Dịch: Calvindam
Biên dịch & biên tập: hieusol
- Ngài nói sao, Cao công công?
Lâm đại nhân kinh hãi ngẩng đầu:
- Hoàng thượng gọi ta?
Từ Vị lại là người hiểu việc, thấy khó có thể nắm được tình hình, liền vội kéo áo Cao Bình hỏi:
- Cao công công, tình hình bên trong ra sao rồi? Hoàng thượng rốt cuộc có xảy ra việc gì không?
Cao công công lắc đầu thở nhẹ:
- Từ đại nhân, ngài đừng làm khó dễ ta, ngài cũng không phải là ngoại nhân, nếu có thể nói thì ta còn dấu diếm ngài sao?
Thấy Cao Bình thần sắc ẩn hiện sự lo lắng, Từ Vị tâm lý chấn động, một loại dự cảm xấu đột nhiên sinh ra, lão buông tay áo Cao Bình ra, yên lặng gật đầu, coi như đã hiểu.
Hoàng đế bị ám sát tại chùa Tướng Quốc, lúc này liền được nghỉ dưỡng ở sương phòng lớn nhất trong chùa. Lâm Vãn Vinh đi theo Cao Bình đẩy cửa vào trong, nhìn thấy đầu tiên là mười mấy vị ngự y mang theo các loại thuốc, tất cả đều quỳ trên mặt đất… Thấy Lâm Vãn Vinh tiến vào cũng không ai dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại càng chẳng ai dám mở miệng nói tiếng nào.
Cao Bình quay đầu lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ý bảo Lâm Vãn Vinh im lặng, sau đó lại tiếp tục bước rón rén vào như sợ làm kinh động người bên trong.
Ở trong là một gian thiện phòng nhỏ, cửa không gài then, yên tĩnh không một tiếng động. Cao Bình dẫn theo Lâm Vãn Vinh đến gần, liền nghe thấy một thanh âm đầy cảnh giác:
- Kẻ nào đó?
Một tiếng lọt vào tai, Lâm Vãn Vinh nhất thời sững sờ, thanh âm này như thế nào lại thấy quen quen? Chỉ là không thể nhớ ra được đã nghe ở đâu rồi.
Cao Bình nhỏ giọng cung kính đáp:
- Bẩm báo Ngụy tổng quản, hoàng thượng bảo nô tài đi gọi Lâm đại nhân, người đã đợi ở ngoài rồi ạ!
- Gọi Lâm Tam đến đây đi.
Một thanh âm suy nhược vang lên, như thể mất hết sức lực, nếu không phải trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Lâm Vãn Vinh cơ hồ không thể nghe được giọng nói đó. Thanh âm này hắn nhận biết, hôm qua mới ban phủ trạch cho mình, vừa uy bức lại vừa đe dọa, đánh chết hắn cũng không thể quên được.
Trong lòng hắn nổi lên một trận kích động, vội vàng đẩy cửa đi vào. Chỉ thấy trong phòng có một tấm rèm màu trắng, được treo lên bởi hai cái móc bằng bạc, phía sau có một cái võng lớn, bên trên có một người đang nắm. Định thần nhìn lại, chỉ thấy lão sắc mặt trắng nhợt, môi không có một chút huyết sắc, không ngừng thở hổn hển và ho khan. Nếu không phải trong mắt vẫn còn ẩn hiện thần quang, Lâm Vãn Vinh hoàn toàn không thể nhận ra đây chính là người đã nói cười trước điện với mình, Đại Hoa hoàng đế.
- Lão gia tử, ngài bị làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh kinh sợ thất sắc, vội vàng bước lên, Cao Bình muốn ngăn lại nhưng còn chưa nhanh bằng hắn, chỉ biết lắc đầu than nhẹ. Vị Lâm đại nhân này thế nào lại như là chui từ dưới đất lên vậy, ngay cả một chút lễ nghi quân thần cũng không để ý đến?!
Lão hoàng đế hé mắt nhìn, thấy hắn đang bước tới, môi mấp máy vài cái, trong mắt hiển hiện ý cười, thanh âm suy nhược đến cùng cực:
- Lâm Tam, ngươi đến rồi à, khặc khặc…
Lão nói được một câu, lại tiếp tục ho khan, gân xanh nổi đầy trên vầng trán, bộ dáng thực sự thống khổ vô cùng. Tuyệt không thể là giả.
Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng, tay nắm chặt, giận dữ hỏi:
- Ai làm việc này, là ai dám làm?
Lão hoàng đế dồn dập thở mấy hơi, hai mắt khép hờ, rồi từ từ mở ra, bình tĩnh nói:
- Lâm Tam, làm người không thể nóng vội, không thể quá lo lắng, trẫm lại chỉ cho ngươi một lần, ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ, có thể không còn cơ hội lần sau nữa đâu.
Thấy lão đầu tử này bệnh đã nặng như vậy rồi vẫn không quên giáo dục chính mình, Lâm Vãn Vinh trong lòng dở khóc dở cười, rồi lại có chút cảm động, vội vàng đáp:
- Lão gia tử, ta gần đây có rất nhiều việc, nên mau quên lắm, chờ ngài khỏe hẳn, ngài lại dạy ta nhé.
Hoàng đế đưa mắt nhìn hắn, than thở:
- Cả đời trẫm, gặp ám sát không dưới mấy mươi lần, trẫm cho đến giờ còn chưa lo lắng qua. Duy chỉ có lúc này đây, trẫm đến ngay cả một điểm tin tưởng cũng không có. Già rồi, ta rốt cục cũng đã già rồi.
Lão nhẹ nhàng thở ra một hơi nặng nề, thanh âm gần như không nghe thấy, bao nhiêu xúc động, bao nhiêu cảm khái rốt cục hóa thành một tiếng thở dài.
Lâm Vãn Vinh vội vàng lắc đầu:
- Lão gia tử, người ngàn vạn lần đừng nản chí, bên ngoài có nhiều ngự y như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ có biện pháp mà.
- Lâm Tam, ngươi có biết làm sao mà trẫm lên được vị trí này không?
Hoàng đế dường như không nghe hắn nói, chợt nở nụ cười, trong mắt hiện lên một tia hồi ức.
- Ta không biết, nhưng với khả năng của lão gia tử, chắc hẳn sẽ là một chuyện đầy hấp dẫn, thú vị a.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói.
- Hấp dẫn, thú vị?
Thần quang trong mắt lão hoàng đế chợt thoáng hiện:
- Đúng vậy, đích xác hấp dẫn, thú vị. Năm xưa Thành vương thông minh cơ trí, bát diện linh lung (ý nói hoàn mỹ về mọi mặt), được phụ hoàng yêu thích vô cùng, còn ta thì, nói về tài học, nói về cơ trí, còn lâu mới là đối thủ của hắn, tất cả mọi người đều biết phụ hoàng sẽ lập hắn kế vị.
- Nếu ta là lão gia tử của lão gia tử, ta sẽ không lập Thành vương đâu.
Lâm Vãn Vinh khinh thường nói:
- Có câu nói của người xưa, thụ quan căn, nhân quan tâm (cây xem rễ, người xem tâm). Thành vương giống như rễ sen chín khúc, tâm nhãn (mưu toan, mục đích) quá nhiều, giả dối không ít.
Hoàng đế mỉm cười, thở ra mấy hơi nặng nề:
- Ngươi nói không sai. Hắn là quá cơ trí, thành cũng là bởi những chữ này, mà bại cũng do những chữ này.
- Là ý làm sao?
Lâm Vãn Vinh khó hiểu hỏi:
- Quá cơ trí mà là chuyện xấu à? Vậy ta chẳng phải là quá nguy hiểm ư?
Hoàng đế cười ha ha, tiếp theo là một trận ho dữ dội, Cao công công vội vàng dâng lên một chiếc khăn lụa trắng, lão hoàng đế bụm miệng ho một tiếng, chiếc khăn lụa chợt biến thành đỏ tươi. Cao Bình sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy tiếp nhận lại khăn lụa. Lão hoàng đế lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Cao Bình sợ đến run bắn người, vội vàng lui ra sau.
Lão hoàng đế hừ lạnh một tiếng, chuyển hướng về Lâm Vãn Vinh, cười nói:
- Ngươi không phải là người cơ trí, mà là gian trá. Thành vương bại do tâm nhãn của hắn quá nhiều. Năm xưa phụ hoàng đối với hắn vô cùng sủng ái, để cho hắn nắm Lại bộ, quan lại trong thiên hạ hơn một nửa là môn sinh của hắn, quyền thế này thật sự to lớn. Nhưng còn ta thì sao, tại Hộ bộ lao tâm khổ tứ, ra sức cống hiến có mấy ai biết được. Chỉ cần Thành vương cố gắng một chút, với sủng ái của phụ hoàng, thiên hạ Đại Hoa này chính là của hắn rồi.
Đáng tiếc hắn chính là quá cơ trí, vì muốn ổn định địa vị của mình, hắn liền kết giao với các trọng thần trong triều, thu thập môn nhân khắp thiên hạ, mọi người ai cũng xưng tụng hắn là "Hiền Thành Vương", trong một thời gian ngắn uy danh cao vợi, vạn người kính ngưỡng. Cái loại tâm nhãn nho nhỏ này ngược lại lại mang đến cho hắn một mối họa thật lớn. Phụ hoàng lúc còn sống ghét nhất là bọn kết bè kết phái, thấy hắn tụ tập đảng phái như vậy, từng mấy lần khuyên nhủ hắn. Đáng tiếc hắn vẫn dương phụng âm vi (ngoài mặt nghe lời, bên trong làm trái), khiến phụ hoàng thất vọng không thôi.
Lão hoàng đế kể lại chuyện cũ, tinh thần dần tốt hơn, cũng không thấy ho khan nữa. Nghe một vị đại hoàng đế kể lại chuyện tranh quyền đoạt vị, tuy không biết tại sao lão lại kể cho mình nghe nhưng Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy một chút cảm xúc lạ lùng.
- Thất vọng với Thành vương, phụ hoàng mới bắt đầu chú ý đến ta. Lúc ấy ta cùng Quách tiểu thư mới vừa biết nhau, mặc dù cách trở về tuổi tác nhưng ta đối với nàng thật tình ngưỡng mộ. Chỉ là Quách lão tiên sinh cha nàng, cho dù chính là Văn Uyên các Thủ Tịch học sĩ nhưng vì không tránh khỏi tội danh đồng đảng, nên theo lời khuyến cáo của Từ Vị và Lý Thái, ta đành phải nhịn nỗi đau, tạm thời quên đi Quách tiểu thư, toàn tâm toàn ý hỗ trợ phụ hoàng.
Nguyên lai bên trong còn có nhiều khúc chiết như vậy a, khó trách lão hoàng đế đối với Tiêu phu nhân quyến luyến không quên, vĩnh viễn yêu thích. Từ Vị cũng không phải tốt đẹp gì, năm xưa vì công danh lợi lộc mà bỏ rơi Tô Khanh Liên, đến già lại mới nhìn thấy ánh dương hồng, lão tử khinh bỉ ông ta a.
- Những chuyện sau này trẫm không muốn nhiều lời nữa.
Trên mặt hoàng đế hiện ra một tia thống khổ:
- Lúc phụ hoàng bệnh nặng liền được đưa vào chùa Tướng Quốc, ta vẫn luôn bên người thành tâm thành ý. Thế nhưng Thành vương lại câu bè kết phái, chuẩn bị cho một kích cuối cùng. Phụ hoàng nổi giận, tại thời khắc cuối cùng liền lưu lại di chiếu, truyền ngôi cho ta. Chỉ là thủy chung thì cốt nhục liên tâm, phụ hoàng buộc ta phải thề, chỉ cần Thành vương còn trên đời một ngày thì ta không thể động thủ với hắn được.
Lâm Vãn Vinh thở ra một hơi thật dài, khó trách lão hoàng đế lại cổ vũ ta đi đối phó Thành vương, nguyên lai là do đã có lời thề độc rồi.
- Có điều, phụ hoàng vừa mới băng hà, trẫm liền bị hành thích ngay, nếu không có tiểu thái giám thân cận liều chết cứu giá thì trẫm đã trở thành một đống xương khô rồi.
Trong mắt hoàng đế hiện lên một tia căm hận, cắn chặt hàm răng, từng chữ từng chữ nói:
- Đó chính là nỗi sỉ nhục cả đời không rửa sạch của trẫm, sỉ nhục!
Hai người các ngươi tranh ngôi vị hoàng đế, việc bị hành thích là bình thường, có gì mà sỉ nhục. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ trong lòng, chỉ là thấy thần sắc thê lương của hoàng đế, tựa hồ việc bị hành thích không đơn giản như vậy, liền nuốt những suy nghĩ đó vào lòng.
- Lâm Tam, ngươi có nguyện ý vì trẫm rửa sạch sự sỉ nhục này không?
Hoàng đế nhìn hắn, chậm rãi nói, trong giọng nói ẩn chứa một cảm giác trầm trọng không nói nên lời.
-Cái này, lão gia tử à, ngài cũng biết Thành vương quyền cao chức trọng, ta chỉ là một tiểu quan nhỏ bé, như thế nào cũng không đấu lại ông ta. Ngài có thể đổi cho ta một việc khác để ta dễ thực hiện hơn không?
Lâm Vãn Vinh mặt sầu mày khổ nói.
- Vị cao quyền trọng?
Lão hoàng đế cười to hai tiếng:
- Lâm Tam, nếu trẫm cho ngươi quyền lợi cùng địa vị thiên hạ chí tôn, ngươi có thể thu thập hắn được không?
Thiên hạ chí tôn? Ông còn ở đó, ta vĩnh viễn không thể thành chí tôn được. Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Lão gia tử, ngài đừng nên nói đùa, ta sẽ suy nghĩ lung tung đó.
- Hồ đồ!
Lão hoàng đế phẫn nộ hừ một tiếng:
- Trẫm đã cho ngươi đề tự, ngươi còn nhớ rõ không?
- Còn chứ, đương nhiên phải nhớ kỹ rồi. Chữ của lão gia tử tựa như rồng bay phượng múa, cũng tương tự như chữ của ta.
Lâm Vãn Vinh cười hi hi.
- Ngươi đọc lại một lần ta nghe.
Lão hoàng đế trầm giọng bảo.
- Thiên hạ đệ nhất gia đinh! Ta vẫn còn nhớ kỹ mà.
Lâm Vãn Vinh cười nói.
- Trẫm đã cho ngươi mấy chữ, ngươi hãy nghe cho kỹ…
Hoàng đế tức giận hừ một tiếng, nói lớn:
- Thiên hạ đệ nhất đinh! Thiên hạ đệ nhất đinh! Ngươi đã minh bạch chưa?!!
(Hoàng thượng chỉ cho chữ "Đinh" chứ không phải "gia đinh". Đinh [丁] ngoài nghĩa "người làm", còn có nghĩa là "người" - Người đệ nhất thiên hạ - hieusol
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...