Thần là phó giám đốc của tập đoàn Lục Hồ, công ty Giang Nam nên Từ Vĩ Trạch có một phòng làm việc riêng.
Đi vào phòng làm việc, Từ Vĩ Trạch liền đóng cửa phòng lại.
Phòng làm việc của hắn cũng giống như phòng làm việc của Tô Vũ Hinh, đều có một phòng ngủ nhỏ.
Sau khi vào phòng làm việc, Từ Vĩ Trạch cũng không có coi tài liệu để chuẩn bị báo cáo cho hội nghị sáng ngay, mà hắn liền đi vào phòng ngủ.
Sau đó, hắn liền lấy điện thoại ra, bỏ sim cũ ra rồi lắp một sim mới vào.
Làm xong chuyện này, Từ Vĩ Trạch liền bấm một số.
-Hà thiếu, là tôi.
Điện thoại được chuyển, vẻ mặt Từ Vĩ Trạch tỏ ra kính sợ mà chào hỏi.
-Tôi biết là anh, nói thẳng đi.
Đầu bên kia điện thoại, Hà Phượng Hoa ngồi ở trong phòng làm việc, tay kẹp điếu xì gà, vừa hút vừa nói chuyện.
Từ Vĩ Trạch nghe thế liền tỏ ra tôn kính :
-Hà thiếu, hôm nay Tô Vũ Hinh trở lại công ty, chuẩn bị tự mình chịu trách nhiệm hạng mục « Tân Hà tân khu nhất kỳ », ngoài ra nàng lại mang theo 1 nam nhânđến công ty, nghe nói nam nhân kia đi chung thang máy cùng nàng, mà được an bài một chức vị trợ lý, trước mắt cả công ty đang bàn luận chuyện này.
-Oh?
Hà Phượng Hoa nghe vậy, liền ngồi thẳng người, hỏi:
-Biết lai lịch của nam nhân kia không?
-Lai lịch cụ thể vẫn chưa biết, chỉ biết hắn tên là Diệp Phàm.
Từ Vĩ Trạch có chút nghi ngờ, trong ký ức của hắn, cả thương giới Giang Nam cũng không có nhân vật nào tên Diệp Phàm, hơn nữa lấy tính tình của Tô Vũ Hinh thì không có lý do gì mà nàng lại chọn ình một trợ lý là nam.
-Diệp Phàm?
ngẩn ra, sau đó cười nói:
- Thì ra là như vậy.
-Hà thiếu biết người này?
Từ Vĩ Trạch bật thốt lên hỏi.
Hà Phượng Hoa đáp một nẻo, giọng nói chuyển sang lạnh lẽo:
-Từ Vĩ Trạch,
-Hà… Hà thiếu….tôi….
Nhận thấy được giọng nói của Hà Phượng Hoa biến hóa, trái tim Từ Vĩ Trạch chấn động, đôi mắt toát lên vài phần hoảng sợ.
Thân là phó giám đốc trẻ tuổi nhất của tập đoàn Lục Hồ nhưng thật là Từ Vĩ Trạch lại là người nằm vùng của Hà gia, mục đích vào đây là để lấy tin tức, trợ giúp Hà gia từ từ thôn tính Tô gia.
Ở dưới tình hình như thế, Hà Phượng Hoa biết Diệp Phàm địa vị, hắn lại không biết gì cả, điều này là vô cùng thất trách.
-Chỉ lần này thôi, không có lần sau.
Hà Phượng Hoa bóp tắt xì gà, lạnh lùng nói
-Tên Diệp Phàm kia chỉ là bác sĩ của Tô Vũ Hinh, anh không cần phải quan tâm. Điều anh cần làm chính là phải thu được hạng mục “ Tân Hà tân khu nhất kỳ” vào trong tay.
-Xin Hà thiếu yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!
Mắt thấy Hà Phượng Hoa không có nổi giận, Từ Vĩ Trạch âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng thì biết, hạng mục “ Tân Hà tân khu nhất kỳ” này đối với Tô gia và Hà gia đều rất quan trọng, song phương vì muốn giành lấy hạng mục này mà đã dùng hết vốn liếng của mình, chẳng những đẩy đi những đối thủ cạnh tranh khác, mà còn dùng năng lực ở quan trường.
Chỉ cần Hà gia biết được giá bỏ thầu của Tô, thì có thể dùng số tiền thấp hơn để trúng thầu.
Một khi Hà gia trúng thầu, điều đó sẽ tạo thành đả kích với Tô gia.
Dù sao, hạng mục có giá trị hơn 100 tỷ cũng chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, huống chi đây là một dự án trọng điểm của quốc gia.
Sau khi trò chuyện xong, Từ Vĩ Trạch liền lấy sim ra rồi bẻ đôi, sau đó hắn vứt vào bồn cầu.
-Tô Vũ Hinh a Tô Vũ Hinh, vất vả lắm cô mới nhặt được một mạng trở về, không hảo hảo hưởng thụ cuộc sống đi, lại muốn tranh giành cao thấp với Hà thiếu, đây không phải là tự rước nhục vào mặt sao?
Từ Vĩ Trạch cười lạnh.
Nên đem chuyện này nói cho nàng biết không?
Sát bên phòng làm việc của Từ Vĩ Trạch, lúc này Diệp Phàm đang lên 4vn để chém gió, nghe được những lời vừa nãy thì hơi suy nghĩ.
Suy nghĩ một chút, Diệp Phàm quyết định không nói việc này cho Tô Vũ Hinh biết.
Dù sao hán cũng không có chứng cớ chứng minh Từ Vĩ Trạch có vấn đề, cũng sẽ không thể thuyết phục được Tô Vũ Hinh.
…
Mặc dù chức vị của Diệp Phàm là trợ lý của giám nhưng mà lại treo đầu dê bán thịt chó, vì thế, Tô Vũ Hinh không có gọi hắn đi tham gia hội nghị sáng nay.
Điều này làm cho nhân viên tham dự buổi hội nghị cảm thấy nghi ngờ.
Diệp Phàm cũng không biết những chuyện này, cả sáng hắn ở trong phòng vào 4vn để đọc truyện do Gop ka dịch.
Gần 12h trưa, hội nghị kết thúc, Dương Miêu Miêu ôm một đống tài liệu trở lại phòng làm việc.
-Trợ lý Dương, hội nghị xong rồi à?
Thấy Dương Miêu Miêu trở lại phòng làm việc, Diệp Phàm liền mở miệng bắt chuyện.
-Vâng.
Dương Miêu Miêu gật đầu, về sau thấy Diệp Phàm thoát khỏi 4vn thì cười nói:
-Không có chuyện gì, Diệp thần y, ngài cứ chơi đi, không cần để ý đến tôi.
Hả?
Diệp Phàm nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền hiểu được nếu Dương Miêu Miêu là trợ lý của Tô Vũ Hinh, như vậy sẽ là tâm phúc của nàng, cho nên rất có thể Tô Vũ Hinh đã đem tình huống thật nói cho Dương Miêu Miêu biết.
-A, thiếu chút nữa tôi quên rồi, Tô tổng nói nàng còn muốn nói chuyện với mấy vị phó tổng khác, để tôi mang ngài đi dùng cơm trưa, ngài xem nên ăn ở phòng ăn hay là bên ngoài ăn?
Để tài liệu xuống bàn, Dương Miêu Miêu vỗ trán, vẻ mặt áy náy.
Thật đúng là làm việc điên cuồng a.
Diệp Phàm nghe vậy, có chút bận tâm khi Tô Vũ Hinh liều mạng làm việc như thế, hắn cười nói:
-Ra phòng ăn ăn là được rồi.
Diệp Phàm cùng Dương Miêu Miêu đi tới phòng ăn của công ty liền hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ nhân viên công ty.
“Bá”
Thấy Diệp Phàm cùng Dương Miêu Miêu xuất hiện, những nhân viên kia đều nhìn sang Diệp Phàm.
-Đây chính là Diệp Phàm sao?
-Ừh, nếu không trợ lý Dương cũng sẽ không ăn cơm cùng hắn.
Trong lúc nhất thời, trong phòng ăn, những nhân viên kia vừa ăn cơm, vừa bà tám.
-Tôi mới đến nửa ngày thôi, làm sao giống như mọi người đều biết tôi hết vậy?
Nghe được những lời này, Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.
Trợ lý Dương nhịn không được mà cười một tiếng:
-Diệp tiên sinh, ngài có điều không biết, ở công ty này Tô tổng được khen là lãnh diện tổng tài, tất cả mọi người đều sợ nàng. Ngày thứ nhất ngài đi tới công ty cùng Tô tổng, hơn nữa lại đi chung thang máy chuyên dùng cho tô tổng, sau đó được Tô tổng bổ nhiệm chức trợ lý, nhiều chuyện như vậy ở cùng một chỗ, ngài không nổi tiếng cũng khó a.
-Thì ra là thế.
Diệp Phàm cười trêu ghẹo :
-Không ít người sẽ hiểu lầm tôi là trai bao của Tiểu thư a.
"Ách..."
Có lẽ không nghĩ tới Diệp Phàm dám lấy Tô Vũ Hinh ra đùa giỡn như thế, Dương Miêu Miêu có chút ngạc nhiên, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cả chiều, Diệp Phàm cũng lên mạng vào 4vn để chém gió.
Lúc hoàng hôn, Tô Vũ Hinh gọi điện cho Diệp Phàm:
-Diệp thần y, tan việc ngài hãy đợi tôi ở cửa thang máy.
-Được.
Diệp Phàm liền đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
-Tô tổng, bệnh của cô còn chưa khỏi hẳn, thân thể còn rất yếu, không nên làm việc quá nhiều.
Diệp Phàm vừa ra khỏi cửa liền nghe được một giọng nói quen thuộc, lập tức nhìn sang.
Đập vào mắt Diệp Phàm là một nam nhân mặc tây trang, ước chửng khoảng 30 tuổi, trên mặt có một đôi kiếng vàng, toàn thân toát ra hơi thở của một tinh anh.
-Cảm ơn Từ tổng quan tâm.
Đối mặt với sự quan tâm của nam nhân này, Tô Vũ Hinh khẽ gật đầu, coi như là đáp lại, vẻ mặt không quá lạnh nhưng cũng làm cho người ta một loại cảm giác loại khó có thể đến gần.
Dường như nam nhân cũng đã quen với sự lạnh lùng của Tô Vũ Hinh, hắn cũng không để ý, khách sáo hai câu, liền rời đi.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm đi vào, trực tiếp đi đến bên cạnh Tô Vũ Hinh, hỏi:
-Anh ta là phó tổng của công ty sao?
-Vâng.
Có lẽ không nghĩ tới Diệp Phàm lại quan tâm chuyện của công ty, Tô Vũ Hinh có chút ngạc nhiên, sau đó lại giải thích:
-Người này tên là Từ Vĩ Trạch, là phó tổng trẻ tuổi nhất của công ty, 34 tuổi, rất có năng lực, có nhiều công ty muốn mời anh ấy về làm việc nhưng tiền lương ở công ty chúng ta cao hơn nên anh ta mới ở lại.
Từ Vĩ Trạch.
Diệp Phàm vốn định nhắc nhở Tô Vũ Hinh, nhưng thấy Tô Vũ Hinh đánh giá cao Từ Vĩ Trạch, liền đen lời nói đến khóe miệng nuốt xuống bụng.
Chẳng qua là hắn âm thầm nhớ lấy cái tên này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...