Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch & biên tập: hieusol
Lâm đại nhân nói là giả, nhưng A Sử Lặc lại càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ Đại Hoa lần này âm thầm chuẩn bị tinh binh, muốn cùng Hãn quốc Đột Quyết ta quyết một trận tử chiến? Việc này không thể xem nhẹ, phải sớm báo cho Khả Hãn mới được. Lý Thừa Tái lại có tâm tư khác, binh sĩ Đại Hoa quả nhiên cường thịnh hơn Cao Ly bội phần, chuyện này phải bẩm báo chi tiết cho phụ vương.
" Đoàng, đoàng…" Hai cột khói đen vọt lên trời, tiếng nổ kinh thiên làm lỗ tai mọi người kêu oong oong. A Sử Lặc cùng Lý Thừa Thái sắc mặt biến đổi, đám người Từ cung nữ hoảng sợ che lấy tai, Lâm Vãn Vinh nổi giận quát:
- Nơi nào bắn pháo, nơi nào bắn pháo?
Một tên lính cấp thấp bình thường vội chạy tới báo cáo:
- Bẩm báo đại nhân, là tân binh của Thần Cơ doanh đang luyện pháo, bắn không chuẩn làm kinh động đại nhân, xin đại nhân thứ tội.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
- Tân binh luyện pháo cũng không sao, nhưng bắn bừa như vậy, dọa đến những vị khách tôn quý của chúng ta thì không thể tha thứ được. Ngươi biết vị này là ai không? Chính là đặc sự của Hãn quốc Đột Quyết. Biết vị kia là ai không? là tiểu vương tử của nước Cao Ly, còn có nữ sĩ Trường Kim xinh đẹp. Làm bọn họ hoảng sợ, Đỗ Tu Nguyên, ngươi có gánh vác được không? Bay đâu, lôi hắn tới đây…
Đỗ Tu Nguyên sợ tới mức mặt không còn chút máu, trong mắt từng hồi kinh hãi. Lâm Vãn Vinh cười thầm trong lòng, Đỗ đại ca không đi làm diễn viên, thật là lãng phí nhân tài.
A Sử Lặc thấy Lâm đại nhân nổi giận, vội vàng giữ lấy hắn nói:
- Lâm đại nhân, tân binh thủ hạ của ngài không biết chúng ta tới, việc có nguyên nhân, ngài chớ nên trách cứ bọn họ.
Trường Kim vô cùng thiện lương, thấy Lâm đại nhân ra uy, binh sĩ thủ hạ kia thật đáng thương, càng nổi lòng trắc ẩn, đi tới bên cạnh Lâm Vãn Vinh, khẽ mở lời:
- Đại nhân, bọn họ vô tình làm sai, xin ngài khoan dung cho bọn họ. Trường Kim muôn phần cảm tạ ân đức của ngài.
"Thế này …" Lâm Vãn Vinh trầm ngâm một lát, nói:
- Nếu đại nhân A Sử Lặc và nữ sĩ Trường Kim đã xin cho ngươi, vậy lần này bỏ qua cho ngươi một phen.
A Sử Lặc đảo đôi tròng mắt, lại lên tiếng:
- Đại nhân, ta rất hiếm khi thấy được hỏa pháo, có thể xin đại nhân dẫn chúng ta tới xem một chuyến hay không?
"Cái này…" Lâm Vãn Vinh khó xử bảo:
- A huynh, không nói gạt ngươi, hỏa pháo này là bí mật của Đại Hoa ta, người bình thường không thể thấy được, hơn nữa huống chi hai nước chúng ta lại đang giao chiến…
A Sử Lặc sắc mặt không đổi, đi đến bên người hắn, dúi một túi nhỏ vào trong tay hắn:
- Hôm nay làm phiền Lâm đại nhân khoản đãi thịnh tình, một chút ý tứ không đủ tỏ lòng thành, xin đại nhân giúp cho. Ngoài ra còn có hai thớt hãn huyết bảo mã đặc sản của Đột Quyết ta, cũng sẽ đưa tới phủ đại nhân trong hôm nay.
Hoa ngữ của hắn nghe không rõ lắm, Lâm đại nhân liếc túi nhỏ kia một cái, chỉ thấy bên trong chứa hai viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, hào quang lóe ra làm người ta lóa mắt.
"Thế này!" Lâm tương quân cũng không đổi sắc mặt đem túi kia cất vào trong lồng ngực, vô cùng nghiêm nghị cất giọng:
- Hoàng thượng đã dặn dò ta khoản đãi tốt hai vị khách quý, vậy ta cũng không làm khó, để hai vị đi xem một lần. Ài, hi vọng Hoàng thượng sẽ không trách tội ta.
Động tác của hai người Lý Thừa Tái đều nhìn thấy, trong mắt lóe lên, như có ý nghĩ gì đó.
Trường diễn tập hỏa pháo vốn ở khá xa, mấy người phải đi bộ tới. Lâm Vãn Vinh vừa đi được hai bước, đã cảm thấy có người giật áo của mình, quay đầu nhìn lại, nguyên là Từ cung nữ. Thấy nàng thần sắc nghiêm túc, mày đẹp nhíu chặt, Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:
- Nữ sĩ Trường Kim, nàng tìm ta có việc gì sao?
Từ cung nữ nhỏ giọng nghiêm túc:
- Đại nhân, ta muốn hỏi ngài một chuyện.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Nữ sĩ Trường Kim, không cần phải nghiêm túc như vậy, cười lên đi. Nàng muốn hỏi ta chuyện gì?
Trường Kim lắc đầu hỏi:
- Ngài có phải đã nhận hối lộ của đại nhân A Sử Lặc hay không?
Toát mồ hôi, cô gái Cao Ly này nói chuyện thật thẳng thắn, người khác hỏi hắn còn có thể không quan tâm, nhưng danh nhân này bóc trần hắn, Lâm Vãn Vinh cũng không khỏi đỏ mặt đáp:
- Đâu có, đâu có, chỉ là một chút lễ vật nhỏ mà thôi, không thể nói là hối lộ, không thể nói là hối lộ!
Từ Trường Kim nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, Hãn quốc Đột Quyết đang giao tranh với Đại Hoa, ngài nhận hối lộ của hắn, đem cơ mật quân sự của Đại Hoa tiết lộ cho địch nhân, sao ngài có thể làm như vậy? Ngài có biết như thế sẽ hại chết bao nhiêu binh sĩ Đại Hoa, sẽ hại chết bao nhiêu bình dân Đại Hoa, bọn họ đều là người bình thường, bọn họ đều vô tội. Ta tuy là người Cao Ly, nhưng Cao Ly và Đại Hoa cách nhau một dải sông, dân chúng đều cần lao lương thiện. Trường Kim tuy chỉ là một tiểu cung nữ nhưng cũng biết thiện ác đúng sai, tuyệt không cho phép việc phương hại tới nhân dân hai nước tồn tại. Đại nhân, xin ngài lập tức trả lại của hối lộ đã nhận rồi cự tuyệt cho sứ thần Đột Quyết tham quan học tập hỏa pháo của quý quốc. Nếu không, ta sẽ tố cáo hành vi nhận hối lộ của ngài với Hoàng đế Đại Hoa, xin ngài nghĩ kỹ.
Lâm đại nhân nghe thế ngây người hồi lâu, quái sự năm nào cũng có, năm nay càng đặc biệt nhiều, Từ Trường Kim này không phải là chính trực bình thường mà là quá chính trực mất rồi. Một tiểu cung nữ của Cao Ly muốn đi tố cao quan viên Đại Hoa nhận hối lộ, có ý tứ, rất có ý tứ. Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Từ cung nữ, ý của nàng ta hiểu, nhưng ý của ta nàng không hiểu, cho dù là vương tử nhà nàng, khẳng định cũng sẽ không cho phép nàng làm như vậy.
Trường Kim quật cường nói:
- Vương tử điện hạ mặc dù thân phận cao quý, nhưng cũng không bênh vực cho tà ác, dù người không cho phép, ta vẫn phải vạch trần ngài, xin ngài đem của hối lộ đã nhận trả về đi, cầu xin ngài đó!
Từ Trường Kim nói rồi lại khom người thật sâu, Lâm đại nhân vội vàng nâng nàng lên, tiện thể nhéo lên tay nàng một cái:
- Từ cung nữ đa tâm rồi, ta là người Hoa, làm sao có thể để tổ quốc bị tổn hại chứ, ha ha, trước tiên nói tới đây đã, có thời gian sẽ lại tìm nàng châm cứu.
Lâm đại nhân nói xong, rất sợ tiểu cung nữ cố chấp này quấn lấy không tha, vội xoay người đi ngay. Từ Trường Kim đứng đấy hồi lâu, mới nghiêm mặt lẩm bẩm:
- Lâm đại nhân, vì con dân của Đại Hoa và Cao Ly ta, ta nhất định phải vạch trần ngài.
Thấy Lâm Vãn Vinh chạy vội tới, Lý Thừa Tái cười thần bí hỏi:
- Lâm đại nhân, ngài có vừa lòng với Từ cung nữ không?
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra một chút, lập tức đáp:
- Vừa lòng, vô cùng vừa lòng.
Lý Thừa Tái gật gật đầu, không nói gì thêm.
Đài diễn pháo dựng trên một gò đất nhỏ, khi Lâm đại nhân dẫn mấy người tới thì những "tân binh" đang diễn luyện đạn thật. Một tân binh châm thuốc pháo, đoàng một tiếng vang lên, một cái bia ngắm phía xa liền vỡ nát, uy lực, độ chuẩn đều là cực phẩm trong cực phẩm.
Khi Đột Quyết cùng Đại Hoa giao chiến cũng đã từng bắt được mấy khẩu phảo, chỉ là hỏa pháo vốn nặng, độ chuẩn rất thấp, nhìn thấy đại hỏa pháo Đại Hoa dùng hiện giờ, tựa hồ đã trải qua cải tạo rất tốt, nhẹ đi rất nhiều, uy lực lại tăng bội phần, vạn nhất nếu giao chiến, kỵ binh Đột Quyết của ta thương tổn chắc chắn sẽ không nhỏ. A Sử Lặc nhìn thấy thầm kinh tâm, nhưng tân binh của Thần Cơ doanh lại lắc đầu.
A Sử Lặc nói nhỏ:
- Lâm đại nhân, phát pháo này bắn rất chuẩn, uy lực cũng lớn, vì sao binh sĩ thủ hạ của ngài dường như còn chưa vừa lòng!
Lâm Vãn Vinh trả lời:
- Chuẩn cái gì! Chúng ta yêu cầu bắn pháo sai lệch trong vòng hai bước, phát pháo vừa rồi lại lệch quá bốn bước, những tân binh này cũng không biết luyện tập như thế nào, thật làm ta vô cùng thất vọng, khiến hai vị quý sứ chê cười rồi.
Hai vị sứ thần không dám nói chuyện nữa, yêu cầu của vị Lâm đại nhân này đối với binh sĩ cao như thế thật sự làm người ta lè lưỡi, nếu binh sĩ Đại Hoa đều huấn luyện giống như hắn, thiên hạ còn có ai là địch thủ của Đại Hoa.
- Đã đến đây rồi, vậy kiểm nghiệm pháo trận chút đi. Lý Thánh, Lý Thánh…
Lâm Vãn Vinh hô lớn.
- Có mạt tướng…
Lý Thánh vội vàng chạy lại.
Lâm Vãn Vinh chỉ vào Lý Thánh, cười với hai vị đặc sứ:
- Vị này là một đội trưởng tân binh của Thần Cơ doanh ta, hôm nay liền bảo bọn họ diễn luyện trận pháo vậy. Lý Thánh, dẫn tân binh thủ hạ của ngươi bắn mấy phát pháo, xin hai vị quý sứ chỉ điểm cho một chút.
Lý Thánh nhận lệnh rời đi, bày mười hỏa pháo hình chữ nhất (一), mấy "tân binh" nhồi thuốc, lắp đạn, đẩy pháo, ngắm bắn động tác gọn gàng thành thục, làm một hơi là xong.
Lý Thanh giơ cao tiểu kỳ, quát lớn một tiếng "Bắn!" Chục cỗ pháo trong nhãy mắt phun lửa, tiếng pháo đinh tai làm cho mặt đất cũng rung lên, ánh lửa lóe lên trong khói dày, những gò đất dày đặc phía xa trong nháy bắt liền bị san thành bình địa, đá bắn tán loạn, khí thế mạnh mẽ.
Lâm Vãn Vinh cao giọng nói:
- Hai vị quý sứ xin hãy nhìn, đây gọi là bắn thành chùm, là chiến pháp mới chúng ta nghiên cứu gần đây nhất, chuyên để đánh đội ngũ xung kích của địch nhân, đặc biệt đối trận với kỵ binh cực kỳ hữu hiệu. Đại Hoa ta hiện có hơn mười vạn khẩu pháo, chư vị nghĩ xem, nếu cùng bắn thành chùm, sẽ có uy lực thế nào?
Hai vị đặc sứ đều không nói gì, tiếng pháo dần trở nên thưa thớt, mười khẩu pháo hướng về các phía khác nhau luân phiên phát pháo, chính là ta đuổi ngươi chạy, phát pháo sau liền theo phát pháo trước. Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Chư vị xin hãy nhìn, đây gọi là truy kích pháo, khác với bắn chùm, truy kích pháo là bắn từng đợt, làm quân địch không chỗ nào chạy thoát, chuyên dùng để tiêu diệt nhân vật trọng yêu của phe địch, như Khả Hãn Đột Quyết… Ồ, ta không có ý đó, chỉ là một sự ví von, A huynh ngàn vạn lần chớ hiểu lầm.
A Sử Lặc sắc mặt đanh lại, một câu cũng không nói. Lý Thừa Tái kéo Lâm đại nhân qua một bên, nhỏ giọng:
- Lâm đại nhân, Thừa Tái lần này đi vội vàng, chưa chuẩn bị đầy đủ. Chỉ có hai củ nhân sâm nghìn năm của Cao Ly gửi tặng đại nhân, rất mong đại nhân niệm tình hữu nghị đời đời hai nước chúng ta, có cùng cội nguồn xa xưa, trước mặt Hoàng đế nói tốt cho Cao Ly ta mấy câu.
Lại lấy mấy củ cải ra dụ dỗ ta, ngươi tặng cho Hoàng đế mười củ, vì muốn lấy công chúa ngươi còn dâng lên trăm củ. Ngươi coi nhân sâm của nhà ngươi như rau hay sao, muốn bao nhiêu thì hái bấy nhiêu. Lâm đại nhân miệng cười mặt lạnh nói:
- Nhân sâm à, trong nhà ta cũng không ít, sâm ngàn năm của núi Trường Bạch đã thành hình người, lão bà ta ngày ngày cũng dùng đắp da mặt. Tiểu vương tử không cần phải phí tâm nữa, việc này… ha ha…
Đã gặp kẻ vô sỉ nhưng chưa từng thấy kẻ nào vô sỉ như vậy, đòi của đút cũng trực tiếp như vậy, Đại Hoa quả nhiên là nơi sản sinh nhân tài. Lý Thừa Tái cắn răng, móc từ trong lòng ngực ra một túi nhỏ, nói:
- Phụ vương còn đặc biệt vì ngài chuẩn bị mười khối mã não, xin đại nhân vui lòng thu nhận!
- Cao Ly vương quá khách khí rồi, làm khó lão nhân gia ngài nhớ tới ta.
Lâm đại nhân tiếp nhận túi nhỏ nhét vào lòng ngực, mặt mày hớn hở, chẳng biết xấu hổ đáp lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...