Thấy Diệp Phàm tỏ thái độ thì Tô Hồng Viễn liền để Phúc bá kêu bảo tiêu đến khống chế Trương Lâm, sau đó gọi điện cho nhân vật số 1 cục cảnh sát Hàng Hồ.
30’ sau, Trương Lâm bị cảnh sát mang đi, Tô Hồng Viễn liền chào Diệp Phàm rồi đi ra sân bay, chuẩn bị đến Đông Hải để đàm phàn chuyện làm ăn.
Trong phòng ngủ trên tầng 2, lúc này Tô Lưu Ly bị tiếng còi xe cánh sát đánh thức, từ từ mở mắt.
Lúc này, ánh mặt trời chiếu vào phòng, chiều vào khuôn mặt của nàng, có thể thấy được trên mặt nàng đang nở một nụ cười vui vẻ.
Nhưng mà.
Khi tỉnh ngủ thì nụ cười trên mặt nàng đã biến mất, vẻ mặt tỏ ra buồn bực.
Chuyện này đơn giản là bởi vì nàng nằm mơ thấy được Diệp Phàm mặc một chiếc quần đùi, giống như một đứa trẻ ở trước mặt nàng thừa nhận hắn là lưu manh, nàng dùng điện thoại quay lại, đang muốn cầm đi cho Tô Vũ Hinh xem, kết quả là tỉnh dậy.
Điều nầy có thể không buồn bực sao?
- Mình phải nhanh đi nói chuyện tối qua cho chị Vũ HInh biết mới được.
Sau đó, Tô Lưu Ly nghĩ đến chuyện tối qua thì ánh mắt tỏ ra kích động, nhảy lên, ngay cả quần áo cũng chưa thay, chỉ mặc một bộ đồ ngủ rồi chạy ra ngoài.
“Két”
Tô Lưu Ly mở cửa phòng ra, đang muốn bước ra thì thấy Tô Vũ Hinh đi tới, nàng không khỏi ngẩn ra.
- Tại sao lại không thay quần áo mà đã đi ra rồi?
Tô Vũ Hinh thấy Tô Lưu Ly chỉ mặc bộ đồ ngủ thì liền nhắc nhở:
- Chẳng lẽ em không biết có Diệp thần y ở nhà sao? Hơn nữa Cẩm Đế cũng đã trở về.
- Chị Vũ Hinh, em sốt ruột tìm chị nên chưa kịp thay quần áo.
Tô Lưu Ly thè lưỡi, sau đó nhìn chung quanh một chút, thần thần bí bí nói:
- Chị Vũ Hinh, chị vào đây, em có chuyện muốn nói với chị.
- Chuyện gì?
Tô Vũ Hinh thấy Tô Lưu Ly thần bí thì cũng tò mò, rồi đi vào phòng.
Sau khi vào phòng Tô Lưu Ly liền nắm lấy tay Tô Vũ Hinh, nói:
- Chị Vũ Hinh, em có thể khẳng định tên kia chính là một tên lưu manh.
- Ai..
Mắt thấy Tô Lưu Ly nói là chuyện này thì Tô Vũ Hinh vô lực vỗ vỗ cái trán, dở khóc dở cười nói:
- Lưu Ly, không phải chị đã nói với em rồi sao? Diệp thần y là người tốt, sao em lại nói người ta như vậy?
- Giả, toàn bộ là giả hết.
Tô Lưu Ly có vẻ hơi kích động, thế cho nên giọng nói hơi run rẩy:
- Hắn chỉ là giả vờ làm ra chính nhân quân tử để quyến rũ chị, để trộm được tim của chị, để chị cam tâm tình nguyện làm chuyện đó với hắn.
- Lưu Ly, em…
- Chị Vũ Hinh, em biết chị không tín en nói, nhưng... em có chứng cớ.
Mắt thấy Tô Vũ Hinh lắc đầu thì Tô Lưu Ly liền nói.
Tô Vũ Hinh sửng sốt:
- Chứng cớ?
- Đúng.
Tô Lưu Ly gật đầu, nói:
- Ngày hôm qua, sau khi chị nói với em rằng hắn là người tốt thì em cũng đang do dự không biết là mình có hiểu lầm hắn hay không, thế cho nên em chỉ mặc đồ ngủ đi tìm hắn...
- Cái gì?
Tô Vũ Hinh bị hành động của Tô Lưu Ly làm cho sợ ngây người.
- Em muốn dùng cách này để kiểm tra xem hắn có phải là lưu manh hay không? Kết quả chị có đoán được chuyện gì xảy ra không?
Tô Lưu Ly tự hỏi tự trả lời nói:
- Khi đến cửa phòng thì em mơ hồ nghe bên trong có giọng nói của nữ nhân.
- Giọng nói của nữ nhân?
- Đúng, chị cũng không biết lúc ấy em kinh ngạc như thế nào đâu, sau đó em liền mở trộm cửa ra, kết quả là….
Nói tới đây, Tô Lưu Ly dừng lại một chút rồi lên giọng:
- Kết quả là em nhìn thấy hắn đang xem phim sách trên Laptop của Cẩm Đế.
Hả?
Có lẽ không ngờ Diệp Phàm sẽ làm chuyện như vậy, Tô Vũ Hinh cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
- Ghê tởm hơn chính là hắn nhìn thấy em vào phòng, chẳng những không có tắt máy hơn nữa còn mở khăn tắm ra, muốn làm chuyện đó với em.
Nói xong, Tô Lưu Ly không khỏi nhớ lại tờ rym của Diệp Phàm, khuôn mặt nàng liền đỏ bừng vì xấu hổ, tối qua đó là lần đầu tiên nàng thấy hung khí của nam nhân.
- Không... Không thể nào
Tô Vũ Hinh mở to hai mắt nhìn, có lẽ nàng tin Diệp Phàm sẽ xem phim sách nhưng nàng tuyệt đối không tin Diệp Phàm sẽ mạnh mẽ làm chuyện đó với Tô Lưu Ly.
- Chị Vũ Hinh, em lừa chị để làm gì? Em nói cho chị biết, nếu lúc ấy em không chạy trốn nhanh thì trinh tiết quý báu của em đã bị hắn cướp đi rồi.
Nghĩ đến hậu quả đáng sợ này thì Tô Lưu Ly không khỏi có chút sợ hãi mà càng nhiều là phẫn nộ:
- Chị Vũ Hinh, tên lưu manh đáng chết này quá nguy hiểm, chúng ta không thể để hắn ở lại biệt thự được, để cho hắn đi ra ngoài đi, mặc khác sau này chị phải cần thận, không nên để bị hắn lừa…
Chẳng…Chẳng lẽ là hắn ngụy trang sao?
Câu nói kế tiếp của Tô Lưu Ly thì Tô Vũ Hinh cũng chưa nghe, nàng đang nhớ lại tỉnh cảnh tiếp xúc thân mật cùng Diệp Phàm vào ngày hôm qua.
Không phải.
Trong đầu hiện ra những lời nói cùng với ánh mắt của Diệp Phàm thì Tô Vũ Hinh liền có đáp án, về sau ánh mắt của nàng như là súng máy nhìn về Tô Lưu Ly, nhất thời có chút mê mang.
Bởi vì, nàng rất hiểu rõ Tô Lưu Ly, cho dù Tô Lưu Ly có tiếp tục chán ghét Diệp Phàm thì nàng cũng sẽ không vô cớ mà chửi bới Diệp Phàm.
Tuy rằng phòng của Tô Lưu Ly cách phòng của Cổ Đế hơn 10m, hơn nữa biệt thự lại có tường cách âm nhưng mà đối với Diệp Phàm, người đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên Viên Mãn thì cho dù Tô Lưu Ly có nói nhỏ đi chăng nữa, hắn cũng nghe hết.
Trong phòng tắm, Diệp Phàm nghe được 2 người nói chuyện với nhau cũng không có ý định đi giải thích, dù sao lại chuyện này chỉ càng tô càng đen.
10’ sau, Diệp Phàm tắm xong, thay đổi một bộ trường bào màu xám rồi đi xuống dưới lầu.
- Diệp thần y.
Khi Diệp Phàm muốn đi ra ngoài thì Tô Cẩm Đế ở bên ngoài chạy vào.
Diệp Phàm nhìn vào Tô Cẩm Đế nhưng không lên tiếng.
- Diệp thần y, xin lỗi, tôi không nên nói những lời kia, nếu ngài còn tức giận thì cứ trút giận đến khi không còn giận nữa đi.
Tô Cẩm Đế thấy Diệp Phàm không có để ý đến hắn thì lập tức dừng bước lại, vẻ mặt tỏ ra tội nghiệp nhìn Diệp Phàm, trên mặt tỏ ra hối hận và lo lắng, cảm giác kia giống như Diệp Phàm sẽ rời khỏi Tô gia, không chữa trị cho Tô Vũ Hinh nữa.
Bởi vì chuyện lúc này không phải là lỗi hoàn toàn do Tô Cẩm Đế nên Diệp Phàm không có ra tay giáo huấn Tô Cẩm Đế nhưng mà trong lòng vẫn không có hảo cảm gì với vị công tử Tô gia miệng đầy thô tục này.
Lúc này thấy bộ dạng lo lắng của Tô Cẩm Đế, Diệp Phàm đã nhìn ra, vô luận là Tô Cẩm Đế bị Trương Lâm lừa hay là mắng mình, ăn nói khép nép trước mình cũng là vì một mục đích: Hắn muốn cứu sống Tô Vũ Hinh.
- Diệp thần y, chỉ cần ngài đồng ý ở lại đây chữa bệnh cho chị Vũ Hinh thì ngài trừng phạt như thế nào tôi cũng chịu.
Tô Cẩm Đế lại không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Phàm, hắn thấy Diệp Phàm không lên tiếng liền cắn răng mở miệng, cảm giác kia giống như chỉ cần Diệp Phàm tha thứ cho hắn, cho dù bắt hắn lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng không từ chối.
- Cậu yên tâm, tôi sẽ ở đây chữa bệnh cho chị cậu.
Diệp Phàm thấy thế, nói:
- Bất quá tôi nhắc nhở cậu, sau này không nên ăn nói thô tục đối với tôi nữa.
- Diệp thần y, ngài là ân nhân cứu mạng của chị tôi, càng là ân nhân cứu mạng của Tô gia, làm sao tôi dám bất kính với ngài được?
Tô Cẩm Đế nghe vậy, kích động không gì sánh kịp cảm giác kia giống như hận không thể móc tim ra cho Diệp Phàm xem.:
- Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, sau này ngài có việc gì cứ nói ra, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng không chối từ.
Mắt thấy bộ dạng thề son thề sắt của Tô Cẩm Đế thì không nhịn cười được.
Hắn nhìn ra, Tô Cẩm Đế cũng giống như Tô Lưu Ly, tuy rằng xuất thân từ nhà giàu có nên có tính kiệt ngạo bất tuân nhưng mà 2 người họ đều là người trọng tình trọng nghĩa, cũng không có ý xấu gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...