Dịch: Lk Andy
Biên dịch: Thỏ gia
Biên tập: Remy
Mị lực của thiếu nữ Đột Quyết này quả nhiên khác thường. Kim đao vừa hiện, hai bộ lạc Ngạch Tể Nạp và Cáp Nhĩ Hợp Lâm không ngờ xuất lực toàn bộ, sức hiệu triệu của Ngọc Già vượt quá sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
Nhớ tới sự việc đêm qua, Lâm Vãn Vinh nghiêm túc hỏi:
- Hồ đại ca, ngươi hiểu biết rộng rãi, ngươi nói xem, nếu trên thân thể một người Đột Quyết xăm hình kim lang (sói vàng), vậy là đại biểu cho ý nghĩa gì?
- Hình xăm sói vàng?
Hồ Bất Quy trầm tư một hồi, nhíu mày chầm chậm lắc đầu:
- Theo ta biết, đầu lĩnh của mỗi một bộ lạc người Hồ hoặc là công thần có công đều thích xăm hình sói trên người. Vị trí đó ở trước ngực, sau lưng, cổ tay hoặc thậm chí trên trán, đại biểu cho sự hung mãnh dũng cảm, chí cao vô thượng. Những năm gần đây giao chiến với người Hồ, các loại xăm hình sói xanh, sói xám, sói đen ta đều thấy qua, chỉ chưa từng gặp sói vàng.
Kim lang trước ngực Ngọc Già, tự nhiên là không giống với những hình sói xanh sói xám khác. Đó là một loại tượng trưng cho thân phận cao quý hơn, điều này không sai biệt lắm so với suy đoán của Lâm Vãn Vinh, nhưng thân phận chân chính của Ngọc Già vẫn là một câu đố. May mà lần này đến vương đình Đột Quyết đường dài đằng đẵng, hắn có đủ thời gian để khai thác bí mật của thiếu nữ Đột Quyết này.
Lão Cao thấp giọng:
- Mặc kệ là sói đen hay sói vàng, chúng ta đều thịt nó là được. Lâm huynh đệ, tráng đinh của Ngạch Tể Nạp và Cáp Nhĩ Hợp Lâm xuất ra hết rồi, đã kéo đến nơi chúng ta đóng quân đêm trước. Bên trong bộ lạc đó giờ trống rỗng, chúng có hiện tại có động thủ không?
- Không cần nóng vội.
Lâm Vãn Vinh hững hờ xua tay:
- Đợi bọn họ thật sự đi xa rồi, trinh sát ở tiền phương hồi báo tin tức, chúng ta lại động thủ cũng không muộn, Hồ đại ca, ngươi đi phân phó đi. Đại quân trang bị đơn giản. Tiếp tục thâm nhập sâu vào thảo nguyên. Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được ngừng lại.
- Tuân lệnh!
Hồ Bất Quy gật đầu, vội vàng đi an bài.
Đem các loại dấu vết đốt lửa thổi cơm, dựng trướng bồng xóa hết đi, nhìn không ra chỗ sơ hở nào, Lâm Vãn Vinh mới vẫy tay, năm nghìn tướng sĩ lên ngựa khởi hành tiến thẳng vào sâu trong thảo nguyên.
Vượt qua dặm trường, liền cảm thấy sự rộng lớn và mênh mông của thảo nguyên. Phóng mắt ra đều là mây trắng trời xanh, hoa thơm cỏ biếc, khiến thần trí con người không khỏi sảng khoái, vui tươi thanh thản. Hành tẩu giữa trời, con người nhỏ nhoi yếu nhược giống như một hạt cát trong biển lớn.
Nhìn trời xa xăm, đột nhiên nhớ tới câu An tỷ tỷ nói đêm qua "thảo nguyên này là thiên đường của chúng ta". Lời hãy còn ở bên tai, giai nhân lại đã xa tận nơi nào. Hai mắt hắn không khỏi ướt át, chẳng biết tới năm tháng nào mới có thể cùng với An tỷ tỷ dạo chơi trên thiên đường thảo nguyên này.
Tuy trên đường hành quân, nhưng trinh sát tiền phương vẫn không ngừng được phái ra. Mỗi một tiếng lại có phi mã tới báo hướng đi của hai bộ lạc Ngạch và Cáp. Thám mã của người Hồ cũng không ngừng mở rộng phạm vi tra xét, tìm hành tung của người Đại hoa, chỉ đáng tiếc, Lâm Vãn Vinh lại vòng qua Cáp Nhĩ Hợp Lâm, tiến quân trực tiếp vào sâu thảo nguyên, từ đầu đến cuối đều đi một đường vòng, chạy ngược lại hướng với người Đột Quyết. Như vậy người Đột Quyết thế nào cũng nghĩ không ra.
- Hồ đại ca, chúng ta hiện ta cách Cáp Nhĩ Hợp Lâm bao nhiêu lộ trình?
Đi một hơi ba tiếng liền, thẳng tới quá trưa mới có thể nghỉ ngơi, chính ngọ đầu xuân, dương quang chiếu thẳng lên thảo nguyên. Nắng chói chang, sau khi bôn ba trên đường, các tướng sĩ sớm đã mồ hôi nhễ nhại, hai má đỏ bừng, ngược lại Lâm Vãn Vinh thần thái vẫn như thường. Quần áo mà An tỷ tỷ cho hắn cũng không biết là làm bằng vải gì, cực kỳ mát mẻ thoáng khí, đi mất một thời gian dài như vậy cũng không thấy mồ hôi.
Lão Hồ lau lau trán, quệt những giọt mồ hôi bị nhuốm đen xuống, hổn hển đáp:
- Có vẻ còn hơn hai trăm dặm, chiếu theo cước trình của người Hồ mà tính. Bọn họ lúc này cách lộ trình của Cáp Nhĩ Hợp Lâm chừng hơn ba trăm dặm.
- Tốt.
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Hồ đại ca, đi phân phó tất cả các huynh đệ tạm ngừng tiến về phía trước, tu chỉnh đàng hoàng, đặc biệt dặn dò một câu, hiện ta chúng ta ở sâu trong thảo nguyên, cách Xích Cáp chỉ có bốn trăm dặm lộ trình, rất có khả năng có thám mã của người Hồ hoạt động ở xung quanh. Chúng ta phải tăng cường cảnh giới, mọi người không được tự ý làm ồn. Càng không được đốt lửa thổi cơm, chỉ uống nước mát, ăn lương khô rồi nghỉ ngơi.
Cao Tù nhìn tứ phía, chỉ thấy chỗ này rộng mênh mông bằng phẳng. Cả đồn ẩn nấp cũng khó mà đặt được, đúng là nơi thích hợp để kỵ binh tấn công. Hắn lắc đầu không hiểu:
- Lâm huynh đệ, còn một tiếng nữa trời mới tối, sao lại dựng trại bây giờ?! Chúng ta qua đêm luôn ở đây à?
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, im lặng không nói, hắn ngẩng đầu nhìn về nơi xa, phương hướng chính là địa điểm của Cáp Nhĩ Hợp Sâm. Hồ Bất Quy ngẫm nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
- Tướng quân, có phải đêm nay định động thủ không?
Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi:
- Thời gian không đợi ta. Hiện tại không kịp chờ tin tức của Từ tiểu thư nữa, bất kể Hạ Lan sơn có thế nào, chúng ta nhất định phải đi vương đình Đột Quyết. Cho dù chỉ lưu lại một dấu chân, đó cũng là vết chân của người Đại Hoa ta, là sự chấn động cực lớn đối với người Hồ, khiến cho bọn họ không dám coi thường Hoa Hạ. Đây có lẽ con đường sinh tử mù mịt không có lối về, ngươi sợ không?
Lão Hồ ngây người, lập tức cười lớn:
- Ta sợ cái cục cứt! Có thể giết tới sào huyệt của người Hồ, đó chính là mộng tưởng của mỗi một chiến sĩ vệ quốc Đại hoa chúng ta. Dù chết. Ta cũng ngậm cười mà chết!
Lâm Vãn Vinh quay sang nhìn Cao Tù ở bên cạnh:
- Cao đại ca, còn ngươi?
- Còn phải hỏi à?
Cao Tù cười hi hi, nói:
- Từ trước tới giờ theo Lâm huynh đệ, ta đánh cũng đánh vui vẻ, giết cũng giết khoái hoạt. Chuyện mỹ diệu thế này đi đâu tìm đây? Tới vương đình Đột Quyết dạo chơi cũng rất hay, thuận tiện lại bắt cóc hai ả đàn bà, lão Hồ một, ta một! Chết cũng chết trên bụng đàn bà Đột Quyết.
Lâm Vãn Vinh a a mấy tiếng, ánh mắt sâu thẳm, nhìn về nơi xa:
- Hồ đại ca, Cao đại ca, đừng dễ dàng nói sống nói chết, chúng ta còn có rất nhiều thứ chưa được hưởng thụ. Nhà ta còn có Thanh Tuyền, Xảo Xảo, Tiên Nhi mấy vị lão bà đang đợi ta. Trên Thiên Tuyệt phong có tiên tử cô độc tịch mịch. Miêu trại có An tỷ tỷ hồ ly, ta đã đáp ứng nàng phải xông vào Miêu trại, cùng nàng dạo chơi khắp thiên đường thảo nguyên, do đó không thể chết, nhất định không thể chết! Tất cả chúng ta đều nhất định phải sống trở về.
Hắn siết chặt nắm tay, nói một hơi thật dài, tựa như muốn cổ vũ động viên tất cả mọi người. Ngữ khí kiên định đó, kiên cường cứng cỏi như đá tảng. Hồ Bất Quy, Cao Tù bị lây hắn, mấy bàn tay lớn nắm chặt lấy nhau:
- Chúng ta nhất định sống sót trở về!
Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn:
- Tốt, đi phân phó đi, toàn quân tu chỉnh, cho chiến mã uống đủ, kiểm tra vũ khí. Chuẩn bị tốt nước sạch lương khô, khi mặt trời lặn chúng ta sẽ xuất phát.
Quyết định này được lặng lẽ truyền đạt đi khắp nơi, đám người lập tức trang nghiêm yên tĩnh, tất cả các tướng sĩ đều hiểu, trận chiến đêm này chính là một sự khởi đầu mới. Trước mắt còn có hành trình tàn khốc hơn đang chờ đón bọn họ, không một ai lùi bước run sợ, thậm chí còn có người thầm hưng phấn cùng mong chờ. Từ thời khắc thâm nhập vào thảo nguyên, sinh tử đã không còn là vấn đề mà họ phải suy nghĩ.
Lâm Vãn Vinh tuần tra trong đội ngũ, kiểm tra cẩn thận trang bị và cấp dưỡng của từng chiến sĩ, không dám có chút lơ là, trận chiến đêm này, bổ sung cấp dưỡng lần sau cũng không biết phải đợi tới khi nào. Chuẩn bị nhiều hơn một phần thì hi vọng nhiều hơn một phần.
Lúc trở về bên chiến mã của mình, lại thấy trên mình ngựa, thiếu nữ Đột Quyết bị trói chặt, mớ tóc đen dài mượt giống như làn mây phủ che lấp khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Ngọc Già nằm yên không động đậy. Cặp ngực đầy đặn lúc lên lúc xuống, vẽ ra từng gợn sóng mỹ diệu.
- Ngọc Già tiểu thư, đêm qua ngủ ngon không?
Lâm Vãn Vinh cởi trói cho nàng. Đỡ nàng xuống ngựa, không mặn không nhạt hỏi.
Thời gian Ngọc Già bị trói quá dài, huyết dịch tuần hoàn không thông. Vừa hạ xuống, hai chân liền không khỏi tự run rẩy, yếu ớt tê liệt. Lâm Vãn Vinh tới đỡ nàng, thiếu nữ Đột Quyết lại hất tay, hung hăng đập vào tay hắn. Ngọc Già cắn răng run rẩy, ngoan cường tựa vào lưng ngựa, từ từ đứng vững. Nàng im lặng ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ngọn lửa bất khuất.
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng, nhất thời giật nảy mình, chỉ trong một đêm, thiếu nữ này dường như gầy đi rất nhiều, đôi môi hồng ngả màu trắng bệch, khuôn mặt sáng bóng như ngọc không thấy nổi một nụ cười. Duy chỉ có trong đôi mắt xanh lam nhạt lại phừng phừng lửa cháy, chứng tỏ đây chính là Ngọc Già đang sống.
Cho dù song phương đối địch, nhưng từ góc độ cá tính mà nói. Nữ tử ngoan cường này đích thực đáng được kính trọng, Lâm Vãn Vinh lặng lẽ thở dài.
Thiếu nữ Đột Quyết nhãn thần lạnh băng nhìn hắn:
- Ngươi muốn nói gì với ta, tên Đại Hoa? Chẳng lẽ ngươi vũ nhục ta còn chưa đủ à?
Y sam của Ngọc Già bị An Bích Như xé rách, đắp trên người nàng chính là bộ quần áo cũ mà Lâm Vãn Vinh từng mặc, to to dài dài, rộng rộng nát nát. Đem thân hình mỹ diệu của nàng bọc ở bên trong, lại có một loại tư vị khác biệt.
- Ngọc Già tiểu thư. Có lẽ, nàng chưa từng giác ngộ mình là tù binh.
Lâm Vãn Vinh hờ hững nói:
- Nghĩ xem các đồng bào của nàng rơi vào trong tay ta có kết quả như thế nào! Rồi nhìn trạng thái hiện tại của nàng… Có lẽ, nàng thật sự nên bái tạ thần thảo nguyên thật tốt. Là thần kia đã phù hộ nàng tới tận hôm nay vẫn còn hoàn chỉnh vô khuyết!
Ánh mắt tên thổ phỉ này lạnh như tảng băng, trên khuôn mặt đen thui trơ một nụ cười lạnh khinh miệt, lại có một loại cảm giác cao cao tại thượng, lẫm liệt bất khả xâm phạm.
Ngọc Già ngây ngốc, vội vàng lắc lắc đầu, tức giận nói:
- Không cần phải dát vàng lên mặt. Ngươi sở dĩ lưu ta lại cũng chỉ bất quá là muốn lợi dụng ta mà thôi, tưởng ta không biết à?
Lâm Vãn Vinh cười hi hi:
- Tiểu muội muội, nàng quả thật là thông minh. Chẳng trách An tỷ tỷ đối với nàng tán thưởng không ngừng!
Nhắc tới nữ nhân quỷ dị như hồ ly đó, trên mặt Ngọc Già lập tức nổi lên vẻ đau buồn sâu sắc. Nàng nắm chặt bàn tay giống như tức giận với chính bản thân mình, lẩm bẩm:
- Ta không sợ ả, ta không sợ ả. Ta nhất định chiến thắng ả!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười. Thủ đoạn của An tỷ tỷ không chỉ hữu hiệu với ta, uy lực đối với Nguyệt Nha Nhi cũng không thể xem thường.
Nghe thấy hắn cười, Ngọc Già trừng mắt phẫn nộ, hai vết son môi đỏ chót trên má tên giặc mắt đen này gai mắt như vậy, giống như hai đóa hoa nứt ra, nàng cắn răng, quay đầu sang cười lạnh:
- Còn sư phụ tỷ tỷ của ngươi thì sao? Không gặp nữa à? Đêm hôm qua ngươi còn vui vẻ lắm cơ mà? Bị người ta bỏ rơi còn khoái hoạt như vậy. Đúng là thế gian ít thấy, người Đại Hoa không có cốt khí!
- Lại chọc vào nỗi đau của ta, cẩn thận ta xé quần áo của nàng đó!
Lâm Vãn Vinh cười mấy tiếng kỳ quái, ra vẻ muốn chộp tới.
Thiếu nữ Đột Quyết cất tiếng a a kinh hãi, ôm chặt lấy ngực, sắc mặt trắng như tờ giấy. Tựa hồ nhớ tới đủ loại thủ đoạn bạo lực của An tỷ tỷ, nàng và Lâm Vãn Vinh rất giống nhau, đều lĩnh hội sâu sắc.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
- Cái đó gọi là lưỡng tình nếu dài lâu, há chỉ trong sớm tối, sờ sờ nắn nắn? Tình ý giữa ta và An tỷ tỷ như người uống nước, ấm lạnh tự biết, nàng là người ngoài cuộc, làm sao thấy rõ được! Thôi, không cùng nàng nói những chuyện trẻ con không nên biết nữa, Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội, ta muốn báo cho nàng một tin tức tốt…
Hắn cười xảo trá, hai tay dùng lực vẽ ra một vòng tròn lớn. Ngọc Già tâm kinh vía hoảng:
- Cái gì, tin tức tốt gì?
Lâm Vãn Vinh cười cợt nhả:
- Ta đã tuyển chọn cho nàng rất nhiều dũng sĩ tinh tráng, có Ngạch Tể Nạp, còn có Cáp Nhĩ Hợp Lâm, bọn họ ai ai cũng uy vũ hùng tráng, sức khỏe như sói, rất nhanh sẽ đuổi theo để hội ngộ với nàng…
Ngọc Già thông minh tuyệt đỉnh, nghe vậy lập tức kinh hãi hấp tấp:
- Ngươi, ngươi dùng kim đao của ta! Tên Đại Hoa ti bỉ! Oa lão công, ta hận ngươi, ngươi giết ta đi!
Thiếu nữ Đột Quyết ức chết không khỏi khóc thành tiếng, lệ châu như giọt mưa tuôn rơi. Bộ dạng thương cảm làm như kim đao là sinh mệnh của nàng vậy.
Không phải là một thanh đao hỏng sao? Cũng chỉ có người Đột Quyết các ngươi mới có thể xem nó như bảo bối. Lâm Vãn Vinh khinh thường nhếch nhếch môi.
Chân trời phết tà dương đỏ như máu, đem bầu trời thảo nguyên nhuộm thành một mảng đỏ tịch mịch. Bên kia Hồ Bất Quy chạy nhanh tới, nhỏ giọng nói:
- Tướng quân, thời gian không còn nhiều nữa.
Lâm Vãn Vinh hờ hững đáp lời:
- Bảo tất cả mọi người vứt bỏ tất cả tạp vật nặng nề, chỉ mang đao giới, cấp dưỡng, mục tiêu Cáp Nhĩ Hợp Lâm, xuất phát!
- Xuất phát!
Hồ Bất Quy phất bàn tay to lớn. Năm ngàn người chỉnh tề vung roi, tiếng vó ngựa như sấm xuân cất lên. Bụi bặm ngập đất, mặt trời tươi đẹp chiếu sáng từ từ biến mất tận phía chân trời.
- Ngươi, các ngươi đi đâu?
Ngọc Già bị quăng lên lưng ngựa, khóc lóc kinh hãi hỏi.
Lâm Vãn Vinh phóng mình lên ngựa, khẽ cười:
- Tới một địa phương thần bí. Có lẽ, nàng chờ đợi đã lâu rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...