Dịch: Vovong
Biên tập: Remy
Một âm thanh cực kỳ quen thuộc lọt vào tai. Hắn vội vã quay người lại. Chỉ thấy một nữ tử mặt tựa phù dung, môi đỏ như son, mông căng eo nhỏ, làn da trơn bóng trắng hồng, thân hình mỹ diệu dưới ánh trăng ấy hệt như một con sóng mềm mại đang nhấp nhô không ngừng.
- Sư phụ tỷ tỷ!
Hắn vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, trong cơn đại hỷ bước tới mấy bước, đưa tay ra muốn kéo nàng.
- Ai là sư phụ tỷ tỷ của ngươi.
An Bích Như khẽ nhún chân, lắc mình tránh khỏi ma trảo của hắn, nhìn hắn vũ mị mỉm cười:
- Ta là hồ li tinh đã tu luyện ngàn năm trên núi!
Thân hình nàng mỹ diệu, dung nhan diễm lệ, trên mặt còn chút ửng hồng nhàn nhạt, mỗi cử chỉ đưa tay nhấc chân ánh mắt đều đung đưa lưu chuyển, hệt như một thiếu phụ thẹn thùng u oán ở chốn thâm khuê, thực khiến trái tim người ta phải mềm nhũn ra.
Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chăm vào nàng, miệng nuốt nước bọt ừng ực, sững sờ nói:
- Tỷ tỷ, xin hỏi một tiếng, hồ li tinh tu luyện thế nào vậy? Ta muốn nuôi một ổ ở trong nhà!
- Thật là tốt đẹp phần ngươi cả!
An tỷ tỷ lườm hắn một cái, tay ngọc trắng nõn để sát lên mặt hắn, chậm rãi vuốt ve, khúc khích mỉm cười:
- Ôi, đây là tiểu a ca nhà ai thế, dáng vẻ thật anh tuấn đó! Sao, ngươi không sợ con hồ li tinh ta đây ư?
Lâm Vãn Vinh nhấp nháy mắt, rụt rè nói:
- Không biết hồ li tinh tỷ tỷ lúc nào mới có thể tới câu dẫn tiểu a ca của nàng, ta thật sự có chút không đợi được nữa rồi!
Trên mặt An tỷ tỷ nổi lên một áng mây hồng, ngọc chỉ khẽ ấn một cái lên trán hắn, cười đến nghiêng ngả, thân hình rung động hệt như một nhành hoa.
Nhìn khuôn mặt như hoa gần ngay trước mắt đó, Lâm Vãn Vinh kinh hỷ đến không biết nói gì, hắn kéo chặt tay An Bích Như, thì thầm:
- Tỷ tỷ, ta đã thật sự tìm được nàng rồi!
Cảm thụ được sự nóng bỏng và run rẩy từ lòng bàn tay hắn truyền đến, An Bích Như ấm áp trong lòng, khẽ nhéo tay hắn, nháy mắt nói:
- Sao, có ai làm khó tiểu a ca của ta sao?
- Còn không phải sao?
Nhắc đến chuyện này, trong lòng tiểu a ca tức thì trào dâng biết bao nỗi khổ:
- Tỷ tỷ, nàng không biết đâu! Bảy ngày trước ta đã tới Tự Châu, từ Ánh Nguyệt ổ leo núi đi lên. Dọc đường một nắng hai sương, trèo đèo lội suối, đi gấp ngày đêm tới Ngũ Liên phong. Đang muốn lên núi gặp nàng, ai ngờ, nửa đường bỗng có một lão đầu râu trắng nhảy ra, nói là Hàn Nông a thúc của tỷ tỷ, ông ấy đánh ta một trận, còn đuổi ta xuống núi, tiểu đệ đệ thực là oan uổng a!
Hắn than vãn kể khổ cả một lúc lâu, An Bích Như cười hì hì nói:
- Thật sao? Hàn Nông a thúc thực sự đã đánh ngươi rồi? Ý, Hàn a thúc là người tốt như vậy, tại sao người lại đánh ngươi nhỉ?
- Chuyện này, ông ấy nói bộ áo quần này ta mặc không đẹp!
- Vậy sao?
An Bích Như vũ mị nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, tấm tắc khen ngợi:
- Hàn a thúc không phải người không có nhãn quang như vậy đâu, trang phục này của ngươi cũng thật không đơn giản, đều là tâm huyết của Y Liên tiểu a muội cả a!
Lâm Vãn Vinh kinh hỷ hỏi:
- Sư phụ tỷ tỷ, nàng cũng biết Y Liên?
- Sao ta lại không biết?
An Bích Như thong thả đáp:
- Y Liên tiểu a muội nhà người ta đem thuyền chở ngươi vào đây. Lại có lòng tốt mời người tới Ánh Nguyệt ổ, khoản đãi ngươi ăn ngon uống ngon. Ngươi lại chỉ tặng người ta một miếng ngọc bội vỡ, thực sự là quá nhỏ nhen!
Chuyện miếng ngọc bội vỡ chỉ có hai cha con Y Liên biết. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ tay:
- Ồ, ta hiểu rồi. Sư phụ tỷ tỷ, nàng sớm đã biết ta tới đây rồi đúng không? Nàng luôn đi theo ta, đúng không?
- Ta chẳng thèm đi theo ngươi!
Mặt mày An Bích Như đỏ ửng lên, hứ một tiếng quay đầu đi.
Thấy nàng miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, Lâm Vãn Vinh cực kỳ mừng rỡ, ngay sau đó lại có chút hối hận, bảo:
- Nếu sớm biết nàng ở bên cạnh ta, thì đêm qua ta đã chẳng lên núi làm gì, đó chẳng phải là đi tìm đòn sao? Tỷ tỷ, sao khi ấy nàng không đi ra khuyên Hàn a thúc, ông ấy đã động thủ thực sự đó!
An Bích Như khẽ bảo:
- Nếu ta khuyên thì sẽ khuyên ông ấy đánh mạnh hơn một chút!
- Tại sao?
Lâm Vãn Vinh sững sờ.
Nhìn bộ dạng si si ngốc ngốc của hắn cũng chẳng biết là thật hay giả, An tỷ tỷ lườm hắn một cái, hơi có chút tức giận quay đầu đi:
- Chẳng tại sao cả! Chỉ muốn đánh tỉnh ngươi, để ngươi nhớ lấy cho kỹ!
- Ồ, có phải nàng cho rằng ta và Y Liên có…
Lâm Vãn Vinh giật mình hiểu ra, cười nói:
- Tỷ tỷ, lần này nàng thực sự hiểu lầm rồi! Y Liên là một nữ hài thuần khiết đáng yêu như thế, sao ta có thể đi làm vấy bẩn được? Ta chỉ thích sư phụ tỷ tỷ thành thục mỹ diễm, biết châm kim như thế này thôi…
- Vậy sao?
An Bích Như cười khanh khách dò xét hắn, kề sát má đến trước mặt hắn, bờ mi dài hơi rung động:
- Vậy sau này mỗi ngày ta đều sẽ châm kim cho ngươi, tiểu đệ đệ, ngươi thích không?
Lời của An tỷ tỷ lúc nào cũng đặc biệt như vậy, nhớ đến thủ đoạn của nàng, Lâm Vãn Vinh tức khắc cảm thấy vừa cao hứng vừa lo lắng, khẽ khàng đáp:
- Th…thích!
- Nói lớn một chút đi!
An Bích Như khẽ nâng cằm hắn lên, nhìn chăm chăm vào hắn cười hi hi:
- Ta nghe không rõ!
Mồ hôi lạnh Lâm Vãn Vinh tuôn ra ào ào, tình thú của An tỷ tỷ quả nhiên là rất đặc biệt a! Ta sợ ngân châm của nàng, nhưng ta thích luận điệu của nàng! Hắn hạ quyết tâm, nghiến răng nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta sẽ châm kim cả một đời nhé!
An Bích Như hai má đỏ bừng, bàn tay hơi run rẩy, đột nhiên khẽ cười khì, ấn nhanh một cái lên trán hắn:
- Nghĩ hay thật đó! Ngươi cho rằng Miêu nữ bọn ta đều dễ bị khi phụ vậy sao?
Lâm Vãn Vinh vội vã xua tay:
- Không, không, ta nói thật mà, sư phụ tỷ tỷ, ta trước nay chưa từng nghĩ qua sẽ khi phụ nàng! Bằng vào thủ đoạn của nàng, ta cũng chẳng khi phụ nổi nàng! Tiểu đệ đệ sẽ chăm sóc nàng đời đời kiếp kiếp, để nàng không phải phiêu bạt, để nàng vĩnh viễn vui vẻ, nàng có chấp nhận không?!
Hắn nắm chặt tay ngọc của An Bích Như, một khắc cũng không chịu buông lơi. An tỷ tỷ si ngốc nhìn hắn, trên mặt thoáng hiện vẻ thẹn thùng, đột nhiên nước mắt rưng rưng, hai hàng lệ châu rơi xuống.
Lâm Vãn Vinh đang muốn cất lời an ủi, An Bích Như đã gạt nước mắt đi, cười hì hì mở miệng:
- Tiểu đệ đệ, khi ngươi nói dối cứ luôn giống như nói thật vậy, hại ta cũng bị ngươi lừa!
- Cái gì mà nói dối, đây là lời nói thật đó!
Tiểu đệ đệ buồn bực bảo.
An tỷ tỷ liếc mắt đưa tình nhìn hắn, yêu kiều cười khúc khích:
- Vậy là ta sai rồi. Tiểu đệ đệ, khi ngươi nói thật cứ luôn giống như nói dối vậy!
Như vậy còn không phải là cùng một ý tứ sao? Nàng trêu ta chắc! Đầu Lâm Vãn Vinh lập tức đặc như bã đậu, gặp phải An tỷ tỷ vừa quyến rũ vừa thông minh này, một thân bản sự của hắn lại chẳng thể nào dùng được.
Thấy hắn cúi thấp đầu xuống hệt như một con gà trống bại trận, trong mắt An Bích Như lộ vẻ ôn nhu, không nói tiếng nào nắm chặt tay hắn, lặng lẽ mỉm cười.
- Ngày mai chính là Hoa Sơn tiết rồi!
Nàng đột nhiên khẽ nói.
- Ừm!
- Lúc nào ngươi tới?
- Suy nghĩ đã…
Đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay lỏng đi. An tỷ tỷ đã không nói tiếng nào quay đầu đi, thần tình lặng như băng sương. Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng lại, cười hì hì nói tiếp:
- Ta suy nghĩ xem, làm thế nào mới không bị Hàn Nông a thúc đánh lần nữa!
- Vậy sao?!
An Bích Như quay đầu lại, cắn răng cười khanh khách, thần tình cực kỳ quỷ dị. Lâm Vãn Vinh còn chưa hiểu rõ tình hình thì đã cảm thấy mông đít lạnh ngắt, từng trận đau nhói truyền đến. Chẳng cần nói cũng biết là ngân châm vào người rồi.
Thủ đoạn báo phục của An tỷ tỷ quả thực xuất quỷ nhập thần. Chẳng ai biết được nàng sẽ dùng chiêu số gì. Lâm Vãn Vinh trong lòng kinh hãi da thịt run rẩy. Đột nhiên lại có một loại ảm giác kỳ quái, cùng An tỷ tỷ ồn ào thế này, toàn thân lại có một cảm giác dễ chịu thoải mái không thể miêu tả nổi.
Hắn quay đầu sang hướng về phía An tỷ tỉ mỉm cười. An tỷ tỷ sững sờ, cũng không nỡ hạ thủ nữa, lặng lẽ cúi đầu xuống, ánh mắt hiền dịu, hai má đỏ bừng.
Lâm Vãn Vinh đột nhiên thở dài một tiếng:
- Ta theo Y Liên học mấy ngày, cũng chỉ học được năm bài sơn ca, làm sao bây giờ?
An Bích Như lắc đầu mỉm cười:
- Cái này ta biết đâu được?
- Ý của ta là, tỷ tỷ, chúng ta có thể dối trá trước một chút không? Nàng nói cho ta ngày mai sẽ hát bài gì, ta về sẽ theo Y Liên học bài đó!
An tỷ tỷ tức giận hừ một tiếng:
- Ta chẳng thèm gian dối, thắng thì phải thắng cho quang minh chính đại. Hoa Sơn tiết này, người Miêu chúng ta đều bằng vào bản sự mà thủ thắng cả.
An Bích Như bề ngoài tuy phóng đãng những trong nội tâm lại cực kỳ cao ngạo, chẳng chịu gian dối. Lâm Vãn Vinh lại đau đầu rồi. Với chút bản sự đó của hắn, nếu muốn nổi bật ở Hoa Sơn tiết, đơn giản chính là chuyện chẳng thể tưởng tượng được.
- Còn có một chuyện, tên Trát Quả đó và Tự Châu phủ doãn cấu kết với nhau, hôm nay mật đàm ở Hương Vận lâu. Nàng có biết không?
Lâm Vãn Vinh trầm mặc một hồi lâu rồi mới hỏi.
- Dĩ nhiên là biết.
An Bích Như khẽ cười:
- Ngươi cho rằng ta ở Miêu trại chẳng được việc gì sao?
An Bích Như quả nhiên có bản sự, Lâm Vãn Vinh đại hỷ:
- Bọn chúng nói gì, nàng có thể cho ta biết không?
Nằm ngoài ý liệu, An Bích Như kiên định lắc đầu:
- Không được! Mặc kệ là Hoa Sơn tiết hay là hai phe cấu kết, đều chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi đi giải quyết.
- Tại sao?!
Lâm Vãn Vinh cực kỳ khó hiểu.
An tỷ tỷ yêu kiều mỉm cười, khẽ nói:
- Ta hi vọng, ngươi có thể dùng thủ đoạn của mình đi giải quyết tất cả, làm anh hùng của Miêu trại chúng ta một lần! Tiểu đệ đệ, ngươi có hiểu ta đang nói gì không?
Làm anh hùng của Miêu trại? Lâm Vãn Vinh nhấp nháy mắt, giật mình hiểu ra.
Vô luận là Hoa Sơn tiết hay chuyện Trát Quả và Nhiếp Viễn Thanh cấu kết với nhau, kỳ thực đều có liên quan chặt chẽ với Miêu trại. Với bản sự của An Bích Như, nàng muốn xử trí Trát Quả tuyệt không phải khó, chỉ là nàng không muốn tự tay động thủ với tộc nhân của mình, cho nên mới đem chuyện này giao cho tiểu đệ đệ mà nàng tín nhiệm nhất đi làm. Nói cách khác, đây chẳng phải là một cuộc khảo nghiệm ư?
Đối với An tỷ tỷ mà nói, nàng tuyệt không nguyện ý bớt đi bất cứ thứ gì trong chuyện có liên quan đến hạnh phúc cả đời mình, nàng cần một người anh hùng quang mình chính đại, được toàn Miêu trại kính ngưỡng, cần một cánh tay cường tráng vô song mang nàng đi trước mặt toàn thể dân chúng Miêu trại. Xử trí tất cả thế nào thì phải xem tiểu đệ đệ rồi, đây mới chính là dụng tâm sâu xa của nàng.
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ gật đầu, cười khổ:
- Nghe thì hiểu rồi, chỉ là cảm thấy áp lực quá lớn a!
- Tiểu đệ đệ, ngươi thật thông minh.
An Bích Như ôn nhu vuốt ve má hắn, trong mắt tràn ngập vẻ mừng rỡ:
- Ta tin ngươi, ngươi nhất định làm được!
Không thể làm cũng phải làm, ai bảo ta đã trúng kế của hồ li tinh nàng chứ? Hắn cười ha hả hai tiếng, đột nhiên nhớ đến một vấn đề, sắc mặt lập tức biến đổi:
- Sư phụ tỷ tỷ, ta hỏi nàng một chuyện!
An Bích Như tựa như có thần cơ diệu toán, thong thả nói:
- Có phải là về chất độc trên người tiểu tình nhân Đột Quyết kia của ngươi…
- Đúng, đúng, chính là Nguyệt Nha Nhi!
Nhân mạng quan trọng, hắn cũng chẳng quan tâm đến ngữ điệu có vẻ như đang ăn dấm chua của An tỷ tỷ, vội nắm chặt tay nàng:
- Sư phụ tỷ tỷ, Ngọc Già rốt cuộc đã trúng độc gì?
An Bích Như hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi:
- Quên rồi!
Quên rồi? Lâm Vãn Vinh bị dọa cho thiếu chút nữa thì ngất đi, độc nàng hạ mà cũng có thể quên, còn có thiên lý nữa không đây?
Nhìn bộ dạng ánh mắt lãnh đạm, tựa cười mà không phải cười của An tỷ tỷ, hắn đâm quẫn chẳng biết làm gì, chỉ đành áp chế nỗi lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng nói:
- Tỷ tỷ, đừng đùa nữa, chuyện như vậy sao có thể quên được? Nguyệt Nha Nhi trước đây là địch nhân của chúng ta, những bây giờ hai nước đình chiến rồi, nàng ấy và chúng ta là bạn bè, chúng ta không thể bỏ mặc bằng hữu đúng không?
- Chỉ là bằng hữu sao?
An Bích Như nghiến răng, hừ một tiếng:
- Sợ rằng người ta đã sắp sinh con cho ngươi rồi nhỉ? Ngươi thực có bản sự, đến cả Kim Đao Kha hãn cũng có thể nắm được!
Lâm Vãn Vinh cực kỳ kinh ngạc, chuyện Ngọc Già có thai, đến cả bản thân hắn cũng không thể xác định, số người biết lại càng ít ỏi, An tỷ tỷ làm sao biết được?
- Ngươi cũng đừng lo lắng.
Nhìn bộ dạng do lắng bất an, chân tay bối rối của hắn, An Bích Như vừa bực bội lại vừa đau lòng, cười hì hì vuốt ve má hắn:
- Ngoan một chút! Ngày mai biểu hiện cho tốt, nói không chừng ta cao hứng lên, sẽ nhớ ra được tiểu tình nhân của ngươi đã trúng độc gì! Đến lúc đó ngươi lại đáp ứng ta một chuyện nữa, trong lòng ta càng vui sướng, thuận tay sẽ giúp nàng ta giải độc. Vậy không phải là rất tốt sao?
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:
- Nhưng, độc mà Ngọc Già trúng đã sắp phát tác rồi, không thể trì hoãn nữa!
- Đúng thế.
An Bích Như nháy mắt:
- Cho nên, ngày mai ngươi càng phải nỗ lực, chuyện này có liên quan tới an nguy tính mạng tiểu tình nhân của ngươi đó! Hừ!!!
Nói đến đoạn sau, mùi dấm chua càng bốc lên mạnh. Lâm Vãn Vinh nghe mà dở khóc dỡ cười, hối hả gật đầu:
- Sư phụ tỷ tỷ yên tâm đi, cho dù nàng không nói, ta cũng nhất định sẽ cướp nàng tới tay!
An tỷ tỷ đỏ ửng hai má, giận dữ lườm hắn:
- Chuyện đó cũng chưa chắc! Đến lúc đó ta sẽ không để ngươi cướp đi đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...