Cực Phẩm Đại Tiểu Thư


Trong Ngự thư phòng, hai người thảo luận cũng không đạt được kết quả gì.

Chỉ có điều, trong lòng Tần Mộ Dao đã có quyết định của mình.
Trong cung điện, hai người cùng ăn tối như mọi khi.

Trên mặt Tần Mộ Dao vẫn mang theo vẻ tươi cười, ánh mắt không hề rời khỏi Mạc Thiếu Khanh, hình như là muốn khắc hắn vào trong lòng mình vậy.
“Dao Nhi… Hôm nay nàng làm sao vậy? Sao lại khiến người ta có cảm giác là lạ? Là ảo giác của ta sao?”
Mạc Thiếu Khanh gắp cho Tần Mộ Dao những món mà nàng thích ăn nhất, vẻ mặt thân thiết, giống như chỉ có một mình Tần Mộ Dao cần ăn cơm mà thôi.

Còn chính hắn thì lại là người hầu hạ nàng vậy.
Tần Mộ Dao đột nhiên giật mình, ánh mắt lóe lên vẻ mất tự nhiên, tránh né ánh mắt tìm kiếm của Mạc Thiếu Khanh, như là sợ liếc mắt nhìn hắn thêm một cái thì sẽ bị hắn nhìn ra tâm tư của mình.
“Đâu có? Sao lại có thể cảm thấy là lạ? Nhất định là ảo giác của chàng rồi!”
Trong lòng Tần Mộ Dao không yên.
Biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao? Hay là Thiếu Khanh quá sâu sắc?
“Là ảo giác của ta thì tốt rồi.

Ánh mắt vừa rồi của nàng khiến ta cảm thấy nàng có chuyện gì đó gạt ta!”
Khóe miệng Mạc Thiếu Khanh dâng lên một chút ý cười.

Trong đôi mắt khôn khéo hiện lên một tia sắc bén, dường như có thể xuyên thấu lòng người, lại khiến tim Tần Mộ Dao đập dồn.
“Làm sao có thể như vậy được? Sao ta có thể có chuyện gạt chàng chứ? Ta không có chuyện gì gạt chàng cả!”
Tần Mộ Dao bưng bát canh trong tay lên miệng, ai ngờ đôi môi vừa đụng tới canh, liền truyền đến một tiếng kêu đau đớn.
“A…”
Tần Mộ Dao hoảng hốt kêu lên, bát canh trong tay đã bị Mạc Thiếu Khanh giành lấy.
“Dao Nhi, canh này vừa mới nấu xong, sao lại không cẩn thận như vậy chứ?”
Mạc Thiếu Khanh vừa trách cứ vừa xem vết phỏng trên môi nàng, tia cưng chiều dâng đầy mắt khiến người ta không khỏi chìm sâu trong đó.
Tần Mộ Dao cảm nhận được ánh mắt hắn, khuôn mặt anh tuấn như vậy… Nghĩ đến chuyện có lẽ mình phải rời xa hắn một thời gian, trong lòng nàng lại cảm thấy đau xót.
Liệu nàng có thể nói với hắn rằng nàng không thể không đi Nam Khải quốc, đồng thời cũng hy vọng hắn có thể đi cùng mình hay không!
Nhưng nghĩ đến sự kiên quyết của hắn hôm đó, hy vọng trong lòng nàng lại chìm xuống.
Chẳng may hắn lại một lần nữa cự tuyệt thì phải làm sao bây giờ? Nàng muốn trước lúc rời đi có thể sống cuộc sống ngọt ngào bên cạnh Thiếu Khanh! Chứ không phải lãng phí trong sự tức giận lẫn nhau!
Mạc Thiếu Khanh cẩn thận nhìn đôi môi của nàng, muốn đụng vào, lại sợ hãi thật sự bị phỏng thì đụng vào sẽ làm nàng bị đau, Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt bối rối không biết làm gì.
“Sao vậy? Ta đang nói chuyện với nàng đó! Nếu đau thì mau nói cho ta biết!”
Thấy Tần Mộ Dao không kêu đau, chỉ bình tĩnh nhìn mình, cuối cùng Mạc Thiếu Khanh cũng mở miệng.
Trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra, giật mình thoát khỏi suy nghĩ trong lòng.
“Thiếu Khanh, ta không sao, chàng xem, thật sự không bị phỏng!”
Vừa nói vừa đưa môi lại gần, dường như muốn để Thiếu Khanh tin tưởng lời nói của mình.

Trong lòng cũng đang tự trách.
Vừa rồi vì lời nói của Thiếu Khanh mà mình hoảng tay chân sao? Thiếu Khanh thông minh như vậy, mình có thể giấu giếm được hắn sao?
Nàng chỉ nhẹ nhàng đụng phải một chút, cảm thấy nóng nên cũng chưa uống.

Mà nam nhân này hình như vô cùng lo lắng cho tình trạng của mình.

Trong lòng không biết là ngọt ngào hay là chua xót.

Nhìn dáng vẻ cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi của Mạc Thiếu Khanh, trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên một chút tươi cười.
“Vậy là tốt rồi! Về sau đừng có vội vàng như vậy.

Muốn uống canh, cứ nói cho ta biết, ta sẽ thổi nguội cho nàng uống!”
Trong lời nói của Mạc Thiếu Khanh lộ ra vài phần trách cứ, vài phần cảnh cáo, nhưng nhiều nhất lại là sự quan tâm vô hạn.

Cố ý bưng bát canh vừa rồi lên thổi thổi, đợi cho đến lúc thấy đủ nguội thì mới đặt vào trong tay Tần Mộ Dao.
“Nàng a! Sắp trở thành mẫu thân của người khác rồi mà còn như vậy! Thật không biết lúc không có ta ở bên cạnh thì nàng sẽ làm thế nào đây!”
Mạc Thiếu Khanh bất đắc dĩ dí dí chóp mũi của nàng, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
“Như vậy cũng tốt! Về sau, tốt nhất là nếu không có ta ở bên cạnh thì không biết làm thế nào.

Như vậy, nàng sẽ vĩnh viễn không rời khỏi ta!”
Người nói vô tâm mà người nghe thì hữu ý.

Mạc Thiếu Khanh nhìn như lơ đãng, lại khiến trong lòng Tần Mộ Dao phút chốc cả kinh, vô thức nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.

Lúc gặp ánh mắt hắn, lại vô thức nhắm mắt vào, giống như sợ hắn nhìn thấu tâm tư của mình.
Thậm chí nàng còn đang hoài nghi, liệu có phải nam nhân này đã nhìn thấu tâm tư của nàng hay không nữa!
“Thế thì chẳng phải ta thực là thảm, cả đời bị cột vào bên cạnh chàng hay sao?”
Tần Mộ Dao cố gắng áp chế ý nghĩ trong lòng, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, khẽ cười với Mạc Thiếu Khanh.
“Đây không phải đã là sự thật rồi sao? Nàng là thê tử của ta, là mẫu thân của hài tử của ta, không ở bên cạnh ta thì nàng muốn đến bên cạnh ai?”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút trêu chọc, trong đầu hiện ra bóng dáng mấy nam nhân kia, trong lòng phút chốc chấn động, ngữ khí trở nên ngang ngược mà nghiêm túc:
“Nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta!”
“Ha ha… Được, ta chỉ có thể ở bên cạnh chàng, ta cũng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh chàng!”
Tần Mộ Dao thấp giọng cười nói, dường như hiểu được nguyên nhân khiến hắn đột nhiên thay đổi, buông đũa, chủ động in một nụ hôn lên mặt hắn.
Tần Mộ Dao tạm thời thoát khỏi lo lắng trong lòng, không thèm nghĩ đến chuyện của mẫu thân nữa, toàn tâm toàn ý tập trung vào thế giới chỉ có hai người.
Đêm nay, Tần Mộ Dao vô cùng nhiệt tình vô cùng kịch liệt.

Mà Mạc Thiếu Khanh cũng rất là phối hợp.
Sau khi kí©Ꮒ ŧìиᏂ hai người lẳng lặng nằm bên nhau, nghe tiếng tim đập trong không khí, trên mặt đều còn dư vị sau kí©Ꮒ ŧìиᏂ.

Tần Mộ Dao ngẩng lên khỏi ngực nam nhân, nhìn hai mắt nam nhân nhắm chặt, bàn tay vẽ lên hai má hắn.
Thiếu Khanh, sau khi chàng tỉnh lại liệu có trách ta không?
Trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Sao có thể không trách? Hậu quả sẽ không chỉ đơn giản như những lần trước đâu! Nhưng hiện tại, nàng đã không còn lựa chọn nào khác.

Nàng vẫn còn sợ hãi hắn cự tuyệt a!
Trong lòng thở dài thật mạnh.

Tần Mộ Dao cúi đầu, dán mặt vào nơi trái tim hắn.

Nàng muốn nhớ rõ nhịp đập trái tim này, có lẽ mấy tháng tới nàng chỉ có thể nhớ đến hắn trong tưởng tượng mà thôi.
Nàng cúi đầu, không hề phát hiện ra sau khi nàng nằm xuống, nam nhân đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt dừng ở bàn tay trên ngực mình, trong mắt xẹt qua một chút khổ sở.
Dao Nhi, vì sao không nói ra kia chứ? Nàng có biết cả đêm nay ta chờ nàng nói ra hay không.


Nhưng…
Chẳng lẽ nàng thật sự muốn gạt ta, vụиɠ ŧяộʍ rời đi sao?
Trên thực tế, lúc nàng và Vũ Văn Hạo Thiên nói chuyện trong Ngự thư phòng, hắn định đưa điểm tâm đến cho Tần Mộ Dao nên đã nghe thấy hết.

Khi hắn nghe Dao Nhi nói muốn hắn không biết nàng đi lúc nào, hắn đã cố gắng kìm chế để không vọt vào trách cứ nàng!
Hắn không ngừng nói với bản thân rằng Dao Nhi sẽ nói cho hắn biết!
Nhưng hiện tại xem ra, dường như Dao Nhi sợ mình cự tuyệt! Là do phản ứng lúc trước của mình khiến nàng không dám nói ra sao?
Nếu vậy, hắn thật sự không trách Dao Nhi!
Nhắm mắt lại, trong lòng Mạc Thiếu Khanh đã quyết định.

Nhìn dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan của Dao Nhi, trên thực tế, người đau lòng nhất không phải chính là hắn sao?
Mọi chuyện sắp xếp chuẩn bị cho chuyến đi sứ Nam Khải quốc đều đã xong.

Trong khoảng thời gian này, Mạc Thiếu Khanh phát hiện, trước kia mình kề cận Dao Nhi, mà hiện tại thì Dao Nhi lại cứ dính chặt lấy mình.
Trong lòng hắn biết rõ vì sao Dao Nhi lại có phản ứng như vậy, cũng không vạch trần, chỉ lẳng lặng mặc cho Dao Nhi biểu hiện tình yêu với mình.
Đêm nay, giống như bao đêm khác, mà lại không giống.
Cuối cùng thì Tần Mộ Dao cũng có thể mát xa cho Mạc Thiếu Khanh một lần, quả nhiên là được Mạc Thiếu Khanh khen ngợi.

Trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ không thôi.
Trên thực tế, nàng muốn thường xuyên mát xa cho hắn.

Không biết lúc mình trở về, hắn còn chịu giao thân xác cho mình mượn hay không!
Nghĩ đến kế hoạch đêm nay, Tần Mộ Dao dùng tất cả chiêu thức trên người, dùng hết các loại thủ đoạn mê hoặc Mạc Thiếu Khanh.

Đến tận nửa đêm hai người mới dừng lại.

Cuối cùng thấy Mạc Thiếu Khanh ngủ say, Tần Mộ Dao rón rén đứng lên khỏi vòng tay Mạc Thiếu Khanh, đứng ở bên giường, nhìn nam nhân đang ngủ say trên giường, trong mắt xẹt qua một chút không nỡ.
“Thiếu Khanh, ta sẽ chăm sóc mình thật tốt, chờ đến lúc ta trở lại, chàng sẽ cột ta vào bên cạnh chàng, được không? Ta thề, chờ ta đưa mẫu thân về, nhất định sẽ ở bên cạnh chàng, mặc chàng đuổi ta cũng không đi! Ta muốn dính chặt lấy chàng!”
Tần Mộ Dao cố ý nói thấp giọng, trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
“Thiếu Khanh, kỳ thật, ta thật sự hy vọng chàng có thể đi cùng ta.

Nhưng, ta không mở miệng được.

Rõ ràng vừa mới nói sẽ vì chàng mà làm bất cứ chuyện gì, rõ ràng là vừa mới đồng ý với chàng là sẽ không đi Nam Khải quốc.

Nhưng…”
Tần Mộ Dao không nói tiếp nữa, nhắm mắt lại, không dám nhìn Mạc Thiếu Khanh.

Nàng chỉ sợ nếu liếc thêm một cái nữa thì quyết định của nàng sẽ bị dao động.
“Thiếu Khanh, ngày mai sau khi tỉnh lại, không nhìn thấy ta ở bên cạnh, chàng đừng thương tâm, bởi vì nếu chàng thương tâm thì ta sẽ đau lòng!”
Tần Mộ Dao đi đến bên bàn, lấy giấy và bút mực, vội vàng viết một phong thư, đặt ngay ngắn trên bàn.

Hy vọng ngày mai lúc Thiếu Khanh tỉnh lại thì có thể hiểu được nỗi khổ của mình!
Trong bóng đêm, bóng dáng nữ nhân dần dần dựa vào cánh cửa, trong khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, gió lạnh phút chốc tràn vào, khiến thân thể Tần Mộ Dao rùng mình một cái, lập tức muốn quay trở lại với sự ôm ấp của Thiếu Khanh.

Khóe miệng giương lên một chút chua xót.
Còn chưa ra khỏi cửa mà nàng đã nhớ nhung sự ôm ấp của hắn rồi sao?
Nhưng, mặc dù lưu luyến, nàng cũng hiểu được cuối cùng thì mình phải làm gì!
Trong lòng xẹt qua một chút kiên định, Tần Mộ Dao lại quay đầu nhìn thoáng qua nam nhân trên giường, cuối cùng bước ra ngoài cửa…
Sau khi cửa được đóng lại, nam nhân trong phòng liền ngồi dậy, trong mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ.
“Dao Nhi a Dao Nhi, nếu nàng hy vọng ta có thể đi cùng nàng, vì sao không mở miệng? Nàng có biết, chỉ cần nàng mở miệng thuyết phục thì người thắng cuối cùng không phải chính là nàng hay sao?”
Khóe miệng nhợt nhạt dâng lên một tia cười khổ, Mạc Thiếu Khanh vội vàng mặc y phục.
Dao Nhi thật sự muốn vụиɠ ŧяộʍ rời đi, nhưng, hắn làm trượng phu, sao có thể tận mắt nhìn thê tử của mình vụиɠ ŧяộʍ rời đi được chứ?
Bên ngoài Hoàng cung, Tần Mộ Dao khoác áo choàng thật dày đứng trước xe ngựa.

Một đoàn người chuẩn bị đi Nam Khải quốc đã chờ ở đây.

Tần Mộ Dao nhìn Vũ Văn Hạo Thiên trước mắt.
“Chuyện trong triều xin làm phiền ngươi! Mặt khác…”
Tần Mộ Dao giật mình, dường như có cái gì khó nói.
Vũ Văn Hạo Thiên lẳng lặng chờ đợi nàng tiếp tục mở miệng.
“Mặt khác, nếu có thể, giúp ta chăm sóc Thiếu Khanh một chút.”
Tần Mộ Dao nhắm mắt, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nàng chỉ mang theo một mình Hồng Anh, để Thanh Lam lại Hoàng cung.

Nàng không thể tưởng tượng sau khi Thiếu Khanh biết mình rời đi thì sẽ có phản ứng thế nào!
Vũ Văn Hạo Thiên không trả lời, khóe miệng giương lên một chút ý cười sâu xa, ánh mắt dừng ở trên chiếc xe ngựa phía sau Tần Mộ Dao, ánh mắt khẽ lóe lên, hồi lâu sau mới mở miệng:
“Xin Công chúa yên tâm, chuyện trong triều đã có ta, sẽ không có vấn đề gì.

Về phần Thiếu Khanh…”
Về phần Thiếu Khanh, chăm sóc hắn không phải là chuyện của Vũ Văn Hạo Thiên hắn, không phải sao?
“Công chúa, thời gian không còn sớm nữa, mau lên xe ngựa đi!”
Vũ Văn Hạo Thiên thúc giục, trong ngữ khí mang theo vài phần vội vàng.
Tần Mộ Dao nhìn xe ngựa trước mắt.
Đã đến giờ rồi sao? Vì sao lúc phải đi, nàng lại không muốn đi thế này? Thầm mong được trở lại vòng tay ôm ấp của Thiếu Khanh.

Chỉ có ở nơi đó, nàng mới cảm giác được sự an bình.
“Công chúa, chúng thuộc hạ đều đang chờ người!”
Vũ Văn Hạo Thiên lại mở miệng, đảo mắt nhìn về phía Hồng Anh.
“Còn không mau giúp đỡ tiểu thư nhà ngươi lên xe ngựa.

Bên ngoài gió lớn, không giống như ở trong xe ngựa!”
Vũ Văn Hạo Thiên cố ý nói.

Hồng Anh vội vã đến giúp đỡ Tần Mộ Dao.
“Tiểu thư, hay là, chúng ta không đi nữa?”
Sao nàng lại không hiểu được tâm tư của tiểu thư kia chứ.

Rõ ràng là tiểu thư không muốn xa rời Đại thiếu gia a!
Thân thể Tần Mộ Dao ngẩn ra.
Không đi, vậy thì mẫu thân phải làm sao đây?

Trong lòng xẹt qua một chút kiên định, Tần Mộ Dao nói với chính mình, mau đi rồi sẽ mau về, không phải nàng và Thiếu Khanh còn có thời gian cả đời hay sao?
Nhấc chân lên ghế, được Hồng Anh đỡ lên xe ngựa.

Từ đầu tới cuối Tần Mộ Dao đều dùng tay che bụng mình.
Chỉ có điều, sau khi nàng lên xe ngựa, đột nhiên toàn bộ thân thể cứng đờ lại, nhìn nam nhân lẽ ra đang ngủ say trên giường ở ngay trước mắt, trong lòng dâng lên một nỗi kích động đậm đặc.
“Thiếu Khanh… sao chàng lại…”
Tần Mộ Dao thấp giọng kêu ra tiếng.
Sao hắn có thể ở trong xe ngựa? Không phải hắn đang ngủ sao? Hay là nàng quá nhớ nhung Thiếu Khanh mà sinh ra ảo giác?
“Hồng Anh, mau, cấu ta một cái!”
Ánh mắt Tần Mộ Dao cũng không dám chớp một cái, sợ rằng trong nháy mắt nam nhân này sẽ biến mất không thấy đâu.
Lúc Hồng Anh vừa lên xe nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh bên trong, trong mắt cũng xẹt qua một chút kinh ngạc.

Nhưng lập tức đã hiểu ra, không cấu Tần Mộ Dao mà lại thức thời rời khỏi xe ngựa.
Có lẽ mình nên ngồi sang xe ngựa khác thì hơn! Trong xe ngựa này đã không có chỗ cho nàng nữa rồi!
Nhưng mà, nàng không hề cảm thấy mất mát, ngược lại còn vui vẻ không thôi!
Mạc Thiếu Khanh nhìn nữ nhân trước mắt, vẻ mặt ý cười dịu dàng tiến lên, thật cẩn thận kéo nàng vào trong lòng mình, cúi người phủ môi lên đôi môi kiều diễm của nàng, triền miên hôn nàng.

Nhìn vẻ mặt nữ nhân trong lòng vẫn chưa phục hồi tinh thần, cố ý cắn cắn nhẹ nhàng lên môi nàng.
“Ưm…”
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Thiếu Khanh lại cắn nàng!
“Dao Nhi, giờ đã tin ta là thật chưa?”
Khóe miệng Mạc Thiếu Khanh giương lên một chút ý cười.
Tiểu nữ nhân này bảo hắn làm sao mà dứt bỏ được đây?
“Tin tưởng! Ta tin tưởng, là chàng thật! Là chàng thật!”
Tần Mộ Dao kích động ôm cổ Mạc Thiếu Khanh, hít mùi hương độc hữu trên người hắn khiến nàng lập tức xẹt qua một chút an tâm.
“Vậy… Nàng nói xem, ta nên trừng phạt thê tử muốn trốn nhà đi như thế nào đây?”
Giọng nói của Mạc Thiếu Khanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo và nghiêm túc, khiến nữ nhân không khỏi ngẩn ra, lập tức rời khỏi vòng tay của hắn.
Tần Mộ Dao nhìn Mạc Thiếu Khanh.

Nàng cũng không quên lúc mình mát xa, vì muốn làm cho Thiếu Khanh ngủ say không phát hiện ra nàng rời đi, đã cố ý động tay động chân.

Sự lừa gạt của nàng làm Thiếu Khanh tức giận sao?
Còn nữa, một vấn đề nghiêm túc nhảy vào trong đầu nàng.

Thiếu Khanh tới đây định đưa mình về sao?
Nghĩ vậy, thần sắc trên mặt Tần Mộ Dao biến ảo.
“Muốn để lại một phong thư, rồi mang theo hài tử bỏ ta lại mà rời đi, nàng có nghĩ tới tâm tình của ta hay không?”
Mạc Thiếu Khanh nhìn thần sắc trên mặt Tần Mộ Dao, trong lòng lập tức mềm xuống.

Ý tưởng muốn trừng phạt nàng đã suy yếu đi nhiều, nhưng nghĩ đến chuyện Dao Nhi lừa gạt mình, lại cố gắng tự khiến mình vững tâm lên.
Tần Mộ Dao giật mình, cảm nhận được trong giọng nói của Mạc Thiếu Khanh có tia không vui, trong lòng càng thêm không yên.
Hắn sẽ ngăn cản mình như lần trước sao? Vậy thì cuối cùng nàng nên làm thế nào? Lại thỏa hiệp? Nhưng, tình huống lần này khác lần trước a!
“Nói chuyện với nàng đó! Vì sao muốn gạt ta?”
Mạc Thiếu Khanh cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Mộ Dao không chớp, nhưng theo bản năng lại rời đi.

Bởi vì hắn sợ mình liếc nhìn nàng thêm một cái thì vẻ kích động và lo lắng của mình sẽ phá hỏng hết cố gắng làm mặt lạnh của hắn.
“Thiếu Khanh…”
Tần Mộ Dao thấp giọng gọi tên hắn.

Muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp giải thích thì thân thể đã bị nam nhân kéo qua, mặt tiến vào trong ngực hắn, đỉnh đầu lại vang lên giọng nói cưng chiều quen thuộc.
“Dao Nhi, ta nên làm thế nào với nàng mới được đây?”
Mạc Thiếu Khanh thở dài một hơi thật sâu, trong mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
Hắn vừa nghe nàng gọi tên mình thì đã không chống đỡ nổi rồi.

Chắc chắn cả đời này hắn sẽ là tù binh của Tần Mộ Dao.
Trong lòng đột nhiên ngẩn ra.

Giây tiếp theo, cuối cùng Tần Mộ Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng dâng lên một chút ý cười.
“Dao Nhi, mẫu thân của nàng cũng là mẫu thân của ta, muốn đi đón mẫu thân về thì cũng là bổn phận của ta.

Sao nàng lại có thể nhẫn tâm để ta mang tiếng là ‘bất hiếu’ chứ? Nếu sau này hài tử ra đời mà biết chuyện này thì ta còn có uy nghiêm gì nữa?”
Mạc Thiếu Khanh thấp giọng nói, vài phần vui đùa, vài phần chân thành.
Cảm nhận được thân thể nữ nhân trong lòng lại cứng đờ, trong lòng xẹt qua một chút đắc ý nho nhỏ.
Coi như là trừng phạt nho nhỏ giành cho nàng!
Quả nhiên, nghe thấy Tần Mộ Dao mở miệng.
“Thiếu Khanh, làm sao mà chàng biết được?”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút nghi hoặc.

Không chỉ có như thế, chuyện này hình như đã được bố trí rất là ổn thỏa.

Nhớ tới những lời vừa rồi của Vũ Văn Hạo Thiên, nàng lập tức phát hiện hắn có một tia khác thường.
“Ta ngẫu nhiên nghe lén nàng nói chuyện, sau đó lại nhìn lén lá thư này, sau đó lại vụиɠ ŧяộʍ đi tìm Vũ Văn Thừa tướng.

Ta nói vậy, nàng đã hiểu chưa?”
Mạc Thiếu Khanh nhìn thẳng hai mắt của nàng, cố ý tăng thêm ngữ khí cho chữ ‘trộm’, mang theo vài phần trêu chọc.

Nhìn thấy trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua tia xấu hổ, nhưng không muốn buông tha nàng, ấn vào trán nàng, lại mở miệng:
“Cho nên… Ta mới có thể thoải mái bắt được thê tử đang vọng tưởng muốn ‘vụиɠ ŧяộʍ’ rời đi!”
“Thiếu Khanh!”
Tần Mộ Dao đập tay vào ngực hắn.

Rõ ràng mình đã xấu hổ như vậy mà hắn lại vẫn muốn thêm dầu vào lửa!
“Làm sao vậy? Không cho ta nói sao? Xem xem sau này nàng còn dám không nói cho ta biết hay không!”
Mạc Thiếu Khanh hung hăng trừng mắt nhìn Tần Mộ Dao, trong mắt lóe lên ánh sáng trìu mến.
“Dao Nhi, chỉ cần nàng nói cho ta biết, sao ta có thể chịu được việc nàng tiến thoái lưỡng nan kia chứ? Hơn nữa… Có lẽ phản ứng hôm đó của ta khiến nàng sợ hãi! Là ta đã sai! Lẽ ra ta nên thông cảm với nàng mới phải!”

“Không, Thiếu Khanh, là ta sai! Lẽ ra ta nên bàn bạc với chàng, không nên sợ chàng cự tuyệt!”
Tần Mộ Dao ngắt ngang lời hắn, nhìn thẳng hai mắt hắn.

Hai người nhìn nhau cười.
Tần Mộ Dao vô cùng thân thiết nhào vào trong lòng hắn.
“Thiếu Khanh, ta đã nghĩ ra cách để chàng trừng phạt ta!”
“Hả?”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút hứng thú, ánh mắt phút chốc sáng lên.
“Hãy phạt ta ở bên cạnh chàng vô kì hạn!”
Tần Mộ Dao cúi đầu cười ra tiếng.
Đây chính là một sự trừng phạt ngọt ngào.
“Được, Dao Nhi cần phải chuẩn bị bị phạt cho tốt!”
Lồng ngực Mạc Thiếu Khanh cũng chấn động.
Hắn thích sự trừng phạt này.
Cảm nhận được hơi ấm của nữ nhân trong lòng, cuối cùng trong lòng cũng thấy bình an.
Chỉ cần Dao Nhi ở trong lòng hắn, hắn không sợ hãi bất cứ chuyện gì.
“Đã chuẩn bị sẵn sàng! Chàng cũng không nên giơ cao đánh khẽ!”
Tần Mộ Dao hôn lên cái cằm cương nghị của hắn.
Trong xe ngựa, sự ngọt ngào càng ngày càng đậm.
Mà ngoài xe ngựa, Vũ Văn Hạo Thiên ngẫu nhiên nghe được bên trong truyền ra tiếng cười vui vẻ, trong mắt xẹt qua một chút ý cười.

Nhìn đoàn người đang chờ Tần Mộ Dao hạ lệnh xuất phát, không khỏi lắc lắc đầu.
Xem ra, dường như người ở bên trong đã quên mất chuyện này!
Thở dài một hơi thật sâu.
Vậy là chỉ khổ cho hắn!
“Xuất phát!”
Vũ Văn Hạo Thiên cao giọng nói, lập tức, đội ngũ bắt đầu di động dưới sự dẫn dắt của Trần Huyền, càng ngày càng cách xa Hoàng cung.

Không bao lâu, liền biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Vũ Văn Hạo Thiên đứng một mình trong tuyết.
Hắn biết, lần này đi Nam Khải quốc, Dao Nhi sẽ không cô đơn!
***
Trong Hoàng cung Nam Khải quốc, đèn đuốc sáng trưng, hơn một ngàn chiếc đèn cung đình chiếu toàn bộ Hoàng cung sáng như ban ngày.
Từ khi Nam Cung Ly tiến vào Hoàng cung đến nay, toàn bộ Hoàng cung đều trở nên cực kỳ xa hoa.

Dường như Nam Cung Ly muốn cho tất cả mọi người biết, hiện tại chủ nhân của toàn bộ Hoàng cung chính là Nam Cung Ly hắn.
Sau khi phê xong tấu chương, Nam Cung Ly lại một lần nữa ra khỏi tẩm cung, đi về nơi lần đầu tiên nhìn thấy Tần Mộ Dao, lẳng lặng ngồi xuống.

Hắn cố ý cho người làm một cái đình ở đó, mỗi khi rảnh rỗi đều đến ngồi ở đây.
Mà chỗ này, còn có một món đồ chơi vô cùng thú vị, đó chính là Công chúa Thanh Hà lúc nào cũng phải quét dọn nơi này.
Từ sau lần bị đánh gần chết, Công chúa Thanh Hà trước kia đã hoàn toàn biến mất, giống như sau một đêm đã chấp nhận sự thật, hoặc là sau một đêm đột nhiên trưởng thành.

Dù sao, nay Công chúa Thanh Hà đã là một nữ tử biết kìm chế.
Nam Cung Ly liếc nhìn nữ tử đang quét lá rụng kia, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường.
Đây là do hắn cố ý sai bảo, chỉ cần có lá rụng, nhất định phải quét sạch sẽ, bất kể là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần hắn phát hiện ra thì nàng ta sẽ bị trừng phạt.
Công chúa sao? Cũng chỉ là một cái danh hão mà thôi! Cho dù trước kia là Công chúa, bây giờ chẳng phải đã là nô ɭệ của Nam Cung Ly hắn rồi sao!
Nhớ tới Tần Mộ Dao, hắn từng nghe nói nàng là ‘đại tiểu thư vô dụng’.

Nhưng, trên thực tế lại không phải là như thế, không phải sao? Hắn nhìn thấy Tần Mộ Dao lúc nào cũng quyết đoán dũng cảm, thông minh hơn người, là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ!
Trong mắt xẹt qua một chút nhu hòa, khóe miệng Nam Cung Ly nhẹ nhàng giương lên, nhợt nhạt uống trà.
Nghe hạ nhân cũ của Tần phủ nói Mộ Dao tỷ tỷ thích uống loại trà đỏ thẫm này, cho nên hắn đã thu thập một ít, hy vọng lúc Mộ Dao tỷ tỷ đến thì có thể uống loại trà mà nàng yêu nhất.
“Hoàng Thượng, đã trễ thế này, còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Bên ngoài lương đình truyền đến một giọng nói.

Nam Cung Ly nghe tiếng nhìn lại, Nam Cung Tinh Nguyệt mặc một bộ đồ gấm vóc màu đen đang đi về phía hắn.
“Hoàng huynh, huynh cũng chưa nghỉ ngơi sao?”
Nam Cung Ly cười khẽ ra tiếng.

Hiếm khi nhìn thấy nụ cười tươi như vậy trên khuôn mặt lão luyện trầm ổn không hợp tuổi.
Sau khi Nam Cung Ly làm Hoàng Đế, việc đầu tiên chính là phong Nam Cung Tinh Nguyệt làm Thân Vương, giang sơn Nam Khải quốc là do hai huynh đệ họ cùng nhau thu phục, mà mối thù với Tây Nhạc quốc cũng là bọn họ cùng nhau báo!
“Ha ha, đúng vậy, không ngủ được … Xem ra… Người đang rất vui vẻ?”
Nam Cung Tinh Nguyệt nhìn đệ đệ của mình từ trên xuống dưới.

Bảy năm sống kiếp nô ɭệ khiến đệ đệ không hề có tuổi thơ ấu như những hài tử khác, suốt ngày nhận đủ mọi chế nhạo và làm nhục của vương công quý tộc Tây Nhạc quốc, đến ngay cả cung nữ thái giám cũng có thể tùy ý tra tấn.

Hắn từng nghĩ rằng đệ đệ này chẳng thể kiên trì được bao lâu, chỉ không ngờ… Nay người đứng trên đỉnh cao quyền lực lại chính là thiếu niên mười lăm tuổi đã từng trải qua đau khổ ngày xưa!
“Đúng vậy! Thật vui vẻ!”
Ở trước mặt Nam Cung Tinh Nguyệt, Nam Cung Ly không còn giữ vẻ ngụy trang như trước, vẻ tươi cười trong mắt cũng trở nên nhu hòa.
Hôm nay hắn nhận được tin Mộ Dao tỷ tỷ đã vào đến quốc cảnh của bọn họ, có lẽ vài ngày nữa là sẽ tới Kinh thành.

Đến lúc đó, hắn có thể nhìn thấy người mình luôn trông ngóng!
“Chuyện gì có thể khiến Hoàng Thượng vui vẻ như vậy?”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một chút tìm kiếm.

Ngồi đối diện với Nam Cung Ly, lập tức có nha hoàn dâng trà nóng lên cho hắn.
Trong mắt Nam Cung Ly xẹt qua một chút cao thâm.
Chuyện về Mộ Dao tỷ tỷ hắn vẫn luôn chôn sâu trong đáy lòng, chưa hề nói với ai.

Nhưng mà từ lúc nàng càng ngày càng tới gần, sự vui vẻ trong lòng hắn lại càng thêm dày đặc, dường như đến giờ lại vô thức tán phát ra ngoài!
“Sao vậy? Không thể nói sao?”
Nhìn thấy Nam Cung Ly mang vẻ mặt ý cười, cũng không thổ lộ tâm tình.

Ánh mắt Nam Cung Tinh Nguyệt lóe lóe, đệ đệ này còn biết che giấu hơn so với tưởng tượng của hắn.

Mặc dù đang vui sướng ra mặt nhưng lại ngậm miệng như hến a!
Nhưng mà, với kinh nghiệm của hắn, biểu hiện như vậy là đang nghĩ đến nữ nhân mà đệ đệ nhung nhớ rồi!
Trong mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, nhợt nhạt uống một ngụm trà.
“Hoàng Thượng, tuy rằng người mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng là một Đế Vương thì cũng nên suy tính đến chuyện lập Hậu.

Phụ hoàng không ở bên cạnh, ta lại là thân nhân duy nhất bên cạnh người, chuyện này ta không thể không nhắc đến! Liệu trong lòng Hoàng Thượng đã có người thích hợp chưa?”
Nghe nói vậy, vẻ tươi cười trên mặt Nam Cung Ly liền lập tức trầm xuống, thay thế bằng vẻ mặt cứng ngắc.
Lập Hậu? Đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới!
Chọn người thích hợp?
Trong đầu hiện ra bóng dáng của Tần Mộ Dao, trong lòng không khỏi ngẩn ra.
Vì sao nghĩ đến chuyện lập Hậu mà trong đầu mình lại nhảy ra hình bóng của nàng?
Mình… tình cảm đối với Mộ Dao tỷ tỷ…
Nam Cung Ly vô thức giãy thoát khỏi bóng dáng trong đầu.
Trong lòng mình, Mộ Dao tỷ tỷ như một tiên nữ.

Tình cảm của hắn với Mộ Dao tỷ tỷ chỉ là sùng bái, giống như yêu thích tỷ tỷ của mình, sao có thể liên hệ giữa nàng và Hoàng Hậu kia chứ?
Hơn nữa, hiện tại Mộ Dao tỷ tỷ đã thành thân.

Nghe nói… còn đang có thai.

Sao hắn có thể có ý nghĩ như vậy? Như thế là đại bất kính với Mộ Dao tỷ tỷ a!

Nhận thấy thần sắc của hắn, đỉnh mày Nam Cung Tinh Nguyệt nhíu chặt, lại mở miệng hỏi:
“Không có ai để chọn sao? Không phải có người muốn bảo vệ sao? Nàng ta không thể làm Hoàng Hậu của Hoàng Thượng à?”
Nhớ tới thần sắc kiên định của Nam Cung Ly hôm ở trên tường thành, sự nghi hoặc trong mắt càng sâu thêm.
Nếu hắn ta vì nàng mà sinh ra ý chí chiến đấu, như vậy thì chứng tỏ địa vị của người đó trong cảm nhận của hắn không hề nhẹ mới phải!
‘Oanh’ một tiếng, đầu Nam Cung Ly như bị sét đánh.
Người mà hắn muốn bảo vệ không phải là Mộ Dao tỷ tỷ sao? Hoàng Hậu? Mộ Dao tỷ tỷ làm Hoàng Hậu của hắn?
Trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Dù sao cũng mới chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, trong lòng khó tránh khỏi việc nghi hoặc, hoang mang đồng thời cũng có chờ mong!
“Nếu… Ta là nói nếu, người ta muốn bảo vệ đã thành thân rồi thì sao? Ta cũng có thể lập nàng làm Hoàng Hậu được sao?”
Ánh mắt Nam Cung Ly chớp chớp, dùng động tác uống trà để che giấu sự xấu hổ của mình.
“Nàng ta cũng đã thành thân rồi sao?”
Đột nhiên trong lòng Nam Cung Tinh Nguyệt ngẩn ra, hai mắt nhìn Nam Cung Ly phút chốc trở nên sâu thẳm.
Nữ nhân mà đệ đệ thích cũng đã là thê tử của người ta rồi sao?
‘Cũng’?
Thân thể Nam Cung Ly đột nhiên cứng đờ.
Hắn không hề nghe nhầm cách dùng từ của Hoàng huynh.

Hoàng huynh dùng một chữ ‘cũng’
Trong mắt xẹt qua một chút khôn khéo, lập tức cũng nghĩ đến cuộc nói chuyện hôm ở trên tường thành.
“Hoàng huynh, xem ra, nữ nhân mà huynh thích cũng là hoa thơm đã có chủ a!”
Khóe miệng Nam Cung Ly giương lên một chút ý cười, không biết là tự giễu, hay là muốn diễn cho Nam Cung Tinh Nguyệt xem.
Nam Cung Tinh Nguyệt không khỏi lắc đầu thở dài.
Hắn đã xem nhẹ sự sâu sắc của Nam Cung Ly rồi a!
Trong đầu hiện ra nụ cười của Tần Mộ Dao, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hiện tại trong lòng hắn đã muốn hào phóng thừa nhận tình yêu và sự ngưỡng mộ dành cho nữ nhân Tần Mộ Dao này!
“Ha ha… Xem ra huynh đệ chúng ta là đồng bệnh tương liên a!”
Nam Cung Tinh Nguyệt cười to ra tiếng.
Người mà bọn hắn thích đều đã là thê tử của người ta.

Nữ tử như Tần Mộ Dao, mặc dù đã gả cho người ta nhưng vẫn cứ hấp dẫn không ít người ái mộ.

Hắn muốn biết, cuối cùng thì là kiểu nữ tử gì mà mặc dù đã gả cho người khác nhưng vẫn khiến Nam Cung Ly nhung nhớ!
“Hoàng huynh, huynh còn chưa trả lời câu hỏi của ta!”
Lúc này Nam Cung Ly cũng đã muốn buông xuôi.
Mặc kệ cuối cùng thì tình cảm của mình với Mộ Dao tỷ tỷ là thế nào, hắn vẫn muốn biết Hoàng huynh thấy vấn đề này thế nào! Hắn đã từng nói, sẽ đưa người trong lòng Hoàng huynh đến bên cạnh hắn, hiện tại đáp án của Nam Cung Tinh Nguyệt về vấn đề này lại có vẻ càng thêm quan trọng.
“Nếu thích, hơn nữa nếu chắc chắn rằng mình có thể đem hạnh phúc đến cho nàng, sao lại không thể chứ? Người là Hoàng Thượng, vị trí Hoàng Hậu, nữ nhân nào mà chẳng động lòng?”
Nam Cung Tinh Nguyệt thản nhiên nói.
Hắn biết mình và Dao Nhi đã vô duyên không thể ở bên nhau.

Nhưng mà lại không muốn nhìn thấy đệ đệ bỏ qua nữ nhân mà mình thích.

Hoặc có lẽ là nhìn thấy đệ đệ ở bên cạnh nữ nhân mà mình thích, đối với hắn cũng sẽ là một loại an ủi.
Nghĩ đến phong thư mà mình gửi cho Tần Mộ Dao.

Tuy biết rằng bọn họ không có cơ hội gì cả, nhưng vẫn cứ muốn chính mắt nhìn thấy nàng a!
Tần Mộ Dao a Tần Mộ Dao! Hiện tại hắn có chút hối hận vì đã từng làm những chuyện lừa gạt và gây thương tổn cho nàng!
“Chắc chắn có thể mang hạnh phúc đến cho nàng?”
Nam Cung Ly thấp giọng thì thầm.
Hoàng huynh là một nam tử như vậy, một khi thật sự thích nữ nhân nào đó, thì sẽ tận lực mang hạnh phúc đến cho nàng!
Trong mắt xẹt qua một chút kiên định.

Trong lòng Nam Cung Ly đã có quyết định của mình.
Tạm thời hắn mặc kệ chuyện lập Hậu.

Huynh trưởng còn chưa thành thân, hắn lập Hậu trước cũng không hợp lễ a!
Tuy rằng huynh đệ bọn họ ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng tình cảm lại vô cùng thân thiết.
Hai người trong lương đình dò đoán tâm tư của nhau, cân nhắc xem có thể làm được chuyện gì cho nhau hay không, tất cả đều có vẻ vô cùng hài hòa.
Còn Tần Mộ Dao thì lại đang dẫn đội ngũ đi sứ càng ngày càng đến gần Kinh thành…
***
Mười ngày sau.
Tại một trấn nhỏ ngoài Kinh thành, cuối cùng thì đoàn người đi sứ của Tần Mộ Dao cũng tới nơi.

Dọc đường đi, Mạc Thiếu Khanh không đành lòng để Tần Mộ Dao quá mệt mỏi, đi đến chỗ nào cũng nghỉ tạm lại vài hôm, thuận tiện dẫn nàng đi ngắm cảnh đẹp địa phương.
Rời khỏi vùng đất này đã lâu như vậy, giờ trở lại nơi đây khiến bọn họ cảm thấy vô cùng thân thiết.

Dường như mỗi lá cây ngọn cỏ đều có tình cảm.

Dù sao thì không phải là bọn họ đều đã sinh ra và lớn lên ở nơi này hay sao?
Tần Mộ Dao xuống xe ngựa, muốn đi bộ một chút.

Tuy rằng Mạc Thiếu Khanh lo lắng nhưng hắn có thể biết rõ tâm tình của Tần Mộ Dao.

Chỉ cần có mình ở bên cạnh che chở nàng cẩn thận, cách ly nàng khỏi đám đông là được.

Hắn bảo Trần Huyền dẫn mọi người đến khách điếm chờ.
Trên ngã tư đường, người đi đường nhìn thấy hai người tựa như người trời ở bên nhau hạnh phúc ngọt ngào như vậy, hơn nữa nữ tử còn đang mang thai, nam nhân ở bên cạnh có dáng vẻ che chở bảo bọc, lập tức trong lòng dâng lên tia hâm mộ và gửi đến họ những ánh mắt chúc phúc.
Hai người như vậy thì hài tử sinh ra sẽ xinh đẹp đến cỡ nào!
Tần Mộ Dao thừa nhận ánh mắt của bọn họ, vẻ mặt tươi cười sáng lạn.

Tia hâm mộ trong mắt bọn họ khiến nàng cực kì thỏa mãn.

Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Mạc Thiếu Khanh, hai người nhìn nhau cười.
Mà ở trên một ban công cách đó không xa, một bóng dáng cao lớn lẳng lặng nhìn hết thảy, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp vào nữ nhân kia.

Lúc nhìn thấy vùng bụng thật lớn của nàng, tâm thần chợt lóe, như là cảm thấy đau đớn một chút.
Tuy rằng đã nghe được tin nàng có thai, nhưng, tận mắt thấy cái bụng lớn của nàng, lại được nam nhân là thân phụ của hài tử trong bụng nàng che chở cẩn thận thì cảm giác trong lòng có khác biệt rất nhiều.
Nhưng, hắn không thể không thừa nhận, vầng sáng của tình mẫu tử khiến Dao Nhi càng trở nên mê người! Hầu như khiến người ta không thể rời mắt được!
Khóe miệng dâng lên một chút ý cười, thản nhiên sai bảo người đứng phía sau:
“Điều tra rõ cho Bản vương xem bọn họ ở tại khách điếm nào!”
“Dạ!”
Thị vệ phía sau lĩnh mệnh lui ra.
Ánh mắt lại đuổi theo bóng dáng kia.

Trong mắt nam nhân xẹt qua một tia sáng lợi hại.
Không biết lúc Dao Nhi nhìn thấy mình thì liệu vẻ mặt có đầy thù địch như trước không?
Nghĩ đến Tần phu nhân.

Hắn biết Dao Nhi sẽ chủ động tìm hắn, nhưng hắn lại không muốn cứ bị động chờ đợi, hắn muốn mau chóng để cho Dao Nhi nhìn thấy mình.
Mà…
Trong mắt xẹt qua một chút sâu thẳm.
Nếu Dao Nhi biết thân phận chân thực của mình thì sẽ có vẻ mặt thế nào đây?
Trong đầu liên tiếp tưởng tượng ra mấy khả năng, tia chờ mong trong mắt càng lúc càng lớn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui