Đại Ngọc Nhi đẩy cô,
trao đổi một ánh mắt rồi rời đi trước, An Nhạc đi tới trước mặt học
trưởng, phát hiện tóc của hắn so với lần trước dài hơn một chút, đường
nét trên mặt càng thêm nhu hòa.
An Nhạc đang muốn mở miệng nói gì đó, Tiêu Thịnh cười nói trước “Vẫn chưa ăn cơm phải không?”
An Nhạc gật đầu “Ừ, vẫn chưa ăn.”
Tiêu Thịnh hiểu rõ cười cười, sau đó nói “Anh mời, anh biết gần đây có một quán ăn không tệ.”
An Nhạc biết rõ học trưởng mời đi ăn là có ý gì, cho dù là kẻ ngu cũng
biết, đây là chuyện trong lòng cô vẫn luôn mong đợi, nhưng bây giờ cô
lại do dự.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình do dự cái gì!
Có lẽ là sợ người khác nhìn thấy hai người bọn họ đi chung sẽ hiểu lầm, dù sao vẫn còn đang đứng trong sân trường, ra ngoài rồi phần lớn đều là
sinh viên đại học.
Một thanh âm khác lại nói: Ngươi là kẻ nhát
gan như vậy sao? Ngươi mà lại sợ mấy loại bàn tán kia à? Hiểu lầm này
không phải là người vẫn luôn muốn sao? Đây là học trưởng ngươi luôn tâm
tâm niệm niệm giấu trong lòng kia mà!
Tiêu Thịnh thấy cô do dự,
đang muốn nói gì đó, đúng lúc An Nhạc ngẩng mặt lên, khóe môi hàm chứa
nụ cười “Thật sự mời em? Vậy em sẽ không khách khí, đi thôi!”
Nụ cười ảm đạm trên mặt Tiêu Thịnh vì câu nói của An Nhạc lập tức biến mất, hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
An Nhạc thuận miệng hỏi “Học trưởng, sao thời gian này lại về trường?”
“Anh muốn viết luận văn tốt nghiệp.”
Hắn vừa nói như thế An Nhạc mới đột nhiên nhớ tới, đúng rồi, học trưởng sắp tốt nghiệp, nghĩ đến chuyện học trưởng sắp ra trường vậy mà chuyện thực tập của cô vẫn chưa đâu vào đâu, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình
không thể tiếp tục lười như vậy.
An Nhạc không phải học sinh xuất sắc gì, thi nghiên cứu sinh gì đó thì chưa từng nghĩ tới, tóm lại chính là học xong đại học lấy bằng ra ngoài làm việc, cũng không có mất thể
diện.
An Nhạc lại nói “Còn bên đài truyền hình thì sao?”
Tiêu Thịnh cười cười “Có thể, mặc dù hiện tại cũng chỉ làm vài việc lặt vặt.”
Nghe vậy An Nhạc nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt lóe sáng “Học trưởng muốn làm một MC tin tức sao?”
Tiêu Thịnh gật đầu “Ừ, đúng vậy.”
“Em nghĩ, một ngày kia nhất định có thể nhìn thấy học trưởng mặc tây trang
thẳng tắp trên TV.” An Nhạc cười cười, trong đầu ảo tưởng ra một vị MC
đẹp trai, bộ dáng nghiêm trang thông báo tin tức.
Vài năm sau, An Nhạc thật sự nhìn thấy học trưởng đẹp trai phát thanh trên TV, nhưng khi đó cô cũng đã là vợ của người khác.
Dù sao, An Nhạc của hiện tại cũng không thể nào biết được chuyện tương lai.
Hai người cùng nhau đến quán ăn mà Tiêu Thịnh nói, thành thật mà nói An
Nhạc chưa tới chỗ này bao giờ, trên căn bản số lần cô ra ngoài ăn cơm
không tính là nhiều, bởi vì lười ra ngoài ăn mà phải đi xa như vậy, cho
nên cô đối với mấy quán ăn ngoài trường cũng không quen thuộc.
Bọn họ đến nơi này, mặc dù không xa hoa gì, nhưng so với mấy cái quán ăn
khác vẫn cao cấp hơn một chút. An Nhạc cảm thấy may mắn, chỉ cao cấp hơn chút thôi!
An Nhạc là một người dân hết sức bình thường nên đối
với mấy nơi xa hoa rất có áp lực, lần trước sinh nhật của một vị cậu nhỏ có nhiều tiền, đi đến nhà hàng XX, món ăn có ngon hay không cô cũng
không có ấn tượng, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên, sau khi về cô nói chuyện này liền bị người ta chê cười.
An Nhạc nghĩ đại khái
là vì mình có mệnh nghèo, thuộc trình độ dân thường, khá hơn một chút
thì ở trình độ bậc trung, đại phú đại quý là không có hi vọng rồi.
Dĩ nhiên mấy cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là cô sợ đồ ăn quá
đắt, để học trưởng mời một bữa đắt tiền cô sẽ chịu không nổi, thật ra
nên nói An Nhạc sợ ví tiền của cô chịu không nổi, bởi vì trong ví của cô không có đem theo quá nhiều tiền.
Trong lòng An Nhạc một đống ngổn ngang hoạt động, hai người ngồi xuống một bàn ở gần cửa sổ.
Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình đi đến sau đó, gọi một vài món ăn, trong
thời gian chờ thức ăn lên, Tiêu Thịnh bỗng nhiên hỏi một câu “Còn nhớ
lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
An Nhạc nghe vậy run lên một cái, gật đầu nói “Đương nhiên nhớ.”
Buổi tối hôm đó thiện tâm đột nhiên bạo phát, cô hoàn toàn không có quên,
bởi vì ngày hôm sau cô bị người ta hất nguyên chén canh vào người, đó là lần đầu tiên cô bị người khác đối xử như vậy, ấn tượng vượt qua luôn sự kiện cô cho hắn mượn dù. Nhưng mà, mặc dù như vậy cô cũng không hối
hận!
Tiêu Thịnh cười có chút xấu hổ “Thật ra trước đó anh đã có ấn tượng với em.”
Hả? An Nhạc mở to mắt “Lúc trước?”
Cô lúc nào thì cùng học trưởng gặp gỡ, vì sao một chút cũng không nhớ rõ?
Tiêu Thịnh nhìn bộ dáng của An Nhạc, biết rõ cô hoàn toàn không biết, nhưng
mà cô không biết là chuyện rất bình thường, hắn giải thích “Vẫn là hôm ở trong tiệm net, khi đó em ngồi ở vị trí phía trước anh đang xem một bộ
phim hoạt hình, không nghĩ tới sau khi đi ra ngoài, em lại cho anh mượn
dù.
Tiêu Thịnh nói như thế An Nhạc mới nhớ tới ngày đó cô đang
xem bộ anime《 Gintama 》, đó là một bộ phim vừa 囧, vừa đáng yêu, vừa YD
(dâm đãng?), người Trung Quốc gọi là《 Ngân Hồn 》. Nghĩ tới đây An Nhạc
cúi thấp đầu không dám nhìn vào ánh mắt học trưởng, cô biết tại sao học
trưởng lại có ấn tượng rồi, bởi vì lúc coi《 Gintama 》cô đi vào trạng
thái lúc nào cũng có thể cười, khi quá khích còn vừa cười vừa vỗ vào
chân.
Hắn khẳng định là ở đằng sau chẳng hiểu làm sao nhìn cô, tưởng cô là kẻ điên.
An Nhạc ngượng ngùng giải thích “Bộ phim kia rất là buồn cười, cho nên…..”
Tiêu Thịnh lắc đầu, ôn hòa nói “Không chỗ nào cố kỵ cười to, anh cho rằng rất tốt.”
An Nhạc còn muốn nói gì đó nhưng phục vụ đã mang đồ ăn lên, vì vậy không nói nữa.
Lúc An Nhạc ăn cơm không thích vừa ăn vừa nói chuyện, hiển nhiên học trưởng cũng như thế, trong lúc ăn cơm hai người cũng chỉ đứt quảng nói về chủ
đề món ăn như thế nào, có hợp khẩu vị không……
Thời gian một bữa cơm cứ như vậy trôi qua.
Lúc tính tiền, An Nhạc vừa đề nghị cùng trả đã bị học trưởng ngăn cản “Lần
này đã nói là anh mời, nếu em cảm thấy băn khoăn vậy lần sau mời lại là
được.”
“Không thành vấn đề.”
An Nhạc đáp ứng một cách sảng khoái, chỉ có cô biết mặt mình đã nóng lên, học trưởng nói như vậy thật giống lần sau lại tiếp tục hẹn hò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...