồi thẳng thân.
“Thấy bổn vương không cao hứng, cũng thật bất ngờ?” Trong tay lục gia đang cầm bồ đào sáng sớm mới vừa từ hậu hoa viên của mẫu hậu hái xuống, quỳ một chân xuống đất, ôn nhu nhìn Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết có loại xung động muốn đánh người, nếu như lúc này tam gia đột nhiên đi tới, lấy võ công của lục gia làm căn bản chạy không thoát.
“Nàng đang lo lắng bổn vương?” Lục gia mừng rỡ như điên, buông rổ bồ đào xuống, cầm tay của Mộ Dung Tuyết: “Cùng bổn vương ly khai có được hay không? Bổn vương có thể không cần vinh hoa phú quý, chỉ muốn cùng nàng bình bình đạm đạm sống cả đời.”
(Luna: Thanh niên mạnh miệng túp lều tranh với tim vàng là đây)
Có thể sao?
Đăng đồ tử như lục gia vậy, tử đệ phú gia ngậm chìa khóa vàng ra đời, có thể cầm cuốc, có thể xuống đất, có thể thích ứng sinh hoạt trong núi sao?

Đánh chết Mộ Dung Tuyết cũng không tin tưởng, nhàn nhạt cười cười, nàng lấy tay của lục gia ra, khẩu khí lạnh như băng nói rằng: “Lục gia, thiên hạ to lớn chẳng lẽ hoàng thổ. Lục gia từ nhỏ sinh tại hoàng gia, chưa cầm qua cuốc, chưa xuống, cũng chưa từng qua sinh hoạt lấy y phục bọc thân, cơm ăn không no, càng miễn bàn còn phải cả đời đối mặt hoàng gia phát lệnh truy nã.”
Lục gia ngồi dưới đất, mấy vấn đề này hắn chưa hề nghĩ tới. Bất quá, muốn dẫn Mộ Dung Tuyết xa chạy cao bay, bản thân những năm này tích súc cũng cả đời áo cơm không lo,. Hoàng gia phát lệnh truy nã, hắn thật đúng là chưa nghĩ qua phải ứng phó như thế nào?
Trừ phi… Trừ phi đại ca lên làm hoàng đế, Long Vân Khiếu tiêu thất trên đời.
Đúng!
Có cơ hội, đại ca nói không sai, phải lấy được Mộ Dung Tuyết nhất định phải cường đại. Chưa từ bỏ ý định lần thứ hai cầm tay của Mộ Dung Tuyết, trong mắt hắn lần thứ hai dấy lên hy vọng, lời thề son sắt nói rằng: “Cái này nàng đừng lo lắng, chỉ cần đại ca có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, bổn vương liền không thể để nàng sống ngày bình thường.”
“Vậy nếu như bổn cung muốn sống cuộc sống bình thường?” Mộ Dung Tuyết lần thứ hai rút tay ra, nam nhân này không thể cho nàng sinh hoạt nàng hướng tới, hiện tại sẽ không, tương lai cũng sẽ không. Nam nhân trong hoàng cung sớm quen tam thê tứ thiếp, tuyệt đối không có khả năng chung thủy với một nữ nhân.
Lục gia trát trát nhãn tình, trước kia Mộ Dung Tuyết chắc là sẽ không lạnh lùng như vậy đối đãi mình, hắn không dám tin tưởng lắc đầu, tâm tình kích động dị thường: “Đều là Long Vân Khiếu tên hỗn đản này, nàng mới có thể đã quên quá khứ của chúng ta. Mới có thể nói với bổn vương lời lạnh như băng vậy, bổn vương hận hắn, hận không thể hiện tại giết tên hỗn đản này xuất khẩu khí này cho nàng.”
“Vậy ngươi đi a!” Mộ Dung Tuyết lập tức nói, chất phác nhìn lục gia, loại không luyện miệng này, từ trước đến nay nàng đều chán ghét.
“Đi. . .liền đi!” Lục gia kích động liền đứng dậy, nhưng đợi được hắn đi tới cửa bị gió lạnh thổi qua mặt, đầu óc lại đột nhiên tỉnh táo lại. Quay đầu lại, hắn đi trở về trước mặt của Mộ Dung Tuyết, vẻ mặt khó chịu ngồi xổm xuống.
Hừ!
Mộ Dung Tuyết cười lạnh nhắm mắt lại, nhất phó khinh thường lục gia.
Vẻ mặt này cho lục gia áp lực nặng nề, ngực có chút đau, hắn cư nhiên cảm giác được tự ti. Trầm mặc, hắn cũng không biết nên an ủi Mộ Dung Tuyết thế nào?

“Ngươi đi đi! Nếu để cho tam gia phát hiện, không chỉ có ngươi phiền phức, còn có thể để bổn cung chịu tội.” Lời của Mộ Dung Tuyết quyết tuyệt mà băng lãnh, nàng cũng không biết nói như vậy so với độc dược còn ác hơn, không chỉ có kích thích thần kinh của lục gia, còn để hắn hận tam gia thăng tới cực điểm.
Nắm tay thật chặt nắm lại, lửa giận thiêu đốt lục gia, hận ý đầy ánh mắt. Nắm tay giơ lên lại hạ xuống, hắn hạ giọng nói rằng: “Tuyết nhi, nàng thất vọng bổn vương rồi phải không? Bổn vương đã từng đáp ứng nàng, có một ngày nắm chắc binh quyền sẽ danh chính ngôn thuận nghênh thú nàng cưới vào cửa.”
Mộ Dung Tuyết không có lên tiếng, nhắm mắt lại hồi lâu chưa từng mở miệng. Lục gia thấy thái độ băng lãnh của Mộ Dung Tuyết, biết nói cái gì nữa cũng là vô vị, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu ly khai.
Người cuối cùng cũng đi, Mộ Dung Tuyết phun ra khẩu đại khí, chỉ mong lục gia đi ra chớ gặp phải để mắt tới võ công cao cường, bằng không thì phiền toái.
Ban ngày không thể nói người, buổi tối không thể nói quỷ, lời này một điểm chưa từng sai.
Khinh công của lục gia không tính là quá tốt, có thể thuận lợi tiến đến hoàn toàn là có thủ hạ võ công lợi hại yểm hộ. Nhưng, thủ vệ trong vương phủ cũng không phải ngu ngốc. Dù cho Văn Mặc không ở, thủ vệ của vương phủ hoàn toàn có năng lực đối phó lục gia cũng là dư dả.
Vừa nhảy tường ra trong đó, hạ nhân phụ trách thông khí đã bị thủ vệ vương phủ phát hiện. Lục gia thấy thế, lập tức đeo mạn che mặt, nhờ hai người yểm hộ lục gia rút lui, ba danh thuộc hạ võ công cao cường khác cùng thủ vệ động thủ.
“Đi mau!” Tới thuộc hạ của lục gia thanh âm trầm thấp, nghe như là lão giả cao tuổi.
Lục gia thấy một đám một đám tới viện tử bên này, nghĩ thầm không xong, nếu là bị tam ca bắt được đưa đến bên người phụ hoàng, đại ca không lột da mình không xong!
Nghĩ một bên, hắn hoảng hồn, dưới chỉ dẫn của lão gia hắn chạy vội đến phương hướng hậu viện, bất quá, để hắn không nghĩ tới chính là tam ca sớm hậu viện đợi hắn đến.
Lục gia thủ mang góc lạc, lão giả lại xa xa cũng cảm giác được tồn tại của tam gia. Chưa tới hậu viện, hắn dặn một người khác mang theo lục gia từ trắc môn ly khai. Vì không để hoài nghi hoài nghi, lão giả quyết định xông ra từ trắc môn.
Hoa lạp lạp! Hoa lạp lạp!

Bầu trời đột nhiên mưa to mưa to, nước mưa gõ đỉnh thất, dính ướt thủ vệ vây công, cũng để cho trận tranh đấu này trở nên khó khăn.
Tam gia chờ ở hậu môn mắt thấy sáng như tuyết, lòng tin mười phần nhìn đỉnh thất đối diện, rốt cục có một thân ảnh xuất hiện. Bất quá, đây hình như không phải là người hắn đợi, người này nhìn qua cao rất nhiều, nhãn thần cũng rất sai, ánh mắt của hắn không phải giống như là một thanh niên nhân nên có.
Tò mò nhìn hướng người tới, cũng không có người theo, tam gia cho Văn Mặc ánh mắt. Lão giả xem ra là một cao thủ sát ngôn quan sắc, mắt thấy Văn Mặc muốn ly khai, hắn nhanh hơn một bước ngăn cản Văn Mặc, vì lục gia kéo dài thời gian rời đi.
Bàn tay như gió, nhanh như thiểm điện, mỗi một chưởng đều chuẩn xác không có lầm đánh vào trên người Văn Mặc. May là Văn Mặc phản ứng rất nhanh, những cái chưởng lực này tất cả đều đánh vào trên lưng, nếu là đánh vào ngực, hắn sẽ không chỉ rơi xuống đỉnh phòng đơn giản như vậy.
Loảng xoảng lang!
Thân thể của Văn Mặc rơi xuống đất một khắc kia, tam gia cũng không để lão giả nhàn rỗi, thi triển khinh công rơi vào đỉnh thất. Rút bảo kiếm ra đâm tới ngực lão giả, lão giả phản ứng đầy nửa nhịp, kết quả kiếm này đâm thủng cánh tay hắn, hắn trở tay một chưởng đánh vào ngực tam gia.
Vèo!
Tam gia biết nội lực lão giả cường đại, một chưởng này để miệng hắn phun tiên huyết, còn cảm giác được ngực có vài phần phiền muộn, tựa như bị cái gì ngăn chặn.
Nội lực thật thâm hậu, lão giả này rốt cuộc là ai? Thân ảnh có vài phần quen thuộc, chưởng pháp tựa hồ cũng đã thấy ở nơi nào?
Lão giả lạnh lùng không nói chuyện, chỉ là hừ lạnh một tiếng, phế đi một phen công phu thoát khỏi dây dưa của tam gia, động tác của hắn thần tốc nhảy lên đại thụ ở tường vây hậu môn ly khai vương phủ.
“Người đến! Lập tức chặt đứt cây này cho bổn vương! Lập tức!” Tam gia tức giận đến cắn răng mở miệng, không để ý tới thương trên ngực, nhìn đại thụ thẩn thờ trước mắt, đầu óc bay lộn.
(Luna: Chuẩn thanh niên giận cá chém thớt luôn)
“Vâng!” Văn Mặc biết cơn tức của tam gia không đè ép được, cũng chỉ có thể phân phó người đem cây già trăm năm này chém đứt.
Vừa gợi người tới, tam gia liền nổi giận đùng đùng đi Mộng viên. Mộ Dung Tuyết nghe tiếng đánh nhau phía bên ngoài tự biết đại sự không ổn, biết chắc không thể thiếu một trận đòn hiểm. Nhưng, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, nàng thẳng thắn kiên trì chờ người nào đó đến tâm sự vấn tội.

Hôm nay bọn hạ nhân đều nghỉ ngơi, tiểu Cẩm cũng không đi đâu, nằm ở trong phòng ngủ đến bây giờ. Nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng đánh nhau, nàng mặc y phục vào đi tới trong phòng của chủ tử. Còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập tới gần gian nhà. Nhìn lại, tam gia chính nổi giận đùng đùng đi tới gian nhà.
Loảng xoảng lang!
Cửa rõ ràng mở, tam gia tiến đến vẫn là đá một cước. Bởi vì giờ khắc này tức giận, hắn vô pháp phát tiết với hạ nhân, ngực đau xót biến thành lửa giận hừng hực, thiêu đốt lồng ngực không cách nào khống chế.
“Gặp qua tam gia!” Tiểu Cẩm cảm giác được cơn tức giận, kinh hãi đảm dảm khom người.
“Cút!” Tam gia chỉ nói một chữ, bước đến gần Mộ Dung Tuyết.
Tiểu Cẩm cũng không biết chủ tử địa phương nào chọc tới tam gia, sốt ruột hộ chủ để cho nàng che trước mặt Mộ Dung Tuyết, đau khổ cầu xin tam gia: “Tam gia, người không thể thương tổn chủ tử nữa, thân thể của chủ tử còn chưa hoàn toàn khôi phục.”
“Phải không?” Mắt tam gia híp lại thành đường chỉ.
Ba ba!
Hai cái tát tai thanh lương đánh vào trên mặt tiểu Cẩm, hắn chưa hết giận còn đạp nàng một cước, chạy tới Văn Mặc chạy tới vừa vặn nhìn ở trong mắt.
Văn Mặc nhìn tiểu Cẩm miệng đầy huyết, lúc này tam gia đang nổi nóng, hạ thủ chắc chắn sẽ không quá nhẹ. Nghe hạ nhân nói, tiểu Cẩm vốn là trúng độc, thân thể còn rất yếu, lại bị tam gia đá hai cái, sợ rằng nội lực trong thân thể cũng sẽ bị phế đi.
“Tam gia bớt giận! Văn Mặc sai người nhổ cây đại thụ rồi.” Hắn chỉa vào gương mặt bị phạt, vào lúc này dời đi đường nhìn của tam gia.
Tam gia trực tiếp liếc ngang quét về phía Văn Mặc, ai cũng không thể ngăn trở nghiêm phạt Mộ Dung Tuyết, hắn lạnh lùng quát lạnh lùng quát: “Đem tiện tỳ này mang đi ra ngoài, trọng trọng đánh hai mươi đại bản cho bổn vương.”
“Tam gia nếu phạt liền phạt thần thiếp được rồi, thân thể của tiểu Cẩm còn chưa khôi phục, ngươi sẽ đánh chết nàng.” Mộ Dung Tuyết nói chuyện khẩu khí có chút cương liệt, lại không có nửa điểm ý tứ cầu xin, thuần túy là nhắc nhở tam gia, tiểu Cẩm chết, hắn sẽ không mò được chỗ tốt gì?
“Lôi ra!” Tam gia nghe khẩu khí này cảm thấy uy hiếp, càng kiên định quyết định của chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận