Cực Phẩm Hạ Đường Phi

CHƯƠNG 16: SAU NÀY NGƯƠI SẼ HIỂU
Editor: Luna Huang
Ba ngày không gặp, cho người nhìn với cặp mắt khác xưa, đây nửa tháng không gặp Mộ Dung Tuyết tiện nhân kia, cải biến của nàng để tam gia cảm thấy bất khả tư nghị.
Sau khi từ Mộng viên trở về, hắn vẫn ngồi ở trong thư phòng. Chất phác nhìn chằm chằm quyển tông trên bàn, thế nào cũng không nghĩ ra ở quý phủ có ai lợi hại như vậy, thời gian ngắn ngủi như vậy không chỉ có khôi phục thân thể của Mộ Dung Tuyết, còn có thể khôi phục vết sẹo trên mặt. Về phần đại phu kia, để hắn càng tò mò.
Trên mặt mây đen rậm rạp, dưới hai hàng lông mày ninh chặt trong đôi mắt khôn khéo tràn đầy nghi vấn. Nhẹ nhàng mà mở ra quyển tông vậy không biết nhìn bao nhiêu lần, nhớ tới những chuyện Mộ Dung Cuồng làm với mình, tim của hắn bị hận ý hoàn toàn nhồi, đau đến đang rỉ máu.
Dưới ánh nắng tươi sáng, ngoài cửa sổ hoa nở tiên diễm, trận trận mùi hoa xông vào mũi. Mùi hoa đưa tới hồ điệp đủ mọi màu sắc, cũng đưa tới một vị không quen chi khách.
Một thân bộ lông tuyết trắng, thân thể mập mạp vũ động móng vuốt, ở trong bị hoa tìm bướm, kêu to.
Meo meo…
Một tiếng mèo kêu nũng nịu làm tam gia từ trầm mê tỉnh lại, tam gia theo thanh âm nhìn lại, thấy mèo con linh hoạt bắt bướm, tiểu dáng dấp tiểu khôi hài cực kỳ. Vừa nhảy vừa chạm, một xoay người, động tác của mèo con đần đần cũng cực kỳ linh xảo.
Ha ha…
Dáng tươi cười hiếm thấy xuất hiện trên mặt tam gia, hắn bị hấp dẫn đến bên cửa sổ, không chớp mắt nhìn động tác của , mây đen trong lòng tản.
Đặng đặng đặng! Đặng đặng đặng!
Tiếng bước chân từ ngoài cửa sổ truyền đến, tam gia mê li không nhận thấy được, người đến cước bộ mềm mại, vừa nhìn cũng biết là khinh công không kém, người đến ở phía sau tam gia quỳ rạp xuống đất.

Ánh mắt đưa ngang một cái, trên mặt tam gia hiện ra không vui. Mà, mèo con cũng vào lúc này đột nhiên quay đầu lại, thấy ánh mắt âm trầm của tam gia vậy, cũng nữa vô tâm bắt buocmsư, theo một thân cây lên phòng lương, chạy phương hướng của Đan viện.
Mèo con Sợ quá chạy mất, sắc mặt của tam gia kém hơn. Bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn người đến một mắt, khẩu khí của hắn không vui nói: “Chuyện gì nói mau!”
“Khởi bẩm tam gia, nhà cửa của Mộ Dung Cuồng ở tây giao xây đến một nửa mấy ngày trước đây bị đạo lôi điện đánh trúng, cuối cùng thiêu thành tro tàn.” Người đến mang tin tức vừa nhận được bẩm báo tam gia.
“Nga!” Tam gia nghe xong đi tới trước bàn, đột nhiên một chưởng vỗ lên bàn, tràn đầy hưng phấn mà nói rằng: “Trạch tử kia bất định thu quát bao nhiêu mồ hôi nước mắt nhân dân, đáng đời có báo ứng như vậy.”
“Bách tính trong thành cũng là nói như vậy.” Người đến tam gia tam gia vui vẻ, cuối cùng cũng buông lỏng khẩn trương thân thể.
Tam gia phất liễu phất, mới vừa vui sướng lại bị mây đen che đậy. Bởi vì hắn tiếc hận, tiếc hận lòng của bách tính hoàng thượng nghe không được, dù cho nghe được, cũng không có thể làm gì Mộ Dung Cuồng.
Bảnh!
Hắn lại là một đấm vỗ lên bàn, phát tiết tức giận trong lòng.
Nhìn phẫn nộ của chủ nhân, tương lai tựa hồ cảm động lây, cả khuôn mặt cũng đều kéo lại. Bất quá, hắn suy tư một trận, lần thứ hai đã mở miệng: “Chủ nhân, nghe nói gần đây bãi tha ma ngoài thành tây giao lại nháo quỷ, có người thấy bóng trắng trong mồ xuất hiện, đảo mắt sẽ không có. Không chỉ có như vậy, còn có người nghe được tiếng sói tru, các thôn phụ cận đến buổi tối cũng không dám ra ngoài.”
” Nghe nói tây giao chẳng biết tại sao thật nhiều năm cũng không có xuất hiện sói, đột nhiên lúc này xuất hiện, chỉ sợ không phải chuyện tốt.” Tròng mắt của tam gia tích lưu lưu chuyển động, trong đầu hiện lên một ý niệm kỳ quái, một đôi mắt phát quang chiếu sáng. Nhưng quang xóa sạch, rất nhanh lại trở nên lờ mờ không ánh sáng.
Truyền thuyết, Phong Lôi có một thần thú tên là tử lang, mao tuyết trắng thuận sáng, mắt lục dường như đèn lồng. Nhưng, thời điểm nguy hiểm tử lang phát hiện thời điểm nguy hiểm, con ngươi lục sắc bình thường trợn to, dần dần biến thành tử sắc đáng sợ. Không ai biết thọ mệnh của tử lang, chỉ là nghe nói tử lang cùng linh miêu một dạng thích hoạt động ở mồ, còn thích xuất hiện trong lăng mộ.
Mà, tử lang mặc dù được mọi người xưng là hi kỳ chi vậtm không chỉ có là bởi vì chúng nó không biết thọ mệnhm quan trọng nhất máu của tử lang đối luyện với đối luyện chi nhân mà nói là thánh bảo. Chỉ cần hơi có chút bản lĩnh, uống máu của tử lang là có thể đề cao lực trong vòng trăm năm.

Như vậy, tử lang thành thần thoại của người giang hồ. Nhưng, thần thoại này hiện nay vẫn chưa nghe nói có người đánh vỡ, vật kia đừng nói bắt được, dù cho muốn nhìn cũng không dễ dàng.
Ngồi xuống, hắn nghĩ tử lang phất phất tay, người đến khom lưng lui ra ngoài. Hắn vừa liếc nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ rất là bình tĩnh, con mèo ban nãy đi mà không hồi.
Ai nuôi mèo?
Nhìn qua rất có linh tính, ban nãy ánh mắt nhìn mình rất kỳ quái, không giống mèo con sợ người xa lạ, ngược lại có loại cảnh cáo xin chớ tới gần.
Ha ha…
Hắn đột nhiên cười rộ lên, cười bản thân đến lúc này lại còn ngoạn tính không giảm. Trong lòng suy nghĩ con mèo kia, hắn khép lại quyển tông trên bàn, quyết định đi ra ngoài một chút, đó là chắp tay sau lưng ra thư phòng, đi phương hướng cửa chính.
Chân trước của tam gia mới ra vương phủ, chủ nhân của mấy tòa viện đều thu được tin tức, đều phỏng đoán tam gia này là muốn đi đâu? Càng không giải thích được thái độ của tam gia vì sao đột nhiên đối Mộ Dung Tuyết đại biến, có đúng hay không tam gia đang tiến hành cái gì?
Vì vậy, người của mấy tòa viện đều phái ra thám tử, tùy thời tìm hiểu động tĩnh của Mộng viên, liền sợ Mộ Dung Tuyết lại đột nhiên chuyển bại thành thắng, ngồi vững vàng vị trí của Khiếu vương phi.
Lúc này Mộng viên, an tĩnh như thường ngày. Trong phòng Mộ Dung Tuyết hôn mê còn chưa tỉnh lại, tiểu Cẩm mới đại phu Lý Huyền tới quý phủ đang vì chủ tử bắt mạch. Chỉ chốc lát, chỉ thấy Lý Huyền đứng lên, đi tới trước bàn khia đan phương đưa cho tiểu Cẩm.
“Lý đại phu, chủ tử nhà của chúng ta thế nào?” Tiểu Cẩm tràn đầy lo lắng hỏi.
“Vết thương cũ chưa lành, khí huyết công tâm. Vương phi phải thật tốt điều dưỡng, không thích hợp động nộ.” Lý Huyền nói cho tiểu Cẩm kết quả chẩn đoán bệnh.
Tiểu Cẩm nghe xong bán tín bán nghi, lại sợ làm Lý đại phu mất hứng, cũng không dám hỏi lại cái gì. Nghe nói Lý Huyền tuổi còn trẻ y thuật phiên gia, tam gia trọng dụng, theo tam gia nam chinh bắc chiến không ít địa phương, hai ngày này mới được tam gia tam gia điều vương phủ.

“Đa tạ Lý đại phu!” Lấy lại tinh thần, nàng hướng Lý Huyền cung cung kính kính khom người.
Lý Huyền cười nhạt một tiếng, nhãn thần bình thường nhìn thoáng qua Mộ Dung Tuyết trên giường, khóe miệng lại dấy lên nị cười nại nhân tầm vị, để tiểu Cẩm càng thêm hoài nghi bệnh tình của chủ tử.
Lý Huyền cũng không ở lâu, mang theo dược sương ra phòng, tiểu Cẩm theo tiễn tới cửa, hắn một mình mại khai đi nhanh ly khai viện tử.
Nghe được tiếng bước chân ly khai, Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên mở mắt. Trong mắt đầy tơ máu hiện ra sát khí, cảm giác máu trong thân thể sôi trào, vài chỗ huyệt vị quan trọng truyền đến đau đớn kịch liệt, để cho nàng đến khí lực xoay người cũng không có.
Đáng chết!
Tiểu tử kia ban nãy làm gì mình?
Trong lòng nàng một trận buồn bực, mắt thấy tiểu Cẩm đi vào mành, sợ tiểu Cẩm lo lắng, đầu mày nhíu chặt tản ra, giả ra dáng dấp vừa thức tỉnh.
“Chủ tử, người cảm nhận được tốt chút không.” Tiểu Cẩm thấy chủ tử tỉnh lại, khẩn trương chạy đến bên giường cầm tay của chủ tử.
“Yên tâm, tốt nhiều rồi. Ban nãy vị đại phu kia là ai? Bổn cung hình như chưa từng thấy qua.” Mộ Dung Tuyết tò mò hỏi.
“Hắn gọi Lý Huyền, trước kia là quân y, tuổi còn trẻ y thuật tốt, thái độ làm người cũng đĩnh hiền lành. Mấy ngày trước đây đại phu của quý phủ cáo lão hồi hương, Vương gia liền gọi hắn vào trong phủ. Nghe nói Vương gia đối với hắn rất là thưởng thức, mặc dù là vừa tới, lại được bọn hạ nhân tôn trọng.” Tiểu Cẩm nói cho chủ tử nghe những thứ mình biết, để trong lòng trong lòng đều biết.
Mộ Dung Tuyết dưới đáy lòng nhớ kỹ tên này tên này, là địch là bạn còn chờ tương lai tiếp xúc. Hay là, hắn khiêm tốn chỉ là giả vờ. Bởi vì, thủ hạ của cha không có quân cờ mềm lòng, trừ mình ra.

Lý Huyền đi ra Mộng viên, nhận thấy được có người ở giám thị cử động của Mộng viên, hơn nữa người đến còn không chỉ một. Nhưng, hắn đại khái có thể đoán được các đạo nhân mã phải là người của ba vị cô nương.
Bất động thanh sắc một đường đi phía trước, đi ngang qua đình viện hoa nở, để hắn thật sâu cảm thụ được thê lương của Mộng viên, đối Khiếu vương phi sinh lòng đáng thương.

Bước chân, tiếp tục đi về phía trước, hắn vẫn chưa vội vã trở lại chỗ ở của mình, trong vương phủ đi một vòng, xác định không ai theo, hắn từ đường nhỏ đi hoa viên. Thường ngày đường chính của hoa viên chưa từng vài người, huống chi mấy đường nhỏ.
Gió mát phất qua, mùi hoa trận trận, đám thái dương hoa cúi thấp đầu buổi tối mới nở, nhưng các hoa khác ở bên cạnh đều đã nở rộ. Những hoa này là sau ngày mười lăm mới trồng, vài ngày có thể sống tốt như vậy, có thể thấy được người trồng phí không ít tâm tư
Lúc này, Hoa quản gia chính thảnh thơi xới đất trồng thái dương hoa, nghe được tiếng bước chân động tác trên dừng một chút, lại tiếp tục xới đất.
“Lương thúc!” Lý Huyền đi vào viện tử, đem dược sương đặt trên bàn đá, xốc lên thùng nước bên cạnh thùng nước phía sau Lương thúc.
“Ngươi đã đến rồi, xới đất cho hoa của cô cô ngươi. Đây chính là hoa nàng thích nhất, đây là địa phương nàng đã từng ở, có khí tức của nàng, nên những hoa này mới nở tươi tốt như thế. “Lương thúc nói cũng không nhàn rỗi, ra sức xới đất cho hoa, trên mặt thả ra cười vui vẻ.”
Lý Huyền nghe lời đi tới xới đất, tiểu tâm dực dực sợ làm tổn thương hoa hoa của cô cô yêu nhất. Xới đất, thưởng hoa, không hiểu nói: “Cô đa, Huyền nhi vẫn là không nghĩ ra người vì sao phải giúp Mộ Dung Tuyết kia?”
Động tác trong tay Lương thúc dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Huyền: “Sau này ngươi sẽ rõ, nghe nói nàng cho người hình xăm lên vết sẹo, xâm thế nào a? Thân thể của nàng như thế nào?”
“Hình xăm trên mặt Vương phi rất đẹp, thủ nghệ kia còn không phải người bình thường có thể làm được. Thân thể của nàng có chút hư hàn, vừa vặn lại có cổ nhiệt lượng kỳ quái, nhiệt lượng kia trong thân thể nàng xuyên loạn, lấy tu vi bây giờ sợ rằng vô pháp nắm trong tay.” Lý Huyền có chút không rõ, bất quá hắn tin tưởng cô đa khẳng định sớm nhận thấy được quái dị trong thân thể trong thân thể Mộ Dung Tuyết.
Ân!
Lương thúc không giấu diếm gật đầu, vẻ mặt tò mò nhìn Lý Huyền: “Ngày ấy ta vốn tưởng rằng nàng sẽ chết dưới tiên của tam gia, không nghĩ đến tính mạng của nàng ngoan cường như vậy, tựa hồ… Tựa hồ…”
“Tựa hồ cái gì?” Lý Huyền cũng thật tò mò truy vấn.
“Ha ha…” Lương thúc đột nhiên nở nụ cười, tiếp tục xới đất, tạm gác lại Lý Huyền sững sờ ở tự mình muốn hiểu.
“Vậy người cũng biết địa vị của người xăm cho Vương phi?” Lý Huyền thay đổi đề tài.
“Gặp được, cảm giác không đơn giản, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.” Lương thúc cẩn thận ngẫm lại, lại vùi đầu tiếp tục xới đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận