Dịch: Bá thiên bang
Biên dịch & biên tập: Ngọc Vi
- Nàng nói cái gì ?
Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn: "Bảo ta đi xé quần áo trên người Ngọc Già ư? Ta không có nghe sai đó chứ?!" Hắn nhăn nhó cả nửa ngày, ngại ngùng hỏi:
- Tỷ tỷ, chuyện này… Có lẽ không được hay lắm thì phải. Cởi y phục của nữ tử là sở trường của ta, nhưng ta tuyệt đối không phải là người tuỳ tiện. Chuyện này cực kỳ làm ta khó xử !
- Tiểu đệ quả nhiên là phẩm hạnh cao thượng a!
An Bích Như khẽ cười hì hì, ánh mắt khẽ lưu chuyển, giống như hờn như dỗi lườm hắn một cái:
- Vậy hôm nay ta không thể không cho ngươi phá lệ, hãy tuỳ tiện một lần thử đi nào? Tỷ tỷ thực là rất hi vọng được thấy dáng vẻ tuỳ tiện của đệ đệ đó. Ôi…!
Nhìn đôi môi tiên diễm ướt át đỏ mọng, ánh mắt như mặt nước hồ gợn sóng, quyến rũ phi thường, An tỷ tỷ hồ mị này tựa như một ngọn lửa bùng cháy giữa thảo nguyên bao la, thiêu đốt mãnh liệt khiến cả người hắn như bị bốc lửa, Lâm Vãn Vinh giữ chặt đôi tay nhỏ bé của An Bích Như, dụi vào lòng của nàng, mặt đầy chính khí:
- Vì sư phụ tỷ tỷ, đừng nói là xé áo quần, cho dù lên núi đao, lăn vào chảo dầu, tiểu đệ đệ cũng nghĩa bất dung từ. Ngọc Già cô nương, xin đắc tội vậy!
Hắn cười hắc hắc, hùng hùng hổ hổ hiên ngang tiến về phía trước, đến bên người Nguyệt Nha Nhi. Ngọc Già hoàn toàn biến sắc, hoảng sợ đưa hai tay ôm lấy trước ngực, tức giận hét lên:
- Ngươi, ngươi dám!!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Ta có cái gì mà không dám chứ, có sư phụ tỷ tỷ làm chỗ dựa cho ta rồi ! Ngọc Già cô nương, nàng nhẫn nại một chút đi, ta cởi quần áo rất có kinh nghiệm đó, cam đoan chỉ chốc lát là xong thôi!
Hắn tươi cười, bàn tay to tướng xoa xoa vào nhau trước người Ngọc Già, nhẹ nhàng nắm lấy áo nàng. Nguyệt Nha Nhi tức tối giận dữ giãy nãy lên, hốc mắt trong chốc lát đã ứa đầy lệ, chiếc cổ cao cao thon dài rưng rức từng hồi, tựa như một con thiên nga xinh đẹp đầy kiêu hãnh đang cố giãy giụa. Sợ hãi, thống hận, chua xót, tuyệt vọng… thiếu nữ Đột Quyết đang trừng trừng nhìn hắn, vô số tâm tư trong nháy mắt hiện lên, từng giọt nước mắt long lanh lặng lẽ rơi xuống.
Nguyệt Nha Nhi trong bộ dạng đau đớn đáng thương, làm cho con người ta thấy mà đau lòng. Lâm Vãn Vinh quay đầu đi không dám nhìn vào ánh mắt của nàng, hỏi nhỏ:
- Sư phụ tỷ tỷ, có thể bắt đầu được chưa?
An hồ ly đi tới phía trước tươi cười. Vuốt ve trên khuôn mặt bóng láng của cô gái Đột Quyết vài cái, dịu dàng bảo:
- Tiểu muội muôi, thật đáng thương làm sao! Quả là khiến cho ta thương cảm mà! Tiểu đệ đệ, ngươi cần phải dịu dàng một chút nha, xem dáng vẻ của tiểu muội muội này, đây chắc hẳn là lần đầu tiên đó, dừng quá thô lỗ. Cẩn thận đừng làm bị thương nàng ta!
Lâm Vãn Vinh nghe được mà ướt đẫm mồ hôi: "Hồ ly xảo quyệt này rõ ràng là đang câu dẫn ta mà thôi!"
Ngọc Già hai má đỏ ửng lên, quát lớn:
- Ngươi, ngươi cùng ả hồ ly này đều giống nhau, Ngọc Già ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
- Phải không?
An tỷ tỷ trừng mắt, liếm liếm đôi môi tươi thắm. Cầm lấy bàn tay to của Lâm Vãn Vinh chậm rãi đưa tới chiếc cổ trắng nõn tựa thiên nga của Ngọc Già, cười quyến rũ:
- Tiểu đệ đệ, ngươi tới sờ thử xem, để coi mùi vị của nữ nhân Đột Quyết như thế nào ?
Ngọc Già run rẩy cả người, hai mắt đẫm lệ mông lung liếc nhìn Lâm Vãn Vinh. Trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng giống như người sắp chết. Từ từ khép cặp mắt xinh đẹp lại, những giọt nước mắt như hạt đậu lớn lặng lẽ lăn dài theo hai gò mắt. Cô gái Đột Quyết này đúng là mỹ lệ vô song, cái dáng vẻ tuyệt vọng yếu đuối kia đã lấn át đi vẻ ngang bướng thường ngày, rốt cuộc đã không còn tìm thấy một chút mạnh mẽ ngoan cường nào nữa.
Bàn tay còn cách da thịt Ngọc Già trong gang tấc, Lâm Vãn Vinh chợt quay đầu nhìn về phía An Bích Như cười thần bí:
- Sư phụ tỷ tỷ, nàng thật sự hy vọng ta sờ nữ nhân khác trước mắt nàng hay sao?
An tỷ tỷ hai má đỏ ửng, khẽ hừ một tiếng, gắt:
- Ngươi muốn sờ thì cứ sờ đi, hỏi ta làm gì?
"Những lời này quả nhiên chứa đựng rất nhiều học vấn!" Lâm Vãn Vinh nghe được liền rõ ràng, kéo tay nàng cười ha hả:
- Sư phụ tỷ tỷ, nàng cũng không cần phải khảo nghiệm ta thế chứ, nữ nhân Đột Quyết này cũng không đã bằng một phần vạn sư phụ tỷ tỷ. Ta sờ cô ta làm gì?
An Bích Như phẩy phẩy lọng tóc bên tai, quyến rũ lườm hắn một cái:
- Tiểu sắc lang, nói dễ nghe lắm, chớ có tưởng là ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi đang thương hoa tiếc ngọc, lạt mềm buộc chặt, đây chính là phương pháp thượng thừa để trộm lấy trái tim nữ tử.
"Ài, đã khiến sư phụ tỷ tỷ hiểu lầm ta rồi, để chứng minh sự trong sạch của ta, ta nên sờ cho tốt, hay là không nên sờ đây?!" Lâm Vãn Vinh thở dài, nhắm mắt đưa tay quờ quạng tới khuôn mặt láng mịn của Ngọc Già.
Còn chưa tới gần được người Nguyệt Nha Nhi, đã bị một bàn tay mềm mại nhỏ bé chụp lấy, An Bích Như cười hi hi nhìn hắn:
- Ai nói ngươi không nghe lời ta, nãy giờ nghĩ ngợi lâu quá nên bây giờ muốn sờ cũng đã chậm rồi.
Lâm Vãn Vinh hớn hở, thuận tay chụp lấy bàn tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve:
- Tỷ tỷ không cần ghen, ta không sờ cô ta thì sờ tỷ tỷ mấy cái là được rồi.
- Nói hươu nói vượn, ai ghen hả!
An Bích Như đỏ mặt như ráng chiều, giận dỗi lườm hắn, giằng ra khỏi bàn tay hắn, nũng nịu:
- Không cho ngươi sờ ta, ta có ngân châm rất lợi hại đó!
Hai người bọn hắn tình chàng ý thiếp, không thèm để ý đến ai khác cứ liếc mắt đưa tình với nhau, đúng là càng xấu xa thì càng khoái hoạt. Mỗi câu mỗi chữ đều đập vào tai Ngọc Già, nàng tức giận cất giọng mắng:
- Gian phu dâm phụ!
Gian phu dâm phụ vốn là một cặp trời sinh. Lâm Vãn Vinh không thèm nghĩ đến lời lẽ chối tai vẫn cười ha hả:
- Cảm ơn đã khích lệ, sư phụ tỷ tỷ, tiểu muội muội này giờ phải làm sao đây?
An Bích Như thở dài, lắc đầu nhè nhẹ:
- Còn làm thế nào nữa? Ngươi đã thương hoa tiếc ngọc, không nỡ động chạm đến cô ta, vậy đành phải để ta động thủ thôi. Tiểu muội muội, bây giờ ta muốn cởi xiêm y trên người ngươi, ngươi không phản đối đó chứ, hì hì…
Tiếng cười khanh khách vang lên, ngọc thủ của nàng vươn ra như tia chớp, nhắm chuẩn đến lớp váy áo ở bụng của Nguyệt Nha Nhi, nhẹ nhàng kéo tuột ra.
"Á…!!!" Ngọc Già dữ dội thét lớn. Quần áo trên người cô gái Đột Quyết đã bị chém thành hai đoạn, một vài mảnh vải nhẹ nhàng bay lên, lộ ra một mảng bụng nơi rốn đẹp tuyệt trần. Cô gái Đột Quyết này dáng vẻ thật tuyệt vời, lệ chất thiên sinh, đai lưng tinh tế trong suốt không đủ để che đi da thịt trắng ngần óng ánh như được ngâm trong sữa tươi, sáng loáng động lòng người, trong ánh sáng yếu ớt, càng tô thêm vẻ đẹp mê hoặc.
Ngọc Già hét chói tai, hai tay vòng lấy che trước ngực, cố gắng phủ kín vùng da thịt mịn màng bị lộ ra bên ngoài, mặt nàng ướt nhòe nước mắt, hoảng sợ lẫn phẫn nộ, tức giận mắng:
- Ngươi thật chẵng khác gì hồ ly hoá thân, ngươi muốn làm gì đây? Oa Lão Công, ngươi… không cho phép ngươi nhìn!
An tỷ tỷ hì hì cười, ôm lấy cánh tay Lâm Vãn Vinh, từng từ chậm rãi ngân vang:
- Ta tiện thể càng muốn hắn nhìn cho rõ! Tiểu đệ đệ, ngươi phải mở to hai mắt ra, nhất định phải xem cho thật tinh tường vào.
Lâm Vãn Vinh vội vàng gật đầu, nuốt nước miếng cái ực:
- Nhìn, nhất định phải chú tâm nhìn thật kỹ, sư phụ tỷ tỷ, còn muốn cởi nữa không? Ta thực nguyện ý muốn hỗ trợ đó!
Thấy ánh mắt tiểu đệ đệ buông thả phóng túng, nhìn thẳng vào vùng bụng trắng nõn lộ ra của Ngọc Già, An tỷ tỷ có chút tức giận vỗ nhẹ vào trán hắn, hầm hừ:
- Nhìn thế nào? Hướng về phía trên nhé? Mà không… không thể để cho ngươi xem ngực của nàng ta được, xuống một chút nữa vậy.
An hồ ly chỉ tới chỉ lui, Lâm Vãn Vinh theo ánh mắt của nàng trục lợi, cứ thế ngắm nghía Ngọc Già từ trên xuống dưới, thực làm cho An tỷ tỷ dở khóc dở cười.
- Oa Lão Công, không được nhìn… không cho ngươi nhìn…!
Ngọc Già hai tay ôm ở trước ngực, thất thanh khóc rống lên.
An Bích Như bất mãn hừ một tiếng, lấy ngân châm đâm nhẹ vào mông hắn một cái.
- Ai da!
Lâm Vãn Vinh nhe răng trợn mắt như là ngồi trên đống pháo, nhảy dựng lên.
- Nhìn cái gì mà nhìn?
An tỷ tỷ tuỳ ý khẽ vuốt lọn tóc mai bên tai, thản nhiên cười, phong tình vạn chủng.
Lâm Vãn Vinh bắt lấy tay nàng, khẽ than thở:
- Ta tiện thể cũng muốn ngắm tỷ tỷ nàng chút xíu.
- Còn muốn lừa chọc ta ư?
An Bích Như hung hăng nhéo vào cánh tay hắn. Hai má như được đánh phấn.
Ánh mắt nàng chuyển hướng về phía Ngọc Già, thần sắc chợt trở nên lạnh lẽo, dùng chút lực dễ dàng gạt cánh tay Ngọc Già đang che trước ngực ra. Từ vùng bụng phẳng lì, theo rốn mà nhìn lên. Ở dưới ngực trái của nàng, nổi lên trên vùng da thịt láng mịn của Ngọc Già, là hình xăm rất khéo léo, một con mãnh thú đang giương nanh múa vuốt, đó chính là Kim Lang. Con Kim Lang này ước chừng cỡ bằng một bàn tay nhỏ, dáng vẻ tự nhiên, khí thế bức người, đang ngẩng đầu hướng về bầu trời cao, hai con mắt bắn ra những tia sáng vừa lạnh lùng lại vừa lãnh khốc nhưng cũng ẩn chứa sự dịu dàng. Thật là một loại tư vị cao quý khó lòng diễn tả.
- Thì ra đây là một mẫu lang!
Lâm Vãn Vinh nhìn xăm soi vào con tiểu lang màu vàng, ánh mắt chăm chú, thật lâu sau mới than thở một tiếng.
Sói chính là biểu tượng của Đột Quyết, trên quân kỳ của người Hồ luôn thêu đủ các loại hình dạng của sói. Nhưng loại hoa văn hình Kim Lang này lại là lần đầu tiên được thấy, đặc biệt lại nằm trên người của một nữ tử Đột Quyết xinh đẹp, ý nghĩa thật không tầm thường tí nào, thân phận Ngọc Già này nhất định là cao vời vợi. Kim đao danh quý, hoa văn Kim Lang, vậy Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc là ai?
Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng vào da thịt óng ánh của Ngọc Già, trong mắt chợp lóe sáng. Lúc này Ngọc Già cũng đã ngừng khóc, chỉ cắn răng, lạnh lùng nhìn thẳng về hắn, không nói một tiếng nào.
- Không nghĩ ra thì cũng chẳng cần suy nghĩ thêm cho mệt!
Một giọng nói mềm mại vang lên bên tai. Giương mắt nhìn lên, An Bích Như đang đối diện mỉm cười quyến rũ với hắn:
- Thân phận Ngọc Già này, một ngày nào đó sẽ như nước chảy hết thì đá phải lộ ra thôi. Ngươi chỉ cần giam giữ nàng ta thật cẩn thận, nhớ kỹ phải vận dụng hết tất cả những thủ đoạn của ngươi!
Trong mắt An tỷ tỷ hiện lên một thâm ý, đến tên ngốc cũng có thể nhìn ra. Lâm Vãn Vinh trong sự kinh hãi, đang muốn lắc đầu. Bàn tay nhỏ bé của An Bích Như đã đè lên môi hắn:
- Cái gì cũng không cần nói, chỉ cần ngươi có thể bình yên trở về, cho dù là thương thiên bại lý thì đã làm sao? Ta với ngươi cùng nhau tranh đấu, trời không dung thì chúng ta đánh lại trời!
- Tỷ tỷ…
Hai mắt Lâm Vãn Vinh đỏ hoe, ôm chặt lấy nàng, không chịu buông ra lần nữa.
An Bích Như quay đầu đi, lau khoé mắt, cười khanh khách:
- Tiểu đệ đệ, ta mệt rồi, ta muốn ngủ một giấc.
- Tốt… tốt!
Lâm Vãn Vinh vội vàng gật đầu lia lịa:
- Tỷ tỷ, nàng tối nay hãy ở trong lều vải của ta nghỉ ngơi cho khỏe, ta thủ vệ ở bên ngoài, đã đến lúc ta phải canh gác cho nàng rồi.
An Bích Như khẽ lắc đầu, cười hì hì:
- Cái việc canh gác này có thể không cần cũng được, ta là một người sợ bóng tối, hơn nữa ngươi cũng mệt rồi, lại còn có người không nỡ…!
"Tiên Nhi cùng các nàng ấy sẽ không biết đâu!" Lâm Vãn Vinh bật cười:
- Nếu như tỷ tỷ nàng mà sợ bóng tối, ta đây tiện thể canh gác bên cạnh người nàng vậy, con người ta, cái không sợ nhất chính là bóng tối đó.
Nhìn thấy gò má ngăm đen của hắn, An Bích Như mím môi cười duyên dáng, hân hoan vô cùng, cười rộ lên mấy tiếng, nàng vươn ngón tay chỉ về Ngọc Già:
- Cô ta, chẳng lẽ sẽ ngủ chung trong lều vải của chúng ta sao?
- Cô ấy à!!
Lâm Vãn Vinh ngẩn người:
- Bên ngoài cỏ nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không đủ để an bày cho tiểu cô nương này sao? Để cô ta ở chỗ này cản trở chuyện tốt của chúng ta làm cái gì?
- Oa Lão Công, ngươi, ngươi…
Ngọc Già tức giận đến mặt đỏ bừng, ánh mắt như bốc lửa nhìn hắn, những giọt nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống.
So với An tỷ tỷ mà nói thì vị trí của Ngọc Già này thực kém quá xa, Lâm Vãn Vinh lấy một bộ áo dài mặc lên người nàng, tuỳ tiện tìm một chỗ an nghỉ cho nàng. Khi quay lại lều vải đã thấy An Bích Như không còn mặc nam trang nữa, trở lại thân phận nữ nhân, đang nhìn ngọn lửa u ám kia đến ngẩn ngơ.
- Tỷ tỷ, nàng làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh bước nhanh vào, kéo tay nàng.
- Đang đợi ngươi trở về đây!
An Bích Như thản nhiên cười:
- Những việc hôm nay ta nói qua, ngươi đã nhớ kỹ rồi chứ?
Lâm Vãn Vinh tức tốc gật đầu:
- Đương nhiên nhớ kỹ, đánh giặc xong ta sẽ phải quay về Miêu trại, đánh bại chín mươi chín cái đội xếp hàng đó! Có dũng khí dám dồn Lâm Vãn Vinh ta vào góc tường, ta xem bọn chúng có phải là không muốn sống lâu nữa không!
- Cái gì mà mấy đội xếp hàng, cái gì mà dồn vào góc tường!
An tỷ tỷ gập cả người xuống, cười đến rớt nước mắt. Thật vất vả mới bình tĩnh lại được, nàng lau nước mắt, quyến rũ nhìn hắn:
- Tiểu đệ đệ, ta muốn đi ngủ, ngươi muốn không?
Nàng duỗi thẵng lưng xuống, dáng vẻ lả lơi tuyệt mỹ, khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt, rung động mãnh liệt. Lâm Vãn Vinh lẩm bẩm:
- Tỷ tỷ nàng ngủ đi, ta sẽ bảo hộ cho nàng ở nơi này, thật sự ta cho tới bây giờ chưa bao giờ thuần khiết như vậy.
- Ta cũng vậy mà. Hì hì…!
An Bích Như nằm ở trên giường hành quân của hắn, nhìn hắn nháy mắt vài cái, nụ cười mê hoặc vô song.
Giờ cũng đã không còn sớm nữa, An tỷ tỷ dường như thật sự mệt mỏi, bộ ngực nhấp nhô đều đặn, đôi mi dài có chút rung động, rốt cuộc cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Cho tới bây giờ chưa bao giờ ở khoảng cách gần như vậy để ngắm nhìn An hồ ly, mùi thơm ngát thoang thoảng, mày liễu thanh nhã, hai gò má óng ánh, môi anh đào đỏ tươi, chiếc cổ như thiên nga trắng xinh đẹp động lòng người, tuy là trong lúc đang ngủ nhưng trên mặt dường như luôn thấp thoáng một nụ cười lơ đãng mị nhân.
Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngẩn ngơ, vô thức tiến đến gần sát hai gò má nàng. An hồ ly kia lại như có cảm ứng, đột nhiên mở mắt ra:
- Tiểu đệ đệ, ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta chăng?
- Không có, không có đâu!
Lâm Vãn Vinh vội vàng lắc đầu.
An Bích Như cười hì hì:
- Ngươi đã không chiếm tiện nghi của ta, ta đây lại muốn chiếm tiện nghi của ngươi đó, ta rất sợ bóng tối, ngươi không ôm ấp ta không ngủ được?
"Ầm…!!!" Trong đầu Lâm Vãn Vinh như bốc khói, nhanh chóng leo lên giường, hai người chen chúc trên một cái giường nhỏ bé, phấn khích ôm ấp thân mật. Thân hình An tỷ tỷ nhẹ tênh tựa như không có sức lực, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, run rẩy ngả vào lồng ngực hắn
Ôm chặt An hồ ly nồng ấm kia, Lâm Vãn Vinh kích động tựa như lần đầu tiên được vào phòng hoa trúc, tiếp đó muốn làm cái gì cũng hoàn toàn chẳng biết nữa. An Bích Như nhéo má hắn một cái, khẽ cười:
- Không được làm chuyện xấu nữa, ngươi phải thuần khiết mới được, ngươi phải tự nhắc nhở bản thân đó! Ta ngủ trước đây.
Nàng tủm tỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào trong giấc ngủ trông thật an bình làm sao!
Lâm Vãn Vinh lấy từ trong ngực áo ra một đoạn dây dệt bằng tơ tằm, len lén cột vào góc áo của nàng còn đầu kia thì cột chặt vào thắt lưng của mình, cố giựt giựt mấy cái để xem độ chắc chắn, sau đó mới vừa lòng gật gù.
"Để xem nàng còn chạy được nữa không?" Nhìn An tỷ tỷ đang ngủ say kia, hàng mi mỹ lệ thật dài, hắn khấp khởi mừng thầm rồi chìm vào trong giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...