Dịch: Lãnh Huyết
Sau một lượt tuần tra trên hồ Vi Sơn, ngoại trừ một lần nữa được ngắm cảnh mặt hồ mênh mông trên nền trời xanh thẳm thì không còn thu hoạch nào khác.
Sắc trời ngày càng sáng tỏ, sương mù dần tan, vầng mặt trời đỏ đã nhô nửa đầu lên khỏi mặt nước xanh, dát một lớp vàng chói lọi lên mặt hồ, đem lại cảm giác ấm áp dị thường.
Lạc Ngưng ngả vào người Lâm Vãn Vinh, những tia nắng mai chiếu vào mặt nàng làm ửng lên từng điểm vàng kim, hòa lẫn với làn da trắng bóc của nàng, xinh đẹp tuyệt trần. Ngưng nhi mắt long lanh hạnh phúc, khoác tay Lâm Vãn Vinh, cất giọng nhu mỳ:
- Đại ca, giá mà ngày nào cũng được ngắm mặt trời mọc cùng huynh, cả đời này Ngưng nhi không còn đòi hỏi gì nữa.
Đàn bà đúng là động vật cảm tính, vừa mới đây còn lo không tìm thấy bạc, thoắt cái đã hướng về một tương lai tươi đẹp rồi. Lâm Vãn Vinh cười méo xệch, quay sang dặn Lạc Viễn:
- Tiểu Lạc, bảo các anh em trên thuyền dừng lại ăn sáng đã, sau đó chúng ta tiếp tục kiểm tra.
Lạc Viễn gật đầu thưa vâng rồi truyền tin xuống dưới. Những hộ sống trên hồ, ăn mặc, ngủ nghỉ, đi lại đều phụ thuộc vào một con thuyền nhỏ, chẳng mấy chốc đã thấy khói bếp lượn lờ trên các thuyền xung quanh, mùi cơm cá thoảng qua thơm nức.
Sau một hồi tất bật, ông lão lái thuyền bưng cho Lâm Vãn Vinh một bát canh cá:
- Quan gia, nếm thử canh cá tươi của hồ Vi Sơn chúng tôi xem. Cá này lão hán mới bắt đêm qua đấy, đầu xuân đánh cá trong hồ không dễ đâu, vốn là định tặng cho Lạc đại nhân dùng thử, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Lâm Vãn Vinh vội đỡ lấy bằng hai tay, mỉm cười cảm kích rồi đưa cho Lạc Ngưng:
- Mùa đông đánh cá còn những con lọt lưới sống đến mùa xuân đây mà. Qua một mùa đông lạnh giá, được ăn bèo no đủ, con nào con nấy béo tốt lắm, giờ là lúc bổ nhất đấy. Ngưng nhi, muội sức khỏe yếu, uống ngụm canh ấm người trước đi, đêm qua lại mất máu nữa chứ, phải tẩm bổ cho khỏe.
Lạc Ngưng nghe câu đầu cảm động lắm, nhưng sang câu sau hắn đã đổi giọng ngay, chẳng bao giờ nghiêm túc được lâu. Nàng lườm mắt quở trách, véo trộm một cái vào eo hắn, đón lấy bát canh, hé môi hớp một ngụm nhỏ.
Canh vừa vào miệng, vị thơm đậm đà đã thấm tràn khắp khoang miệng. Lạc Ngưng được thỏa mãn khẩu vị, bất giác lại uống thêm ngụm nữa, xuýt xoa:
- Ngon quá. Muội ở Tế Ninh mấy tháng rồi mà chưa từng ăn bát canh cá nào ngon thế này.
Lâm Vãn Vinh cả cười:
- Muội ít tới hồ Vi Sơn nên khó mà được thưởng thức mỹ cảnh, nếm món ăn ngon. Nơi đây non nước tươi đẹp, cảnh vật hấp dẫn, thực sự là một vùng quê giàu có, lắm cá nhiều thóc.
Nói đến đây, hắn liền nhớ lại khi xưa lúc tiến đánh thành Tế Ninh, trong màn mưa pháo, hắn vì cứu An tỷ tỷ và Tiên Nhi mà bị thương, sau lại được họ liều chết cứu ra, ba người gắn bó bầu bạn, chèo thuyền dưới ánh trăng trên hồ Vi Sơn. Một cảm giác hạnh phúc, hồi ức từ từ trỗi dậy trong tâm trí. Những ngày tháng ung dung tự tại như thế, đời người liệu có được mấy lần? Nếu lần đó An tỷ tỷ không giả chết thì làm sao có những kỷ niệm ấy chứ? Hắn thở dài sườn sượt, Tiên nhi thì ở kinh thành, nhưng ả hồ ly tinh vũ mị, giảo trá kia giờ ở phương trời nao? Nàng có nhớ đến quãng thời gian đó giống hắn không? Mẹ kiếp, lão tử nhớ ả hồ ly lẳng lơ đó chết đi được.
- Đại ca, đại ca, huynh nhìn kìa, là Chỉ Tình tỷ tỷ.
Lạc Ngưng bỗng kéo ống tay hắn, hưng phấn kêu.
Từ Chỉ Tình? Lâm Vãn Vinh đang trầm tư cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn ra. Sương mù trên mặt nước đã tan hết, tình cảnh trên hồ rất sáng sủa rõ nét. Đằng xa, từ chỗ nước sâu có một con thuyền nhỏ đi đến, một nữ tử áo xanh đứng ở đầu thuyền, thần tình lạnh nhạt, không nói không cười, vài giọt sương đọng trên búi tóc, lấp lánh năm màu rực rỡ dưới ánh bình minh khiến khuôn mặt nàng càng thêm xinh đẹp kiều diễm.
- Chỉ Tình tỷ tỷ, Chỉ Tình tỷ tỷ.
Còn cách xa tít, Lạc Ngưng đã rối rít vung vẩy cánh tay, hồ hởi gọi to. Từ Chỉ Tình nhìn thấy Lạc Ngưng, hơi sững người rồi gật đầu tỏ ý, con thuyền nhỏ từ từ lại gần.
- A, ta đột nhiên nhớ ra, đám lau sậy ngang qua lúc nãy hình như chưa kiểm tra kỹ. Tiểu Lạc, chuẩn bị cho ta một chiếc thuyền nhanh nhất, ta có việc phải đi trước.
Thấy tình hình không ổn, Lâm đại nhân ngay lập tức muốn cắp đít bỏ chạy. Trong lòng hắn có quỷ, chuyện đêm qua vốn chỉ có trời biết đất biết, Lâm biết Từ biết, nhưng nha đầu Từ Chỉ Tình này đâu có dễ gạt, trên người mang theo cả nỏ liên hoàn, đêm qua còn bắn lão tử bốn phát, ai mà biết lát nữa gặp mặt cô ả có nổi điên lên không? Vạn nhất cô ta trở mặt chơi một quả cá chết lưới rách thì toi, sống chết chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn. Cô ta mà nói toạc ra thì thanh danh giữ thân trong sạch của Lâm đại nhân ta sẽ bị hủy hoại trong giây lát.
Lạc Ngưng kéo tay áo không tha cho hắn, cười nói:
- Đại ca chỉ thích nói lung tung, vừa rồi trên đường chúng ta đi làm gì có lau sậy? Trời giá rét thế này mà Chỉ Tình tỷ tỷ vì chuyện nhà bọn muội phải ra hồ giữa canh tư, mình nhất định phải cảm tạ mới được.
- Vậy hả? Thế thì vất vả thật!
Lâm đại nhân miệng cười ha ha, muốn biến trước mà bị Lạc Ngưng đeo cứng, mắt thấy thuyền của Từ Chỉ Tình ngày một đến gần, trong bụng hắn kêu khổ không ngớt.
- Tỷ tỷ nói đúng, vì chuyện nhà chúng ta Từ tỷ tỷ phải bôn ba ngàn dặm, chịu vô vàn vất vả, chúng ta phải cảm tạ tử tế. Đại ca, dù sao cũng không gấp gì chút ít thời gian, đúng lúc găp được Từ tỷ tỷ, huynh thử xem tỷ ấy có phát hiện gì không. Không khéo hai người cùng bàn bạc sẽ ra biện pháp đấy.
Lạc Viễn gật đầu đồng tình, vẻ rất nghiêm túc phân tích.
Thằng ôn này, muốn hãm hại đại ca ngươi hả, ta và Từ tỷ tỷ của ngươi nước lửa khó hòa hợp, cùng bàn bạc cái rắm á. Lâm đại nhân trừng mắt nhìn tiểu Lạc, hận không thể đạp tên tiểu tử phá bĩnh này một cước lăn xuống nước.
Trong lúc nói chuyện, con thuyền chở Từ Chỉ Tình đã cận kề, Lạc Viễn và người lái đò giữ thuyền, Từ Chỉ Tình nắm tay Lạc Ngưng, nhảy lên thuyền của họ.
Trên tóc Từ Chỉ Tỉnh mắc những giọt sương trong suốt, mặt đỏ cóng, đôi mắt mỹ lệ hơi sưng lên, thần sắc rất mệt mỏi. Lạc Ngưng hoảng hốt hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ làm sao thế này, tỷ khóc à?
- Không phải.
Từ Chỉ Tình hờ hững đáp:
- Sáng sớm trên hồ sương gió mạnh quá, thổi vào mắt tỷ nên mới hơi sưng đỏ thôi.
Lạc Ngưng nắm tay Từ Chỉ Tình, vành mắt đỏ hoe nói:
- Tỷ tỷ, sao tỷ canh tư đã ra hồ? Thời tiết giá lạnh như vậy, nếu tỷ bị rét cóng thì tiểu muội sẽ áy náy suốt đời.
Từ Chỉ Tình mỉm cười, nhấc tay phủi sương trên tóc, nói:
- Ngưng nhi nói gì vậy, chúng ta là tỷ muội, cần gì phải khách sáo thế chứ? Tỷ nửa đêm không ngủ được, muốn nhân lúc còn sớm ra hồ xem, không ngờ hồ Vi Sơn này rộng lớn đến thế, tỷ đi suốt mấy thời thần mới chỉ được vài dặm ngắn. Thấy không còn sớm nữa, tỷ sợ mọi người mong nên đang quay về đây.
Nghe Từ Chỉ Tình nói "nửa đêm không ngủ được", Lạc Ngưng tưởng rằng sự việc đã bại lộ, không nén nổi mặt đỏ bừng, vành tai nóng rần, hổ thẹn cúi đầu:
- Tiểu muội thất lễ, đêm qua…
- Đêm qua không xảy ra chuyện gì.
Từ Chỉ Tình cướp lời.
- Tỷ ở trong phòng muội chờ mãi rồi ngủ thiếp đi, không nhìn thấy ai cả.
"Sao Từ tỷ tỷ nói có vẻ giấu đầu hở đuôi thế nhỉ, chẳng lẽ đêm qua tỷ ấy đã nhìn thấy gì, hoặc nghe thấy gì rồi?" Nghĩ vậy, Lạc Ngưng toàn thân phát sốt, bụng thấp thỏm không yên, ngượng đến độ không dám ngẩng đầu. Hai người đều có tật giật mình, lai không dám thổ lộ với đối phương, chỉ thầm đoán bừa, cứ như đang đánh đố nhau.
- À, phải rồi, Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ có tìm thấy gì trên hồ không? Tỷ xem có thể thảo luận cùng đại ca được chăng, ý, đại ca, đại ca đâu rồi…
Lạc Ngưng định lôi đại ca ra nói chuyện với Từ tiểu thư nhưng tìm tứ phía không thấy bóng người, đang sinh lòng nghi hoặc thì người lái thuyền từ khoang sau tiến đến nói:
- Tiểu thư, cô hỏi vị quan nhân lúc nãy à? Hầy, anh ta cướp việc của tiểu lão nhi rồi, đang ở đuôi thuyền nhóm lửa nấu cơm kìa. Ài, lão chưa từng gặp vị quan nhân nào hòa ái thân thiện, lấy giúp người làm vui như vậy, tiểu thư theo anh ta là có phúc rồi!
Đại ca trở nên chịu khó từ bao giờ vậy ta? Lạc Ngưng nghi ngờ không chỗ nào giải tỏa, chợt thấy Lạc Viễn đẩy Lâm Vãn Vinh đi ra, Lâm đại nhân quấn tạp dề quanh hông, miệng léo nhéo:
- Làm gì đấy, làm gì đấy, ta còn phải nấu cơm!
- Là ngươi?
Từ Chỉ Tình mắt phun ra lửa, nghiến răng giận dữ.
- Đứng gần quá, nhìn không rõ!
Lâm Vãn Vinh lùi lại vài bước, cách xa Từ tiểu thư, tỷ mỷ săm soi một lượt, cất giọng kinh ngạc:
- A, chẳng phải là Từ tiểu thư đấy ư, ai da, sao cô lại ở đây, lâu lắm không gặp, cô khỏe chứ?
Ngôn từ của hắn thể hiện sự ân cần cứ như hai người là bạn thân lâu ngày mới gặp, Lạc Viễn nghe mà cảm khái, đại ca luôn đối xử với mọi người nhiệt tình, sung mãn sức sống vậy đó.
- Ta rất khỏe, chẳng hay Lâm đại nhân ngài đêm qua tốt đẹp chứ?
Từ Chỉ Tình cười gằn, ánh mắt sắc bén như có thể giết người.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Lạc Ngưng đứng bên mặt đỏ rực, liếc trộm đại ca một cái, my mày thoáng hiện vẻ phong tình.
Hỏi thừa, ta đây có hương đăng mỹ nhân bầu bạn, trướng phù dung ấm mảnh xuân tình, gối uyên ương trọn vầng nhật nguyệt, khoái hoạt hết biết ấy chứ. Thấy bộ dạng quắc mắt coi khinh của Từ tiểu thư, hắn cười khan vài tiếng đáp:
- Nhờ ơn tiểu thư nhớ mong, đêm qua cũng không tệ, tốt hơn tiểu thư chút chút.
- Vô sỉ, không biết xấu hổ!
Từ Chỉ Tình nghiến răng căm hận, trong mắt lăn tăn gợn lên ánh lệ.
Giọng nàng tuy nhỏ nhưng Lạc Ngưng nghe không sót một câu, thấy đại ca và Từ tỷ tỷ dường như có một sự ngăn cách lớn, nàng lo lắng nắm tay Từ Chỉ Tình nói:
- Từ tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm gì đại ca phải không? Con người đại ca rất tốt, cần cù lương thiện, thật thà khiêm tốn, ít tiếng ít lời, bảo vệ kẻ yếu, tỷ đồng hành cùng huynh ấy, có lẽ cũng cảm nhận được chứ!
Lạc Viễn miệng há hốc mãi không đóng lại nổi, hóa ra đại ca trong lòng tỷ tỷ có địa vị cao quý đến thế cơ à, "trong mắt người yêu hóa Tây Thi" (ý nói vì yêu nên thấy người yêu mình cái gì cũng đẹp, cái gì cũng tốt), các cụ nói chớ có sai mà, bằng không sao mình hiểu về đại ca hoàn toàn tương phản với tỷ tỷ? Lâm đại nhân thì cảm thấy toàn thân thư thái, hảo Ngưng nhi của ta, có kiến giải, người khác chỉ biết đánh giá ta qua bề ngoài, chỉ riêng nàng thấy được những thứ sâu sắc nhất ẩn giấu trong tâm hồn ta!
Từ Chỉ Tình dở khóc dở cười, theo như Ngưng nhi nói thì Lâm Tam có thể xem là người thật thà nhất thiên hạ rồi. Nếu nói Lâm Tam thật thà, đến lợn cũng phải phì cười.
- Phải, tỷ đã có nhận thức sâu sắc về những ưu điểm đó của hắn rồi.
Từ tiểu thư nhếch mép cười lạnh, liếc thấy hắn lại đang tít mắt nhìn nhìn trộm ngực mình, chẳng hiểu đang khinh nhờn gì nữa. Từ tiểu thư tức thì máu nóng xộc lên đầu, có cảm giác tức muốn ngất, chuyện xấu hổ này lại không thể mở miệng kể với Ngưng nhi, nàng uất ức xen lẫn lúng túng, mắt mờ hơi nước, nấp vội sau lưng Lạc Ngưng:
- Ngưng nhi, chúng ta mau đi thôi!
- Đi? Đi đâu cơ?
Lạc Ngưng ngơ ngác nhìn nàng, rồi khoác tay nàng làm nũng:
- Hảo tỷ tỷ, đại ca không phải người xấu thật mà, tỷ đừng giận huynh ấy nha. Tỷ có phát hiện gì trên hồ thì cùng đại ca bàn bạc giải quyết đi ha.
- Đúng, đúng, bàn bạc nào.
Lâm đại nhân mắt không nhìn nghiêng, mặt đầy chính khí nói. Thấy Từ tiểu thư tỏ ra kiêng dè, hắn cũng chả việc gì phải cố kỵ nữa, heo chết không sợ bỏng nước sôi mà, đằng nào cũng thế rồi, chẳng lẽ còn có thể đem trả lại thứ đã sờ chắc.
- Ta không có gì để nói với ngươi.
Từ tiểu thư bốc hỏa, nhớ lại sự ủy khuất phải chịu đêm qua, nhớ đến hành vi dâm đãng, ánh mắt dâm tiện của hắn, lòng nàng buồn đau lẫn lộn, nước mắt vòng quanh, thiếu chút nữa là sẽ nhỏ xuống.
Lạc Ngưng chưa bao giờ thấy Chỉ Tình tỷ tỷ vốn là người tính tình dễ chịu lại bị chọc giận đến vậy, liền ôm chầm lấy nàng rồi đánh mắt ra hiệu với Lâm Vãn Vinh. Lâm đại nhân gượng cười lắc đầu:
- Thôi được, Từ tiểu thư, coi như ta không phải đi, ta nhận lỗi, lần sau nhất định sẽ chú ý!
- Còn dám có lần sau?
Từ Chỉ Tình nghiến răng căm hận, ngẩng đầu trợn mắt tức giận.
Đúng thật là, ngực to có tội chắc? Đàn bà dáng đẹp chẳng phải là để đàn ông ngắm sao? Loại đàn ông dám quang minh chính đại làm dâm tặc như Lâm Tam ca ta đây, thế gian này đã tuyệt chủng rồi. Cô gặp được cực phẩm còn chưa vừa lòng à? Lâm đại nhân cười lười nhác, trừ phi chúng ta không gặp mặt nữa, bằng không, lão tử vẫn phải nhìn.
Hai người cãi vã một trận làm chị em Lạc gia trợn tròn mắt, sao đại ca và Từ tỷ tỷ cứ như sinh tử cừu địch vậy trời, những ngày tiếp theo sống thế nào được?
- Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…
Cục diện đang rơi vào thế bế tắc thì trên hồ bỗng vọng tới tiếng hô hưng phấn, một con thuyền nhỏ từ phía sau đang lướt đến như tên bắn.
- Hồ tướng quân!
Từ Chỉ Tình nhãn lực tốt, vừa nhìn đã thấy người trên con thuyền đó chính là Hồ Bất Quy hôm qua phụng tướng lệnh đi tìm kiếm.
- Hồ đại ca…
Đợi thuyền dừng hẳn, Hồ Bất Quy bước dài lên thuyền, trông thần tình hưng phấn của gã, Lâm Vãn Vinh vội kéo tay hỏi:
- Có phát hiện gì rồi à?
Hồ Bất Quy mặt nhuốm gió bụi, hai mắt giăng đầy tia máu nhưng thần tình hăng hái cao độ, nói lớn:
- Tướng quân thần cơ diệu toán, đêm qua mạt tướng theo lời ngài dặn, tìm kiếm hỏi thăm ven hai bờ Vi Sơn, quả nhiên đã có thu hoạch.
Nghe gã báo cáo, mọi người trên thuyền tức thì hứng khởi, ngay cả Từ tiểu thư đang hục hặc với Lâm đại nhân cũng ngoái đầu lại định nghe tin, nhưng thấy tên Lâm Tam kia mỉm cười với mình, nàng liền "hừ" một tiếng rồi quay ngoắt đi.
- Hôm qua mạt tướng dẫn theo hai nghìn huynh đệ, dò hỏi dọc hai bờ, đi cả đêm hơn trăm dặm, hỏi tất cả ngư dân bách tính hai bên, cuối cùng thu được một tin tức cực kỳ hữu dụng. Chập tối hôm kia, có một vị đại ca ra hồ đánh cá, do mới đầu xuân rất ít cá nên thuyền của họ phải chèo ra xa hơn, lúc trên đường về thì bị mấy chiếc thuyền nhỏ đuổi đi.
Hồ Bất Quy sang sảng nói, niềm vui hiện qua từng câu chữ.
- Bị đuổi đi?
Lâm Vãn Vinh nhíu mày:
- Thế họ có nhìn rõ hình dáng những người đó không?
Hồ Bất Quy lắc đầu:
- Lúc họ lên đường về thì trời đã tối, không nhìn rõ hình dáng những người đó. Có điều theo lời họ kể, lượng nước ăn trên thuyền rất lớn, ngư dân trên thuyền vũ dũng cường tráng, không giống ngư dân bình thường. Đám người đó đuổi họ đi rất xa rồi mới quay về. Có một ngư dân không nén nổi lòng hiếu kỳ nên đã ngấm ngầm bám theo, không nhìn không biết, nhìn rồi mới thót tim, thì ra phía sau mấy chiếc thuyền nhỏ đó còn cả một đội thuyền.
- Đội thuyền?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ hỏi:
- Thuyền to cỡ nào? Bao nhiêu chiếc?
- Do cách quá xa, lại sợ bị phát hiện nên anh ta không dám dừng lâu, thuyền to cỡ nào cũng không miêu tả rõ được, nhưng số lượng ước chừng bốn năm trăm chiếc. Khoang thuyền đều dùng vải bạt che, trông chỉ thấy mờ mịt.
- Bốn năm trăm chiếc?
Lâm Vãn Vinh hứng chí vỗ tay, chuyển sang hỏi ông lái thuyền:
- Đại thúc, thuyền to nhất mà chú đã từng thấy trên hồ Vi Sơn là thuyền gì?
Ông lái thuyền nói:
- Tiểu lão nhi cả đời đánh cá trên hồ Vi Sơn, con thuyền to nhất lão đã từng thấy chính là của thủy quân triều đình phái tới tiêu diệt Bạch Liên giáo hồi đầu đông năm ngoái. Những con tàu bọc thép đó, một chiếc có thể chở hơn trăm người, trên tàu còn có hỏa pháo, uy lực mạnh lắm. Có điều, đó đều là tàu biển, vào vùng nước nông trên hồ Vi Sơn chúng ta thì không chạy được đâu, đa số chỉ để trang trí thôi.
Lâm Vãn Vinh gật đầu, lúc tiêu diệt Bạch Liên giáo, Từ Vị điều động tàu của thủy quân phong tỏa hồ Vi Sơn chỉ để đề phòng Bạch Liên giáo đào thoát bằng đường thủy, không phải dùng để giết địch, do đó có vào vùng nước nông hay không cũng chẳng thành vấn đề.
Từ Chỉ Tình nghĩ ngợi một lát đoạn lên tiếng:
- Tặc nhân cướp bạc xong phải bỏ đi gấp, ắt hẳn không dám sử dụng tàu của thủy quân. Một là tàu bọc thép mục tiêu quá lớn, dễ bạo lộ, một khi bị mắc cạn ở chỗ nước nông, chúng sẽ hết cách cứu chữa; Hai là, mọi thủy quân của Đại Hoa đều được quản giáo hiệu quả, bọn chúng căn bản không thể kiếm được loại tàu bọc thép đó.
Từ Chỉ Tình là thiên kim của Từ Vị, tính ra còn là dâu của Lý Thái, kiêm nữ quân sư rất được Lý Thái coi trọng, nàng thông hiểu về thủy quân của Đại Hoa cũng chẳng có gì kỳ lạ. Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái, cười nói:
- Có kiến giải, nhất châm kiến huyết (nói đúng điểm cốt lõi), bội phục bội phục!
Từ Chỉ Tình hừ mũi quay mặt đi:
- Ai cần kẻ vô sỉ như ngươi tâng bốc, đại thúc, chú nói tiếp đi.
Ông lái thuyền gật đầu:
- Những loại thuyền khác đều na ná như nhau, chả khác biệt là mấy. Hồ Vi Sơn chúng ta chỗ nào nước sâu, nước nông, tiểu lão nhi đều nắm vững. Thuyền gỗ thông thường chở được khoảng tám trăm cân đã là loại thượng hạng rồi.
- Vậy thì đúng rồi!
Lâm Vãn Vinh ha ha cười rộ:
- Ba lăm vạn lạng bạc, nếu mỗi thuyền tám trăm cân thì phải cần ba bốn chục chiếc thuyền gỗ, chẳng phải chính là đội thuyền đó sao?
Theo cách tính này thì đội thuyền ngẫu nhiên xuất hiện đêm ấy khẳng định là lén chở bạc rồi. Mọi người đều phấn chấn hẳn lên. Nhưng dù đã xác nhận đó chính là đội thuyền chở bạc cũng chỉ chứng thực suy đoán của Lâm Vãn Vinh, bạc đích thực ở trong hồ, song cụ thể giấu chỗ nào vẫn không hề hay biết.
Chị em Lạc Ngưng cao hứng được một lúc, vừa nhớ đến vấn đề mấu chốt là lại ỉu xìu, Ngưng nhi nhìn Lâm Vãn Vinh hỏi khẽ:
- Cứ coi là vậy, nhưng hồ Vi Sơn này chu vi mấy trăm dặm, chúng ta tìm bạc ở đâu bây giờ?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười:
- Chớ hoảng, có đại ca ở đây. Ngưng nhi, muội nghĩ kỹ lại xem, lão trượng nhân phát hiện bạc bị mất khi nào, rồi lúc nào bắt đầu phong tỏa mặt hồ?
- Cha muội canh hai phát hiện mất bạc, tiếp đó lập tức hạ lệnh phong tỏa. Khi khoái mã tới ven bờ là khoảng sau canh ba.
Lạc Ngưng ngẫm nghĩ rồi gật đầu đáp.
- Vậy có nghĩa là, bạc chắc chắn chưa được cho lên bờ. Dù họ có chuyển bạc lên thuyền lúc canh một, tới canh ba chẳng qua mới được ba thời thần. Một chiếc thuyền gỗ chở tám trăm cân, ba thời thần thì chạy được bao xa chứ?
Lâm Vãn Vinh vênh vênh đắc ý, nếu gắn thêm vài chòm râu thì càng có vẻ tiên phong đạo cốt:
- À, còn một vấn đề quan trọng, Hồ đại ca, huynh có dò hỏi xem vào đêm xảy ra chuyện đó, hướng gió trên hồ thế nào không?
- Mạt tướng nóng lòng bẩm báo nên quên không thăm dò điều này.
Hồ Bất Quy ngại ngùng đáp. Gã nhận tướng lệnh đêm qua, tìm kiếm thăm dò hàng trăm dặm suốt đêm, đến miếng nước còn chưa được uống, mắc sơ suất này kể ra cũng có thể tha thứ.
- Đêm hôm kia là gió đông nam.
Từ Chỉ Tình nói giọng nhạt nhẽo nhưng lời lẽ rất khẳng định.
- Sao cô biết?
Lâm đại nhân sửng sốt ngó nàng.
- Vừa nãy ra hồ ta đã dò hỏi rồi.
Từ Chỉ Tình không thèm liếc mắt đến nửa cái, hiển nhiên ghét cay ghét đắng Lâm đại nhân, hừ một tiếng nói:
- Thừa biết bạc ở trong hồ mà đến hướng gió cũng không hỏi qua, thật chẳng hiểu đầu óc ngươi suốt ngày nghĩ những thứ bỉ ổi gì nữa.
Con bé này thích nói cạnh nói khóe à, nhưng phải công nhận cô ả thông minh thật, chuyện gì cũng suy xét chu đáo. Nể mặt bộ ngực cô, bản đại nhân không so đo với cô. Lâm đại nhân lưu luyến dời mắt khỏi ngực nàng, thầm tự an ủi.
- Vị tiểu thư này nói không sai. Đêm hôm trước đúng là gió đông nam.
Ông lão lái thuyền lên tiếng.
- Oa, Từ tiểu thư lại đoán đúng rồi.
Lâm đại nhân cười hi hi, mặt đầy vẻ kính phục giả tạo:
- Ý, nói vậy bọn tặc đó đi ngược hướng gió à? Xem ra ông trời cũng giúp chúng ta rồi. Đại thúc, trong ba thời thần liệu đám thuyền gỗ đó chạy được bao xa?
- Nếu chở đúng tám trăm cân bạc thì không gian trên thuyền chẳng còn nhiều nhặn gì, cùng lắm thêm được bốn người cùng chèo thuyền, lại đi ngược gió nữa, dẫu họ có thay người liên tục thì một thời thần cũng chả đi được xa mấy. Huống hồ còn đi thành đội, tốc độ càng chậm, lão phỏng chừng một thời thần chỉ được khoảng mười sáu mười bảy dặm thôi.
Ông lão lái thuyền nói chắc như đinh đóng cột.
Một thời thần mười sáu mười bảy dặm? Vậy ba thời thần là năm mươi dặm? Lâm Vãn Vinh lấy giấy vạch vòi một hồi, sắp sửa ra lệnh thì Từ Chỉ Tình xen ngang:
- Đừng có cắm đầu chỉ tính cự ly thuyền chạy, còn phải xét xem bạc chìm dưới nước có bị thủy lưu đẩy đi không nữa. Đêm qua là gió tây bắc đấy.
- Từ tiểu thư quả là bác học ghê, đến cả thủy động học cũng biết.
Lâm Vãn Vinh tấm tắc khen ngợi, Từ Chỉ Tình ngó lơ không thèm đếm xỉa gì đến hắn.
- Bất kể là gió đông nam hay gió tây bắc, tính cả sức chảy của dòng nước, coi như nước hồ đẩy bạc đi xa thêm mười dặm. Sáu mươi dặm, trong vòng sáu mươi dặm, đây chính là phương hướng tìm kiếm của chúng ta.
Hắn vẽ một điểm mốc trên giấy, vạch vài đường thẳng ra bốn phía. Bạc ở trong vòng bán kính này.
Thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của hắn, Từ Chỉ Tình hừ mũi khinh thường, nắm tay Lạc Ngưng nói:
- Ngưng nhi, muội giúp ta một chuyện.
Lạc Ngưng gật đầu, lại nghe Từ tiểu thư tiếp:
- Muội đi hỏi tên vô sỉ kia, sao hắn biết ba lăm vạn lạng bạc không bị tặc nhân phân tán?
Lạc Ngưng khó xử nhìn đại ca, nếu nàng hỏi giúp tức là thừa nhận đại ca vô sỉ, nếu không hỏi thì lại ảnh hưởng đến việc hệ trọng. Lâm Vãn Vinh cười ha ha, tự tin tràn trề:
- Hơn ba mươi vạn lạng bạc, nhất định sẽ không phân tán, kể cả chia làm đôi cũng không nhiều khả năng. Thứ nhất, bọn họ không dư dả thời gian như vậy, cân đối bốn mươi con thuyền rắc rối không vừa đâu. Thứ hai, bạc mà bị phân tán khi chìm xuống nước rất có thể sẽ bị thủy lưu xung kích tứ tung, họ không ngu dốt đến mức đó. Ba lăm vạn lạng bạc chìm xuống nước sẽ thành một ngọn núi nhỏ, không dễ gì dịch chuyển. Bọn họ chắc chắn đã cố định tất cả đống bạc vào với nhau rồi mới yên tâm cho chìm sâu xuống nước.
Từ tiểu thư hừ một tiếng, không nói gì thêm, xem chừng hết ý kiến rồi.
Một vấn đề nguyên bản không có manh mối nào, vậy mà Lâm đại nhân và Từ tiểu thư nói đôi ba câu đã cụ thể hóa, còn dựa vào nguyên lý thuật số tính ra chu vi khiến mọi người đều sinh lòng bội phục, đặc biệt là Từ tiểu thư cùng Lâm đại nhân một hỏi một đáp, bổ sung cho nhau, phối hợp khá là ăn ý. Lạc Viễn lắc đầu than:
- Chuyện này nghe thì có vẻ rất đơn giản, đại ca và Từ tỷ tỷ vừa nói đệ đã minh bạch rồi, mà sao đệ không tự luận ra được nhỉ?
Lạc Ngưng cười trêu tiểu đệ:
- Cái này à, gọi là tri nan hành dịch, sự hậu thông minh (hiểu đạo lý của sự việc thì khó, thực hành dễ hơn, chuyện xong rồi mới tỏ ra thông minh). Nếu đệ có được đầu óc bằng nửa đại ca và Từ tỷ tỷ thì cha đã không phải bận tâm vì đệ rồi.
Nàng dựa vào người Lâm Vãn Vinh, lòng dạt dào tình cảm, mặt tràn ngập sắc thái hạnh phúc, dịu dàng nói:
- Đại ca, Ngưng nhi tự hào về huynh.
- Đừng nói vậy, đây thật ra là công lao của mọi người, ta chỉ góp một phần nhỏ thôi.
Lâm đại nhân khiêm tốn.
Từ Chỉ Tình cười khẩy:
- Bớt khoác lác đi. Hiện tại xem như mới chỉ tính ra bạc đại khái ở trong phạm vi này, phải tìm kiếm thế nào vẫn chưa có biện pháp đâu.
Lời này không sai, dù đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm từ vài trăm dặm xuống còn sáu mươi dặm, nhưng vẫn là một vùng không nhỏ, muốn tìm bạc trong sáu mươi dặm dưới nước cũng đâu phải chuyện dễ.
- Có thể kiếm một số hảo thủ dưới nước, tìm lần lượt từng nơi một được không?
Lạc Ngưng thử đề xuất một phương án.
- Cách này không được.
Thấy Lâm đại nhân đang suy nghĩ, chỉ còn mình chịu trách nhiệm trả lời, Từ Chỉ Tình lắc đầu giải thích:
- Vùng nước chu vi sáu mươi dặm, nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, dù phái hảo thủ dưới nước, mỗi ngày tìm được mười dặm đã là hiếm có rồi, mà hoàng thượng tổng cộng chỉ cho chúng ta thời gian bảy ngày, trừ đi hôm qua nay chỉ còn sáu ngày, chắc chắn là không kịp. Hơn nữa còn một vấn đề rất nghiêm trọng. Ba lăm vạn lạng bạc này hẳn đã chìm xuống tận đáy hồ, hồ Vi Sơn nước sâu vô cùng, càng xuống duới áp lực trong nước càng lớn, con người căn bản không chịu được, dẫu lặn xuống đáy cũng không ở được lâu, nói gì tới chuyện tìm kiếm.
Lạc Ngưng nửa hiểu nửa không gật gật đầu, nói đến thi từ có lẽ nàng còn đọ được, chứ nói về vạn vật chi lý, nàng làm sao địch nổi Từ tỷ tỷ bác học đa tài?
Lâm Vãn Vinh gật đầu, Từ tiểu thư trừ ngực to ra, bản lĩnh chân chính cũng không nhỏ, biết cả những nguyên lý này cơ đấy. Hắn trầm tư hồi lâu rồi hỏi ông lái thuyền:
- Đại thúc, nơi chúng ta đang dừng mực nước sâu chừng nào?
Ông lái thuyền cầm cây sào trúc từ từ chọc xuống, cây sào dài lút đến tận cán mà vẫn chưa chạm đáy, ông lão cười nhấc sào lên đáp:
- Chúng ta mới đi được bốn năm dặm, theo kinh nghiệm của tiểu lão nhi, nơi này nước còn nông, bất quá chỉ sâu năm sáu cây sào trúc thôi.
Lạc Viễn hít một hơi khí lạnh, cây sào trúc này cao bằng ba thân người, độ sâu năm sáu cây sào trúc còn kêu nước nông? Đúng là không còn thiên lý mà!
- Hay là để tôi bẩm báo với Lý Thái thượng tướng quân, điều thêm năm vạn huynh đệ trong doanh tới đây, chúng ta đắp đê quanh sáu mươi dặm hồ, làm ngày làm đêm, san bằng cái hồ này! Tướng quân yên tâm, lão Hồ này đảm bảo trong năm ngày nhất định hoàn thành!
Hồ Bất Quy tự tin vỗ ngực, đề xuất một kiến nghị làm ông lão lái thuyền giật thót mình.
Lâm Vãn Vinh cười khổ can:
- Hồ đại ca, huynh đừng có dọa ta. Điều động mấy vạn binh mã, ăn uống sinh hoạt, lấp hồ tạo ruộng, đây nào phải những công trình nhỏ, chỉ e ba lăm vạn lạng bạc đó còn không đủ cho huynh làm ấy chứ. Vả lại, hồ Vi Sơn này là vùng quê trù phú danh tiếng đồn xa, nếu lấp hồ thật thì chúng ta làm sao bàn giao cho con cháu đời sau? Chuyện thiếu thông minh có thể làm, nhưng chuyện thiếu đạo đức thì ngàn vạn lần không được!
Hồ Bất Quy cười khan ngượng ngập:
- Nói bừa, nói bừa thôi, lão trượng tuyệt đối đừng để bụng.
Ông lái thuyền thở vắn than dài:
- Quan gia, đừng bao giờ nói những lời như thế nữa. Tiểu lão nhi nghe mà kinh hồn bạt vía. Ngư dân chúng tôi đời đời sinh sống trên hồ Vi Sơn, đều dựa vào nghề đánh cá mưu sinh. Mùa xuân thả cá, mùa thu bắt cá, hồ Vi Sơn chính là nguồn sống của chúng tôi, nếu lấp hồ đi, chúng tôi còn lấy gì để ăn?
- Đại thúc, chú vừa nói gì?
Trong đầu Lâm Vãn Vinh lóe qua một tia sáng, chộp lấy tay ông lái thuyền hỏi.
- Quan nhân, tiểu lão nhi nói "hồ Vi Sơn chính là nguồn sống của chúng tôi, nếu lấp hồ đi, chúng tôi còn lấy gì để ăn?".
Ông lái thuyền nhắc lại.
- Không phải, câu trước đó cơ.
Lâm đại nhân hưng phấn hỏi dồn.
Ông lái thuyền nghi hoặc nhìn vị quan nhân, chỉ là một câu nói thôi mà, có cần phải hưng phấn nhường đó không?
- Tiểu lão nhi nói "mùa xuân thả cá, mùa thu bắt cá", đại quan nhân, là câu này à?
- Đúng là câu này, đúng là câu này.
Lâm Vãn Vinh phấn khởi lẩm bẩm:
- Mùa xuân thả cá, mùa thu bắt cá, thả cá, bắt cá, đại thúc, các chú bắt cá dùng loại lưới gì?
- Chúng tôi bắt cá à, dùng nhiều loại lưới lắm. Có lưới tung, một người cũng giữ được, lúc quăng lưới xòe ra như đóa hoa ấy, dùng để bắt cá nhỏ. Còn có lưới dính, dài hàng chục hàng trăm trượng, buổi đêm rải dưới nước, hôm sau lúc kéo lên sẽ có rất nhiều cá to mắc vào mắt lưới. Còn một loại dài hơn gọi là lưới vét, mùa thu hàng năm lúc đánh cá, ngư dân ven bờ chúng tôi tụ tập lại, thương lượng cùng vét nốt số cá còn lại trong hồ. Chọn một ngày lành, mọi người giăng lưới vét, phân chia từng khu vực, mấy trăm người cùng kéo từ hai đầu, một mẻ bắt sạch cá trong hồ, đây là khoản thu nhập cuối cùng trong năm của chúng tôi, nên còn gọi là vét một mẻ.
Nói đến đánh cá, ông lái thuyền lập tức thao thao bất tuyệt, cái gì mà lưới tung, lưới dính, lưới vét, ngay cả Từ Chỉ Tình cũng thấy mới mẻ thú vị, huống chi Lạc Ngưng và Lạc Viễn. Họ đều sinh ra trong gia đình phú quý, tất nhiên lạ lẫm với những điều này. Lâm Vãn Vinh lớn lên bên sông Trường Giang, đối với những trò này đã quen thuộc đến không thể quen hơn, nghe ông lão càm ràm, lòng thấy thân thiết khôn tả.
- Tốt lắm, tốt lắm, lưới vét, lưới vét à.
Lâm Vãn Vinh xoa xoa tay hào hứng kêu:
- Đại thúc, loại lưới vét này mắt lưới to cỡ nào?
- Mắt lưới hả, to nhỏ có cả, nhà ngư dân thứ khác không có, chứ lưới là không thiếu được, ngài muốn lưới bao nhiêu mắt thì sẽ có từng ấy.
Từ Chỉ Tình làm thính giả mãi cuối cùng không nhịn được hừ mũi:
- Không phải ngươi muốn mượn loại lưới đánh cá này để mò bạc đấy chứ?
- Ý, lần này chịu nói chuyện với kẻ vô sỉ rồi à?
Lâm Vãn Vinh không trả lời nàng mà cười hi hi giễu.
Từ Chỉ Tình mặc xác hắn, cười nhạt một tiếng nói:
- Nếu ngươi muốn dùng lưới mò bạc thì lầm to rồi. Dù ngươi có loại lưới dài hơn đi nữa cũng vô dụng thôi. Mặt dưới lưới đánh cá là thiếc, nước nông còn có thể chìm tới đáy, vào vùng nước sâu mà xuống được ba phần mười mực sâu đã là khá lắm rồi.
- Cô cứ yên chí, Từ tiểu thư này, riêng về đánh cá nhé, lúc tôi ngâm mình trong nước, cô còn chưa bắt đầu học chữ đâu.
Lâm đại nhân cười ha ha, đem lời nàng nói lúc đi đường tặng trả lại nàng.
- Vậy ngươi cần lưới đánh cá làm gì?
Lần này Từ Chỉ Tình không trả miếng, bĩu môi hỏi.
- Muốn biết à? Qua đây.
Lâm đại nhân ngoắc ngón tay, nụ cười chứa ý tứ sâu xa.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ đây thừng, Từ tiểu thư vô ý thức lần tay vào trong áo một cách cảnh giác.
Lâm đại nhân nhún vai tiêu sái:
- Chả sao, nếu cô không muốn biết, ta cũng chẳng bắt ép. Đại thúc, chúng ta tiếp tục chủ đề ban nãy đi.
Hiếu kỳ giết chết mèo, Từ tiểu thư nghiến răng, cố kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, chậm rãi đến bên hắn, cẩn thận và cảnh giác:
- Ngươi nói đi, ta nghe.
- Thành ý chút coi, gần vào, gần tí nữa, đúng rồi, phải thế chứ.
Thấy trên mũi Từ tiểu thư lấm tấm mồ hôi, Lâm đại nhân không nén nổi đắc ý, lực sát thương đối với con bé đạt đến cảnh giới này, lão tử cũng phải tự bội phục mình.
- Ngươi nói mau!
Đứng sát người hắn, nhớ đến "hành vi dâm đãng" của hắn đêm qua, tựa hồ cảm thấy hắn lia ánh mắt nóng bỏng du lịch trên thân mình, Từ Chỉ Tình tim đập bình bịch, mặt nóng rần rần, đành quát một tiếng để tăng thêm lòng can đảm.
- Muốn biết à?
Lâm Vãn Vinh ghé vào tai nàng, nhìn vành tai chói rực, cảm giác thú vị hết biết:
- Nhưng ta không nói đâu!
- Ngươi..
Từ Chỉ Tình vừa hãi vừa tức, lại bị hắn chòng ghẹo lần nữa, hơn nữa còn trước mặt Ngưng nhi cùng bao nhiêu người ở đây, đủ biết nàng giận đến mức nào. Nhìn bộ dạng cười cợt tí tởn của hắn, Từ tiểu thư hận không thể đạp hắn một cước đau điếng cho hả giận.
- Xem ra ngươi cũng chẳng có cách nào nên mới cố tình giở trò mê hoặc.
Từ Chỉ Tình dồn nén nộ khí, bình tĩnh nói.
Con bé này còn biết dùng phép kích tướng cơ đấy. Lâm Vãn Vinh cười he he:
- Vậy sao? Ta cố tình giở trò mê hoặc á? Chưa chắc đâu! Hay là thế này, Từ tiểu thư, chúng ta cá cược nhé!
- Đại ca, cược gì?
Lạc Viễn vừa nghe đã nổi hứng, đúng là bản tính chỉ sợ thiên hạ không loạn. Thấy quan hệ giữa đại ca và Từ tỷ tỷ có dấu hiệu hòa hoãn, Lạc Ngưng cũng mỉm cười nhìn đại ca.
Từ Chỉ Tình không ngờ phép kích tướng của mình lại thành chuốc vạ vào thân, tên vô sỉ này dám đảo khách thành chủ, nếu mình chùn chân, há chẳng phải lại bị hắn chòng ghẹo lần nữa sao?
- Cược gì?
Ánh mắt sáng ngời của hắn dừng trên thân nàng khiến nàng hơi hoảng, nhưng một nguồn sức mạnh không phục thua đã giúp nàng đề cao dũng khí, ngẩng đầu ngạo nghễ hỏi.
- Nếu ta dùng lưới đánh cá tìm được bạc, cô phải đáp ứng ta một điều kiện.
Lâm đại nhân mặt bừng sắc dâm, cười hi hi quan sát Từ tiểu thư từ đầu đến chân. Ngắm một cách quang minh chính đại sảng khoái ghê, nha đầu này, toàn thân trên dưới chỉ có một chữ để hình dùng, to, mẹ nó chứ, to thật!
- Dâm tặc vô sỉ!
Từ Chỉ Tình mắng thầm song không làm sao được, con mắt mọc trên người hắn, đằng nào cũng nhìn trăm nghìn lần rồi, lẽ nào mình còn đòi moi ra được chắc?
Nàng cắn răng:
- Thế nếu ngươi không tìm ra?
- Nếu ta tìm không ra, cứ sai ta làm ngựa cho Từ tiểu thư, để cô cưỡi cả đời.
Lâm đại nhân cười ha ha, nói thản nhiên như không.
Lạc Viễn nghe mà rùng mình, để Từ tiểu thư cưỡi cả đời? Lời thề độc địa quá chừng, thật chỉ có đại ca mới nghĩ ra được.
Nếu ngươi không tìm được bạc, ta sẽ lấy roi quật ngươi tơi bời, để ngươi cả đời làm một con ngựa non, Từ tiểu thư hung ác toan tính, nhưng nàng có đoán kiểu gì cũng không sao thấu hiểu hàm nghĩa sâu sắc trong lời nói của Lâm đại nhân.
- Được, quyết định vậy đi. Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên! (quân tử chỉ nói một lời, ngựa nhanh chỉ dùng một roi) Từ tiểu thư nghiến răng ken két, chữ "mã" đặc biệt nhấn mạnh.
- Từ tỷ tỷ, đại ca còn chưa nói điều kiện của huynh ấy với tỷ kìa.
Lạc Ngưng thiện ý nhắc nhở.
Từ tiểu thư ngớ người, cũng phải, mình tức quá thành ra hồ đồ mất rồi. Nàng liếc xéo Lâm đại nhân, hỏi:
- Nói đi, ngươi có điều kiện gì?
- Ghé tai vào đây.
Lâm đại nhân đắc ý ngoắc ngoắc tay.
Từ tiểu thư ghé tai qua, tên dâm tặc đó thổi phù một hơi vào tai nàng, thầm thì:
- Điều kiện của ta rất đơn giản, he he, đó là sờ…
- Dâm tặc, vô sỉ…
Từ tiểu thư chỉ thấy trong đầu nổ cái đoàng, mặt đỏ như gấc, sự kiện đêm qua lại hiện lên trong óc, mắt ngập lệ, bỗng chốc sắp tuôn trào.
- Ấy, Từ tiểu thư hiểu lầm rồi…
Lâm đại nhân hấp tấp giải thích:
- Ta không có ý đó!
Từ Chỉ Tình vành mắt đỏ hoe, nước mắt chạy quanh, bỗng quay ngoắt đầu, hai vai run rẩy:
- Ngươi không cần nói nữa, ta biết điều kiện của ngươi rồi. Ta đã đáp ứng ngươi thì sẽ chấp nhận số mệnh, chỉ hy vọng ngươi dốc hết sức giúp Lạc thế thúc tìm lại số bạc đó.
- Không phải chứ, ta còn chưa nói mà cô đã minh bạch?
Lâm đại nhân kinh ngạc há hốc mồm, vẻ mặt không tài nào hiểu nổi.
- Những suy nghĩ nhơ nhớp của ngươi, khỏi cần nói cũng biết.
Từ tiểu thư xoay người lại, mắt sáng trong, hết sức bình tĩnh:
- Ta đáp ứng ngươi, lời hứa đặt cược hữu hiệu.
Nha đầu, tự cho là mình đúng. Lâm đại nhân thở dài, thôi kệ, giải thích với nàng làm gì cho mệt xác. Lạc Ngưng thấy hai người hơi căng thẳng, liền bám lấy Lâm Vãn Vinh hỏi:
- Đại ca, huynh đề xuất yêu cầu gì với Chỉ Tình tỷ tỷ thế?
- Ta để cô ấy chiếm tiện nghi, muội tin không?
Lâm Vãn Vinh cười hi hi.
Lạc Ngưng kiên quyết lắc đầu:
- Muội không tin, đại ca chỉ nói lăng nhăng.
Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Từ Chỉ Tình, than:
- Phải đó, đừng nói là muội, đến bản thân ta còn không tin nữa là. Đại thúc, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?
- Nói đến lưới vét!
Ông lái thuyền cười bảo:
- Đại quan nhân đang hỏi lão kích cỡ mắt lưới.
- À, đúng đúng đúng, đại thúc, lưới vét của các chú dài nhất là bao xa?
Lâm Vãn Vinh nghĩ một lúc rồi hỏi.
- Cái này à, dài nhất là hơn một dặm. Tưởng tượng xem mỗi lần giăng lưới vét cần mấy trăm người cùng kéo, đủ biết nó dài thế nào rồi.
Ông lái thuyền cười hà hà.
- Các chú có thể làm cho dài hơn một chút không, ví như dài vài dặm.
Lâm Vãn Vinh dẫn đắt từng bước, Từ Chỉ Tình nghe mà nhíu mày, cần lưới dài thế làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn dùng để mò bạc thật ư? Ngốc! Ngu!
- Nếu nối mấy chiếc vào với nhau thì một lưới có thể dài đến ba bốn dặm, dài hơn nữa thì chịu, lúc kéo sẽ khó dùng sức.
Lâm đại nhân vỗ đùi cười phán:
- Tốt, dài ba bốn dặm đi. Đại thúc, nối lưới có khó không? Có thể làm thêm vài chiếc lưới vét loại dài này không? Ta cần ba mươi chiếc!
Ông lão lắc đầu cười:
- Chuyện này khó gì? Ngư dân nhà đò chúng tôi, vá lưới nối dây là kỹ thuật cơ bản nhất rồi. Ngài muốn bao nhiêu lưới vét đều không thành vấn đề. Chúng tôi dựa vào nó mà kiếm ăn, thiếu sao được món đồ này.
- Tốt quá, tốt quá.
Lâm Vãn Vinh kích động nắm tay ông lão:
- Đại thúc, có thể phiền chú làm nhanh hết cỡ được không, tốt nhất là dùng được ngay sáng mai, ta phái vị đại ca Hồ Bất Quy này cùng hai nghìn tinh binh thủ hạ trợ giúp chú, liệu có xong không?
Thấy dáng vẻ nôn nóng của quan đại nhân, ông lái thuyền gật đầu đáp:
- Việc này chắc không khó, để vị Hồ quan nhân đây tới các làng xóm liên lạc, mọi người làm gấp trong đêm nay, ngày mai đảm bảo sẽ giao ngài ba mươi chiếc lưới loại dài bốn dặm!
Mọi người nghe nửa ngày trời vẫn không hiểu hắn cần thứ này làm gì, Từ tiểu thư còn bồn chồn hơn, nhưng trong lòng lại ẩn ước vui sướng, giả dụ hắn không thành công thì nàng sẽ không phải thực hiện lời hứa cá cược kia, khỏi bị hắn vũ nhục. Nhất thời nàng lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường, chọn bên nào cũng gây khó xử cho mình.
- Đại thúc, vừa rồi chú bảo những ngày này các chú đang chuẩn bị thả cá bột xuống hồ, điều này thật chứ?
Hết chuyện lưới, Lâm Vãn Vinh lại chuyển đề tài tán sang cá.
Ông lão gật đầu:
- Đúng vậy, mùa xuân hàng năm thả cá đều do ngư dân góp nửa vốn, quan phủ đầu tư một nửa. Cá bột đều có sẵn, chỉ cần có tiền là mua được, mấy hôm trước vốn đã thương lượng xong, bắt đầu góp vốn rồi, nhưng không may Lạc đại nhân xảy ra chuyện, thành ra phải hoãn lại.
- Chớ, chớ hoãn!
Lâm đại nhân lòng như lửa đốt:
- Mùa xuân thả cá, việc liên quan đến sinh kế cả năm của anh em ngư dân trên hồ Vi Sơn chúng ta, việc trọng đại như vậy sao có thể chậm trễ. Thả, nhất định phải thả, càng nhanh càng tốt!
- Chúng tôi còn sốt ruột hơn đại nhân à!
Ông lão mặt mày ủ dột nói:
- Nhưng trước mắt không có bạc, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào.
- Đại thúc, thiếu bao nhiêu bạc?
Lâm Vãn Vinh hỏi.
Ông lão giơ ba ngón tay, Lâm đại nhân thấy thế vỗ ngực bồm bộp:
- Ba trăm lạng? Đại thúc yên tâm, ta bao.
Ông lão gập lưng cung kính nói:
- Đại nhân, là ba ngàn lạng !
- Ba – ngàn - lạng…
Lâm đại nhân nhe răng trợn mắt, con ngươi muốn lòi ra ngoài:
- Đại thúc, chú không nhầm đấy chứ? Ba ngàn lạng bạc, khác nào ăn cướp!
- Chịu thôi, thói đời giờ thế đấy. Ba ngàn lạng bạc, ba mươi vạn con cá bột, đây là hy vọng của tất cả ngư dân trên hồ Vi Sơn chúng tôi.
Ông lão thở dài, vẻ âu lo hiện trên từng nét mặt.
Ba ngàn lạng bạc mua ba mươi vạn con cá bột? Mẹ kiếp, vật giá tăng phát khiếp! Lão tử tuy cũng là ông chủ lớn, nhưng tiền ta kiếm đâu dễ dàng gì, Xảo Xảo cả ngày bận rộn chăm lo tửu lâu, bạc kiếm được đều là mồ hôi xương máu cả đấy. Bán mỗi lọ nước hoa lão tử lãi năm sáu mươi lạng bạc ít ỏi, ba ngàn lạng bạc bằng với năm mươi lọ nước hoa, tưởng đơn giản lắm hả trời?
"Đại ca", Lạc Ngưng day áo hắn, mắt hàm lệ:
- Huynh muốn mua cá bột thật à?
Ta không đánh cá, mua cá bột làm quái gì? Chẳng phải là vì ông bô của nàng sao? Hắn cười khổ gật đầu:
- Phải, ta muốn mua cá bột, làm ngư dân trên hồ Vi Sơn, Ngưng nhi, muội có nguyện ý theo ta không?
Lạc Ngưng cười bẽn lẽn:
- Đại ca đáng ghét lắm, Ngưng nhi là thê tử của huynh, huynh muốn làm gì muội cũng ủng hộ. Đại ca, trước khi đi kinh thành bà nội có để lại cho muội một ít trang sức, giá trị phải hơn ngàn lạng. Ngưng nhi đưa hết cho huynh nha, huynh muốn làm gì cũng được.
Nha đầu này biết săn sóc ghê, Lâm đại nhân vỗ nhẹ má nàng, cười hi hi:
- Bảo bối ngoan, lần này đại ca đại xuất huyết vì muội đó, đêm nay muội nhất định phải bồi thường cho ta.
- Bồi thường thế nào?
Lạc Ngưng sắc mặt đỏ au nhìn hắn, nhẹ cắn môi, mắt như thể tích nước.
Lâm đại nhân nắn bờ mông mềm xinh của nàng, miệng cười dâm:
- Đêm nay chúng ta dùng thế vào sau, đảm bảo Ngưng nhi bé bỏng của ta thử rồi sẽ muốn thử nữa.
- Đại ca…
Lạc Ngưng gọi khẽ, ngượng quá cúi thấp đầu.
- Đại thúc, ba ngàn lạng bạc ta sẽ chi.
Lâm đại nhân mặt đỏ gay, móc ngân phiếu trong áo ra, cẩn thận đếm đi đếm lại, xót đứt ruột đứt gan:
- Nhưng ta có một điều kiện. Bây giờ chú hãy đi về, sáng sớm mai phải gom đủ cá bột và lưới, rồi lôi kéo ngư dân, người lao động trong các làng xóm tới đây, cứ bảo là bản đại nhân chi ba ngàn lạng bạc nuôi cá, trưng dụng họ vài ngày. Vụ làm ăn này chú có nhận không?
- Nhận, nhận.
Ông lão kích động quỳ thụp xuống:
- Đại nhân đúng là Bồ Tát trên trời hạ phàm, tiểu lão nhi và bà con phụ lão quanh đây cảm kích bất tận.
Lâm Vãn Vinh đỡ lão dậy, thở dài:
- Đại thúc, ta không phải Bồ Tát, ta cũng có tư tâm. Nếu ba ngàn lạng bạc này có thể tìm lại ba lăm vạn lạng bạc là ta lời to rồi, vụ làm ăn này đáng lắm. Nếu không tìm được bạc, coi như ta thay lão trượng nhân tích công đức, làm một việc thực tế cuối cùng cho bà con vậy!
- Đại nhân, ngài yên chí, lão sẽ về thông báo cho bà con ngay bây giờ. Chúng tôi dù có liều mạng già cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ cá bột và lưới trong thời gian ngài yêu cầu. Tiểu lão nhi chẳng nhận được mấy mặt chữ, cũng chẳng minh bạch cái gì là tư tâm công tâm, nhưng có một chuyện lão minh bạch, chỉ cần là giúp đỡ bà con, bất kể ngài có ý đồ gì, đó đều gọi là thiện tâm.
Tiểu lão đầu bàn giao lại thuyền cho người phụ lái rồi nhảy sang một con thuyền khác, cung kính khấu đầu trước Lâm Vãn Vinh, Lâm đại nhân muốn đỡ song không kịp, đành để mặc lão.
Lạc Viễn giơ ngón tay cái khen ngợi, còn Lạc Ngưng thì hạnh phúc nép vào lòng hắn, giọng êm ái:
- Tướng công, chàng là người tốt nhất thế giới! Ngưng nhi vĩnh viễn tự hào về chàng!
Ba ngàn lạng bạc mua được một cái tự hào, lão tử đầu tư cũng đáng. Lâm đại nhân thanh thản nở nụ cười, đầu dụi vào vai Ngưng nhi rên rỉ:
- Ngưng nhi ngoan, chồng nàng thụ thương rồi, tim đang chảy máu nè, nàng bế ta về đi, chúng ta bạch nhật tuyên dâm (quan hệ vợ chồng vào ban ngày) cái nhỉ, để còn an ủi chồng nàng nào!
Lạc Ngưng mắc cỡ che mặt, bàn chân nhỏ nhắn non mềm dẫm nhẹ lên chân đại ca, cảm giác lâng lâng tiêu hồn.
- Dâm tặc không biết xấu hổ.
Những lời riêng tư trong khuê phòng đó lọt hết vào tai Từ Chỉ Tình, không sót một chữ, tao ngộ đêm qua lại xuất hiện trong tâm trí khiến nàng phẫn hận khôn nguôi. Nghĩ tới chuyện hắn hết đòi lưới lại đòi cá, xem chừng tự tin lắm, tuy không biết hắn dùng cách gì để vớt bạc, nhưng trong lòng nàng âm ỉ một dự cảm, lần này nếu thua cược, chẳng nhẽ phải để cho tên dâm tặc đó sờ lần nữa thật sao? Chỉ sợ hắn cứ sờ rồi được thể thành quen!
Mặt nàng nóng ran, mắt lén liếc nhìn hắn, chỉ thấy tên dâm tặc ngả đầu trên vai Ngưng nhi, đang mỉm cười với nàng, điệu cười đó, âm u quỷ dị, dâm dãng khôn tả…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...