Dịch: Vovong
Biên tập: Remy
Trên trời có cơn mưa không rơi,
A muội có lời không dám nói.
A ca tuấn tú hại chết người,
Huynh hãy đến nghe tấm lòng muội…
Trong lúc mơ mơ hồ hồ nửa thức nửa ngủ, hắn nghe thấy trên núi truyền tới một giọng tình ca trong trẻo. Dõi mắt nhìn qua cửa sổ, trăng sáng trên cao, sao mọc đầy trời, thời gian còn chưa tới canh tư mà bản Miêu đều đã dậy rồi, nhà nhà đốt đèn, trên sàn khói bốc lên ngùn ngụt, thật là một cảnh tượng tấp nập.
Nghĩ đến tối qua từng nói muốn theo Y Liên học sơn ca, hắn vội vã bò dậy, nhanh chóng mặc quần áo, bước một bước dài từ trên nhà sàn trực tiếp lên đến sườn núi.
Thiếu nữ đứng trên đỉnh núi, liếc nhìn hắn một cái rồi quay mặt đi:
- Hứ, huynh tới muộn rồi!
Lâm Vãn Vinh gãi gãi đầu, xấu hổ nói:
- Cái này, cái này, muội cũng đến quá sớm đó! Đương nhiên cũng phải trách ta, lần đầu tiên ở Miêu hương, tối qua quá hưng phấn, nhất thời không ngủ được, nên giờ mới dậy muộn một chút!
- Nhớ Thánh cô sao?
Y Liên cười hỏi.
Nha đầu này đoán thật chính xác, có điều ta nói ra chắc chắn muội cũng không tin, hắn cười ha hả mấy tiếng, coi như lảng sang chuyện khác.
- A Lâm ca, tình ca của Miêu tộc bọn muội có yêu cầu là phải đơn giản thẳng thắn, không cần biết lời lẽ thế nào, chỉ cần huynh dám hát ra là có người dám nghe. Khúc điệu thì đều gần như nhau cả, cũng không khó học, mấy ngày đi đường này muội sẽ từ từ dạy huynh.
Khóa học đã bắt đầu như vậy, Y Liên lần lượt giảng giải:
- Khó là khó ở ca từ. Những bài sơn ca này đều là tiên tổ từng đời từng đời hát truyền lại, a mẫu có thể nhớ được một nghìn bài, muội tới bây giờ chỉ có thể nhớ được hơn sáu trăm. Muội đem những bài muội biết dạy hết cho huynh, huynh phải ghi nhớ đó!
Sáu trăm bài? Mẹ của ta ơi! Lâm Vãn Vinh lè lưỡi, rụt đầu lại. Y Liên cười khúc khích nói:
- Huynh có thể nhớ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu đi. Dù sao cũng không hi vọng huynh hát được như chim bách linh!
Nha đầu này lại trả lại nguyên lời đêm qua rồi, Lâm Vãn Vinh lắc đầu mỉm cười, mục quang lướt đến trên mặt nàng, thấy hai mắt nàng mở to, bên trong đầy những mạch máu nhỏ hiện lên, lập tức kinh ngạc hỏi:
- Y Liên, muội, đêm qua muội không nghỉ ngơi sao?
Thiếu nữ xấu hổ lắc đầu:
- A mẫu muốn giúp muội thu dọn đồ, phải nướng bánh và chuẩn bị lương khô. Cả đêm mẹ không nghỉ, muội sao có thể ngủ được chứ? Các mễ đa mễ sai muốn tham gia Hoa Sơn tiết trong trại này, nhà ai cũng như vậy cả!
Thảo nào muội dậy sớm thế, Lâm Vãn Vinh lo lắng kéo nàng đi:
- Hôm nay đừng dạy nữa, hãy về ngủ trước đi! Ta bảo muội nhé, thân thể là của mình, người khác có nói tốt thế nào đi nữa cũng vô dụng, tự mình thương tiếc mình mới là thật. Muội có hiểu không?
- Dạ!
Y Liên mỉm cười ngọt ngào:
- A Lâm ca, muội nghe huynh!
Trở vào nhà, Y Liên lặng lẽ chui vào trong phòng. Vợ chồng Bố Y sớm đã dậy rồi, nhìn thấy bộ dạng khách nhân mặc Miêu trang thì đều có chút tán thưởng. A mẫu mỉm cười nói vài câu, Bố Y lão tía phiên dịch:
- A mẫu của Y Liên bảo, khách nhân ngươi mặc Miêu trang vào cũng là một mễ đa anh tuấn trong thập lý bát hương!
- Vậy sao?
Mễ đa anh tuấn nghe mà mặt mày rạng rỡ, vội vã ôm quyền đáp:
- A thẩm quá khách khí rôi. Ta mặc vào có anh tuấn hơn nữa cũng chẳng so được với lão tía năm đó a!
A thẩm mỉm cười liếc nhìn trượng phu.
- Nha đầu Y Liên này!
Bố Y lão tía cười khổ, nắm chặt tay hắn, cất giọng nghiêm túc:
- Khách nhân, chuyến đi này phiền ngươi hãy chiếu cố cho bọn Y Liên, Khôn Sơn nhé!
- Đâu có đâu có, là chiếu cố lẫn nhau mà!
Khách nhân chẳng hề xấu hổ lớn tiếng nói.
Lão tía lắc đầu:
- Khách nhân quá khách khí rồi! Khôn Sơn Y Liên bọn chúng đều là hài tử! Nhưng ngươi thì khác, khi ngươi đánh tên họ Ngô đó ta đã nhìn ra rồi, đôi tay này của ngươi không phải là sống trong nhung lụa, nó đã từng cầm qua đao rồi!
Lâm Vãn Vinh thầm kinh ngạc, Miêu hương thật nhiều người giỏi a! Lão tía này bề ngoài có vẻ bình thường không bắt mắt, bên trong lại quan sát tỉ mỉ, thảo nào có thể trở thành thủ lĩnh của Hồng Miêu, có người như vậy tương trợ, Miêu hương mới có thể quản lý tốt được a!
- Lão tía yên tâm đi.
Hắn không còn dám khinh mạn nữa:
- Con người Lâm mỗ ta tuy chẳng phải thiện nhân gì, nhưng cũng tuyệt không phải là kẻ đi làm hại người tốt! Ta sẽ không để Khôn Sơn Y Liên bọn họ bị khi dễ đâu!
Nói xong mấy câu này liền nghe thấy một tràng tiếng bạc va vào nhau đinh đang, một thiếu nữ từ trong phòng chậm rãi đi ra, Lâm Vãn Vinh vừa liếc mắt nhìn qua liền lập tức sững sờ.
Thiếu nữ này mặc một thân Miêu trang mới tinh, thanh mi tú mục, mỹ lệ động lòng. Nàng mới tắm rửa qua, đồ trang sức bằng bạc sáng chói xuyên thành một chiếc vòng lấp lánh quấn trên búi tóc dài còn đang ướt. Trên đầu, cổ, trước ngực, cổ tay, chỗ nào cũng có đồ trang sức bạc, ánh bạc nhẹ nhàng phản chiếu khiến làn da của nàng trở nên óng ánh, hệt như mỹ ngọc. Nơi eo nàng quấn một chiếc ngọc đái trắng tinh, tuy không kèm theo đồ trang sức bạc nhưng ở giữa lại có một đôi bướm màu hồng, trông sinh động đáng yêu.
- Y Liên, muội thật đẹp
Lâm Vãn Vinh thốt ra một câu tán thưởng từ nội tâm.
Thiếu nữ vừa phục trang rạng rỡ mặt mũi đỏ bừng, vội trốn ở sau lưng a mẫu.
- Đó là đương nhiên rồi!
Bố Y gật đầu, trên mặt lộ vẻ rất đắc ý:
- Y Liên nhà chúng ta cũng là một người đẹp nổi tiếng trong thập lý bát hương! Nếu đi tham gia Hoa Sơn tiết thì đương nhiên phải trang điểm thật đẹp, đây chính là ngày lễ tiết quan trọng nhất trong đời bọn chúng mà!
Chuyện tương thân đương nhiên là quan trọng rồi. Lâm Vãn Vinh hắc một tiếc, đầy vẻ nghi hoặc hỏi:
- Có điều, lão tía, đeo nhiều đồ bạc lên đường như thế, có phải là quá bắt mắt không?!
Lão tía cười ha hả đáp:
- Khách nhân, ngươi không hiểu lắm về phong tục của Miêu gia rồi! Người Miêu chúng ta thích đồ trang sức bạc, bởi vì nó thuần tịnh giống như ánh trăng trên trời vậy. Từ khi nữ nhi vừa sinh ra, chúng ta đã phải nhịn ăn nhịn mặc để tích lũy đồ bạc cho nó. Đợi đến ngày lễ lớn và lúc xuất giá thì đem toàn bộ số đồ bạc tích lũy bao năm cho nó đeo hết lên, đeo càng nhiều thì càng vinh quang, đây là quy củ! Chỉ là khổ cho Y Liên nhà chúng ta, những năm nay cuộc sống khó khăn, chỉ làm cho nó thêm được một chiếc vòng bạc, chỗ còn lại đều là của tổ tiên a mẫu nó đời đời truyền lại, cũng chẳng còn được mấy chiếc, rất là ít ỏi!
Quả nhiên, tỉ mỉ quan sát, những đồ trang sức bằng bạc mà Y Liên đeo trên người đại đa số đều đã có vết tích trầy xước, hiển nhiên đã lưu truyền nhiều năm rồi. Thấy phụ mẫu hốc mắt đỏ hồng thương cảm không thôi, thiếu nữ vội cất lời:
- A tía, a mẫu, nữ nhi không cần khuyên bạc, không cần vòng bạc, chỉ hi vọng hai người khỏe mạnh trường thọ, một nhà chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.
Lâm Vãn Vinh vội vàng phụ họa:
- Lão tía a thẩm, Y Liên nói đúng đó, bạc không có thì sau này có thể kiếm, hạnh phúc khỏe mạnh thì có tiền cũng chẳng mua được! Mọi người hãy tin ta, cuộc sống của Miêu hương nhất định sẽ tốt lên! Đợi đến ngày Y Liên xuất giá, nói không chừng trong nhà mọi người đã có thêm rất nhiều rất nhiều đồ trang sức bạc, nhiều đến mức chất chật trong nhà khiến mọi người muốn đi lại cũng khó nữa!
- A Lâm ca…
Y Liên thẹn thùng dậm chân. Vợ chồng Bố Y được hắn an ủi cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn nhiều.
Thời gian không còn sớm, hai ba chục chàng trai cô gái của Ánh Nguyệt ổ tụ tập lại một chỗ. Các mễ sai người nào người nấy đeo đầy trang sức bạc, mặt mũi đỏ bừng do hưng phấn và thẹn thùng, vô cùng mỹ lệ đáng yêu, tất cả các mễ đa đều ngắm đến không cả nháy mắt. Những đồ trang sức bạc va vào nhau đinh đinh đang đang, trong sự dặn dò và trông chờ của phụ mẫu, đoàn người đã men theo sơn lộ xuất phát.
Ánh Nguyệt ổ nằm ngay bên ngoài Tự Châu phủ, cách Ngũ Liên phong thuộc huyện Quân Liên có chút xa xôi. Bọn Y Liên lựa chọn đường núi gần nhất, tuy gập ghềnh khó đi, nhưng trong mắt những nam nữ Miêu gia này cũng chẳng có gì ghê gớm cả, tuy nhiên lại khiến cho Lâm Vãn Vinh và Tứ Đức hai người quen đi đường bằng phải khó khăn một phen.
Trong đám người, Y Liên tuy là một nữ hài yếu ớt, nhưng bởi tác phong mạnh mẽ, cá tính kiên định nên đã trở thành người dẫn đầu, mọi người đều phục tùng nàng, đến cả hỗn tiểu tử Khôn Sơn cũng nghe theo lời nàng.
Lâm Tam và Tứ Đức vốn là hai tên mễ đa giả, nhưng mọi người đều còn trẻ tuổi, cười hi hi ha ha ở chung một chỗ, chẳng bao lâu đã đều thân thuộc cả.
Lâm Vãn Vinh là người trầm ổn, lại có kinh nghiệm phong phú, biết ăn biết nói. Kể chuyện cười không ai hơn được, giảng cố sự từng bộ từng bộ nói ra, cái gì phong hoa tuyết nguyệt, đao quang kiếm ảnh, tiện mồm nói ra cũng mang theo vẻ nghiêm trọng, đều là những chuyện mà các mễ đa mễ sai chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. Các chàng trai cô gái đều nghe tới ánh mắt lấp lánh, tâm thần khát khao, người nào cũng tranh ngồi bên cạnh hắn, nói chuyện với hắn.
Nghe nói hắn muốn học sơn ca, không chỉ Y Liên chăm chỉ dạy hắn, các mễ sai cũng đều đem sở trường truyền hết cho hắn, chỉ đáng tiếc a Lâm ca ở phương diện này thiên phú có hạn, học được bài nào là quên bài đó, khiến mọi người phát cười.
Các cô nương Miêu gia thích sạch sẽ, chiều tối mỗi ngày đều tìm một dòng suối mà nghịch nước giặt quần áo, rửa đồ trang sức bạc, các mễ đa chỉ đành nắm chắc sài đao canh chừng bốn phía xung quanh.
Nghe thấy tiếng cười của mấy cô nương, đại đa số các chàng trai trong lòng đều ngứa ngáy, chỉ có Lâm Vãn Vinh là trầm ổn nhất, một là hắn từng trải nhiều không lấy làm lạ, hai là cảm thấy cuộc sống yên tĩnh như thế này cũng là một loại hưởng thụ. Nghe những tiếng đùa nghịch ca hát ồn ào của những thiếu nữ Miêu gia trong nước, nghĩ đến những ngày gian khó sống trong bờ vực của tử vong khi bắc thượng trước đây, so đi sánh lại, rõ ràng là một trời một vực, bây giờ còn có gì không thỏa mãn sao?!
Cái thứ như khí chất, vốn là thuộc tính được tích lũy qua năm tháng, tính cách cô đọng lại, trải nghiệm của hắn thiên hạ vô song, đại bi đại hỷ không thiếu gì, có thể gọi là được yêu hay ghét đều không kinh ngạc. Sự trầm ổn và trấn định vượt xa người thường đó lại càng hấp dẫn những thanh niên nam nữ Miêu gia tuổi đời không lớn này hâm mộ, vừa đến tối là liền vội vã đốt lửa, cao hứng vây quanh hắn, nghe hắn kể chuyện, vui vẻ cực kỳ.
Thiếu nữ Y Liên thích nhất những lúc như vậy, mỗi đêm ngồi bên cạnh hắn, nghe hắn cười vui giận mắng giảng cố sự là đều cười đến gập cả người vào, nhưng lại có một loại ảo giác không chân thực, phảng phất như những cố sự này đều là a Lâm ca đã từng trải qua. Rốt cuộc có phải là thực hay không, nàng rất muốn làm rõ, chỉ là thiếu mất đảm lượng để đi hỏi mà thôi!
Cứ như vậy, đi liền năm ngày đêm trên con đường núi cheo leo, bàn chân đã phồng rộp cả lên mà vẫn chưa thấy bóng dáng của thị trấn đâu. Các chàng trai cô gái Miêu gia vẫn chẳng hoảng hốt gì, Lâm Vãn Vinh thì lại lo lắng rồi, thừa dịp nghỉ ngơi kéo tay thiếu nữ hỏi:
- Y Liên, lúc nào mới tới huyện Quân Liên thế?!
- Sắp rồi!
Y Liên khẽ mỉm cười, lấy lương khô từ trong bọc đồ ra, chọn miếng lớn nhất đưa tới tay hắn:
- A Lâm ca, huynh ăn đi!
Điểm tâm mà Lâm Vãn Vinh mang theo trên mình sớm đã đưa cho Y Liên phân phát hết ở trong Miêu trại rồi, lương khô trong mấy ngày này đều là dựa vào bánh rau dại mà mẹ con Y Liên đã chuẩn bị cả đêm trước khi đi. Hắn vốn là thô sinh thô dưỡng quen rồi, ở sa mạc có cái gì còn chưa ăn qua, những chuyện này tự nhiên chẳng có vấn đề.
Y Liên thấy hắn ăn ngon miệng thì mừng rỡ không thôi, vội đưa một ống trúc đựng đầy nước cho hắn:
- A Lâm ca, muội hỏi huynh một chuyện!
- Ừm!
- Trước đây huynh làm gì, sao lại biết nhiều chuyện như vậy?
- Ta trước đây á…
Hắn lau lau những giọt nước rơi ra khóe miệng, đắc ý cười bảo:
- Trước đây ta là một tên sai vặt, chuyên môn đi lừa gạt, còn câu dẫn tiểu thư nhà người ta nữa!
- Toàn nói bừa thôi, muội chẳng tin đâu!
Y Liên khúc khích cười.
Trời cao a, đất dày à, tại sao khi ta nói thật thì trước nay chẳng có ai tin, ngược lại khi nói dối thì người ta lại nghe ầm ầm thế? Lẽ nào thật sự là ta quá xấu ư? Trong lòng hắn vô cùng bi ai.
Y Liên mở to hai mắt nhìn hắn, khẽ nói:
- A Lâm ca, nếu huynh có thể vĩnh viễn lưu lại Miêu trại thì tốt rồi!
Đồng tử Lâm Vãn Vinh bỗng dưng mở to, sững sờ nhìn về phía sau lưng nàng, khóe miệng co quắp lại, đến chân cũng bắt đầu run lên:
- Y Liên, muội, muội chớ động đậy!
- Sao thế?
Thiếu nữ khó hiểu hỏi.
- Xuỵt!
Lâm Vãn Vinh hé hé miệng, chậm rãi đứng dậy, toàn thân mồ hôi đầm đìa. Hắn đột nhiên đưa một tay ra, vội vã kéo Y Liên ra sau lưng mình:
- Mau, mau đi!
Một cái lưỡi đỏ rực từ thân cây trong rừng sau lưng thiếu nữ thò ra, lộ ra một cái đầu hình tam giác, toàn thân đen sì lốm đốm những điểm trắng như sao, không ngờ lại là một con rắn lớn dài tới sáu bảy thước đang cuộn tròn trên khóm cây, chậm rãi thè thè lưỡi ra bên ngoài.
Thấy thân hình đang run rẩy của hắn, Y Liên nháy nháy mắt:
- A Lâm ca, huynh sợ rắn?
- Không, không, không, không sợ!
Thiếu nữ hé miệng cười trộm, nhắm đúng thân con rắn đó, tay ngọc đột nhiên thò ra nhanh như điện, vừa nhanh vừa chuẩn, bóp chặt ngay vào chỗ bảy thốn trên thân rắn.
"Xì…" Độc xà le lưỡi ra, lưỡi rắn nháy mắt đã thè dài, Lâm Vãn Vinh a lên một tiếng, hai tay ôm đầu, sắc mắt đã trắng bệch cả ra.
Y Liên bật cười hì hì, lôi con rắn đang quấn trên cây xuống, đưa tới trước mặt hắn:
- A Lâm ca, đây là Thanh Tín Tử kịch độc! Đừng sợ. Huynh sờ vào xem, nó rất ngoan đó!
Thanh Tín Tử kịch độc? Nhìn Y Liên cầm con rắn nhẹ nhàng như hái rau, trái tim hắn cứ đập thình thịch không thôi, nào còn dám thò tay ra sờ chứ. Đây chẳng phải hắn nhát gan, trên chiến trường bị mấy ngàn mấy vạn người vây lại, hắn cũng chưa từng nhíu mày qua. Thực tế là con người có vẩy ngược, người sống ở trên đời luôn sợ một số thứ gì đó, là một người Hoa, sợ rắn cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt.
- Đồ nhát gan!
Thanh niên Khôn Sơn thấy Y Liên đối với tên người Hoa này tốt vô cùng, sớm đã không thuận mắt rồi, lúc này thấy bộ dạng hèn nhát của hắn thì khinh thường hừ một tiếng:
- Người Hoa chẳng có tên nào tốt đẹp! Y Liên, đừng để ý đến hắn!
Lâm Vãn Vinh nhíu mày lại:
- Khôn Sơn huynh đệ, tại sao lại nói người Hoa chẳng có gì tốt đẹp?
- Lẽ nào không phải sao?
Khôn Sơn hậm hực nói:
- Cảnh trong trại hôm đó ngươi không nhìn thấy chắc? Người Hoa là đồ xấu xa, chuyên làm hại Miêu hương, đã có được một người tốt từ lúc nào thế?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Người Hoa đích xác có kẻ rất xấu, nhưng một người xấu thì có thể đại biểu rằng cả dân tộc Hoa đều xấu sao? Ngày đó kẻ tới trại khi dễ bắt nạt người khác, trừ quan phủ còn có Hắc Miêu, chẳng phải chính là người Miêu đó thôi! Nếu suy luận theo kiểu của ngươi, lẽ nào Miêu gia cũng đều là người xấu? Y Liên là người xấu sao? Bố Y lão tía là người xấu sao? Những thanh niên chúng ta ở nơi đây lẽ nào đều là người xấu sao?
- Cái này…
Luận về mồm mép thì thiên hạ có ai đáng là đối thủ của Lâm Tam, Khôn Sơn cứng họng không thể trả lời. Những nam nữ Miêu gia xung quanh thấy bọn họ tranh chấp thì sớm đã quay lại. Nghe hắn một mạch phản vấn mấy câu thì đều nhíu mày trầm tư.
- Người tốt và người xấu không phải là dùng dân tộc có thể phân biệt được! Mỗi một dân tộc đều có người tốt, cũng có kẻ bại hoại, đây là do nhân tính quyết định! Hoa gia và Miêu gia không phải là thù địch, từ thời lão tổ iông chúng ta đã là huynh đệ tỷ muội môi răng thân thiết, mọi người đều cùng dựa vào một mảnh non xanh nước biếc, đời đời sinh sống cùng nhau, có vinh cùng hưởng, có họa cùng chia, chỉ có tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau thì mới có thể xây dựng mái nhà vững chãi, mới có thể để tất cả đồng bào cốt nhục của Hoa gia và Miêu gia có thể sống những ngày tốt đẹp!
Tài diễn thuyết của hắn đúng là khỏi cần nói, những người này đều thuộc lớp thanh niên trong Miêu trại, thành kiến đối với người Hoa vốn cực sâu, chỉ là nghe đến những ngày tốt đẹp trong lời hắn, có ai mà không thích, bị hắn dụ hoặc, trong lòng đều sinh ra chút ngóng trông. Một mễ sai rụt rè lên tiếng:
- Nhưng, bây giờ luôn là người Hoa khi phụ chúng ta, a Lâm ca, vậy phải làm thế nào?
Lâm Vãn Vinh gật đầu cười bảo:
- Cứ đợi là được rồi, đám người xấu luôn làm hại hương lý đó, mặc kệ là Hoa nhân hay Miêu nhân, nhất định sẽ có người thu thập bọn chúng! Đến lúc đó, chỉ sợ mọi người lại phải đeo đồ trang sức bạc lên, qua mỗi lần lễ tết, các vị mễ sai phải thu cất đồ bạc của mình cho cẩn thận đấy a!
Các chàng trai cô gái đều cười lên thành tiếng, dựa vào uy vọng mà hắn đã dựng lên trong lòng mọi người mấy ngày nay, mọi người đối với hắn đều có một sự tín phục chẳng thể miêu tả bằng lời.
- A Lâm ca…
Y Liên dựa sát vào bên cạnh hắn, sững sờ nhìn hắn, chỉ khẽ gọi một tiếng liền không biết phải nói gì nữa, hai mắt ươn ướt, đến cả Thanh Tín Tử đang thè lưỡi đỏ lòm trong tay cũng quên béng mất.
- Ý, ý…
Lâm Vãn Vinh bị dọa cho khóe miệng giật giật, vội vã nhảy tránh ra vài bước, chỉ về con rắn trong tay nàng, vô cùng cẩn thận nói:
- Y Liên, có thể thu cái thứ đồ chơi này lại trước không, ta, ta có chút không thích rắn! Muội cũng đừng chơi nữa, cẩn thận bị nó cắn đó!
Mọi người đều cất tiếng cười lớn, cái bộ dạng nhát gan sợ hãi của a Lâm ca và những ngôn từ hùng hồn vừa rồi hoàn toàn khác biệt, đây mới thật sự là một a Lâm ca chân thành thiết thực, một a Lâm ca khiến người ta yêu thích!
Người Miêu sinh ra ở núi rừng, lớn lên trong núi rừng, cơ hồ ai cũng là cao thủ chơi rắn nghịch bọ cạp, Y Liên là Miêu y trong trại, tự nhiên càng là nhân tài về khoản này, nghe vậy thì cười đến gập cả bụng lại:
- Muội biết rồi, thì ra a Lâm ca sợ rắn. Giờ muội hiểu rồi, hi hi, sau này nếu huynh dám khi dễ muội, muội sẽ bắt mấy con Thái Hoa xà tới cắn huynh!
- Thái Hoa xà là loại rắn gì?
Lâm Vãn Vinh đại kinh thất sắc:
- Rất độc sao?
- Độc, rất độc!
Mấy mễ sai nháy mắt cười lớn:
- So với Y Liên của chúng ta còn độc hơn!
- Con bé đáng chết!
Y Liên mặt mũi đỏ bừng mắng một câu, các thiếu nữ cười hì hì nhộn lên, quây thành một vòng.
Nói đến độc, Lâm Vãn Vinh liền trầm mặc, hồi lâu mới kéo kéo ống tay áo thiếu nữ Miêu gia, khẽ nói:
- Y Liên, hỏi muội một chuyện nhé!
- Vâng!
Thấy sắc mặt trịnh trọng của hắn, thiếu nữ cũng không dám đùa nữa, vội gật đầu.
- Trong Miêu trại của bọn muội có loại độc dược nào có thể làm người trúng độc ban đầu thì chẳng tổn hại gì, đợi đến năm sáu tháng sau mới đột nhiên độc phát thân vong không?
- Có, đương nhiên là có rồi. Dùng các loại độc vật khác nhau phối chế, ít nhất cũng có thể tạo thành trăm loại độc dược như huynh nói! A Lâm ca, huynh hỏi cái này làm gì?
Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nàng, lo lắng nói:
- Vậy có cách nào có thể nhanh chóng giải độc không? Ta có một người vô cùng vô cùng quan trọng đã trúng độc, đang rất là nguy hiểm a!
Y Liên liếc nhìn hắn, khẽ lắc đầu:
- Chuyện này thì phải xem người hạ độc rốt cuộc đã dùng loại độc dược nào. Dược tính khác nhau thì sẽ có cách giải khác nhau, có cái tầm thường, cũng có cái đặc thù!
Dùng loại độc dược gì thì chỉ có An hồ li biết, nếu như vậy, loại độc này ngoài nàng không ai giải được? Hắn lặng lẽ thở dài, không nói một lời.
- A Lâm ca, người rất quan trọng này của huynh là môt vị mễ sai sao?
Y Liên cẩn thận hỏi dò.
- Ừm!
- Cô ấy đẹp không?
- Đẹp! Cô ấy là một tiểu muội muội vừa thông minh lại vừa có chút ngốc nghếch!
Y Liên trầm mặc một hồi, đột nhiên khẽ nói:
- A Lâm ca, xin lỗi!
- Xin lỗi? Tại sao?
Lâm Vãn Vinh khó hiểu hỏi.
- Bởi vì…
Thiếu nữ cúi đầu xuống, nhỏ giọng như thì thầm:
- Bởi vì muội đã lừa huynh!
Không phải chứ, Lâm Vãn Vinh nhấp nháy mắt:
- Lừa ta? Lừa ta cái gì? Ta không có tiền mà cũng chẳng có sắc đâu!
Y Liên cười khúc khích, có chút xấu hổ bảo:
- Kỳ thực, lúc này chúng ta đã ở trong huyện Quân Liên rồi, từ nơi này xuống núi đã là thành thị! Muội, muội cố ý dẫn huynh đi vòng thêm một ngày trên núi!
- Tại sao?!
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc đến chẳng nói được lưu loát nữa.
Y Liên cười hì hì trả lời:
- Bởi vì muội và a mẫu đã đánh cược, người nói con người huynh rất khôn ngoan, chẳng ai lừa được huynh! Muội không tin nên mới thử xem… Hì hì, lần này a mẫu chẳng còn gì để nói, a Lâm ca huynh thật là một người thành thực a!
Không phải chứ, a Lâm ca sững sờ đến há hốc miệng, không biết nên nói gì mới phải! Đến cả Y Liên tiểu a muội cũng đi lừa gạt ta, xem ra không thể làm người thành thực được rồi!
- A Lâm ca, có phải huynh trách muội không?
Thấy hắn hồi lâu không nói, thiếu nữ Miêu gia sợ đến hai mắt mở căng ra nhìn.
Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả:
- Trách… trách muội coi ta là người thành thực!
Y Liên cười khúc khích như vừa trút được gánh nặng, kéo tay hắn bảo:
- Chúng ta xuống núi thôi! Đến Quân Liên rồi, Ngũ Liên phong cũng gần ngay trước mắt. A Lâm ca, ước nguyện của huynh sắp thành hiện thực rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...