Sau khi sửng sốt, Tiêu Thịnh mỉm cười thăm hỏi, như thường nói “Ra ngoài sao?”
Học trưởng phản ứng thản nhiên như thế làm cho An Nhạc có cảm giác không
đúng, giọng điệu của hắn như nói chuyện với bạn học bình thường là sao
đây? Trong trò chơi thì thôi không nói, chẳng lẽ mấy cái tin nhắn đều là An Nhạc cô tự mình đa tình sao? Hay là học trưởng thích chơi trò giả bộ không quen?
Mặc dù trong lòng mãnh liệt nổi sóng, nhưng An Nhạc
không cho phép mình lộ vẻ mặt yếu ớt ra ngoài, nếu như học trưởng muốn
giả bộ không quen, cô cũng có thể. An Nhạc từ nội tâm toát ra ngạo khí
không chịu thua, kéo tay Đại Ngọc Nhi, thong dong cười nói với học
trưởng “Ừ, đang định ra ngoài ăn cơm, còn học trưởng sao lại rảnh rỗi
vào trường vậy?”
Tiêu Thịnh cũng không phải kẻ đần độn, rõ ràng
nhìn thấy từ hai đầu lông mày An Nhạc hiện rõ vẻ bất mãn, hoặc nên nói
là có ý khiêu khích.
Chẳng lẽ vì chuyện QQ nên tức giận?
Tiêu Thịnh vì cái ý nghĩ này mà có chút kinh, cũng có chút hỉ.
“Có việc.” Tiêu Thịnh đáp, bỗng nhiên chuyển đề tài, vừa mong đợi vừa dò
xét phản ứng của An Nhạc “Đúng rồi, chưa nói cho em biết QQ của anh bị
trộm, người nọ không gửi tin nhắn lừa gạt gì chứ?”
Nói đến chuyện này, An Nhạc cũng chưa quên, cô híp mắt, khẽ cười nói “Tin nhắn lừa gạt thì không có, người ta chẳng qua là tuyên cáo chủ quyền của mình thôi,
ví dụ như mật mã gì đó…..”
Nghe vậy Tiêu Thịnh có chút lúng túng, hắn đương nhiên biết cái người trong miệng An Nhạc là người nào, không
phải bạn gái trước của hắn thì là ai. Trước kia Tiêu Thịnh cũng không
nghĩ đến cô ta sẽ đem toàn bộ mật mã sửa lại, sau này hắn có gọi điện
hỏi một lần, cô ta nói acc là do một tay cô ta thành lập, nếu hai người
đã chia tay thì cô ta có quyền lấy lại hoặc hủy bỏ nó.
Vì vậy
Tiêu Thịnh cũng không đòi lại, chỉ báo cho vài người bạn tốt acc kia sau này không phải của hắn nữa, vốn muốn nói cho An Nhạc, nhưng khi đó đang trong thời gian thực tập bận rộn, cho nên chuyện này vẫn bị gác sang
một bên.
Mãi đến hôm nay mới có cơ hội gặp được cô, Tiêu Thịnh theo thói quen nói xin lỗi “Thật ngại quá!”
An Nhạc không quen khi thấy học trưởng như vậy, cảm thấy hắn không được
ngay thẳng. Bởi vì An Nhạc đã quen hắn ở trong trò chơi hay nói lời ác
độc, như lúc ban đầu khi mới đặt chân vào game, thấy hắn đối thoại với
nữ sinh theo đuổi, một hỏi mình có chỗ nào không tốt, một trả lời đều
tốt, một hỏi vậy sao không thích cô ta, một trả lời chẳng có quan hệ gì
với hắn.
Khi đó An Nhạc không cách nào tưởng tượng được học
trưởng ôn nhu sẽ nói những lời đó, nhưng hết lần này đến lần khác hắn
đều dùng cách nói như vậy, cô vẫn còn nhớ rõ. Ngược lại, bây giờ An Nhạc đã quen với thái độ đó của hắn trong trò chơi, hết sức mạnh mẽ, thỉnh
thoảng nói mấy lời đả thương người, thỉnh thoảng ôn nhu, thỉnh thoảng
xấu xa, lại nhìn tới bộ dạng hiện tại của học trưởng, cảm giác giống như hắn đeo lên bộ mặt giả tạo, làm cho người ta có suy nghĩ muốn giật
xuống.
An Nhạc nhìn hắn nói “Không cần xin lỗi em, em cũng không
bị thiệt thòi gì, hơn nữa vừa nhìn là biết không phải anh, nên acc đó em cho vào sổ đen rồi.”
“Ừ, không sao là tốt rồi.” Tiêu Thịnh gật
đầu, đang muốn hỏi An Nhạc có chơi trò chơi kia không thì nghe tiếng
chuông điện thoại của mình vang lên, hắn nhìn An Nhạc một cái rồi lấy
điện thoại ra. Người ta nghe điện thoại, An Nhạc cũng không đần mà đứng
đó chờ, dù sao giữa hai người bọn họ cũng không có quan hệ gì, chào hỏi
xong rồi cần nói bye bye. Vì vậy cô cùng Hứa Ngọc vẫy tay với hắn rồi
rời đi.
Tiêu Thịnh vừa nghe điện thoại vừa phân tâm nhìn bóng
lưng An Nhạc, trong lòng không khỏi ảo não, một cơ hội tốt như vậy lại
bỏ lỡ, quả nhiên hắn bây giờ vẫn nên lo cho tiền đồ của mình, không nên
nghĩ đông nghĩ tây.
………..
An Nhạc ở bên này nhịn xuống oán thầm trong lòng, chờ lúc vào trò chơi rồi cô nhất định phải khi dễ hắn lại.
Hứa Ngọc nhìn thấy tình hình vừa rồi lại có cảm giác mờ mịt, hai người này
đang làm trò gì thế này? Cô không nhịn được tò mò hỏi “Ta nói, cậu với
anh ấy là sao vậy?”
An Nhạc bĩu môi “Quan hệ bạn bè bình thường.”
Hứa Ngọc liếc An Nhạc một cái “Được, cậu cứ tiếp tục lừa gạt tớ đi.”
An Nhạc hỏi ngược lại “Vậy cậu với Lâm Biệt có quan hệ gì?”
“……….” Hứa Ngọc im lặng nhìn An Nhạc, con bé này lại hỏi chuyện cô với Lâm
Biệt có quan hệ gì, đương nhiên là bình thường, vì nhiệm vụ phu thê mà
hợp tác, chỉ nói nhiệm vụ không nói chuyện tình cảm.
Hứa Ngọc trợn mắt “Cậu thử nói xem có quan hệ gì?”
“Tớ làm sao biết được.” An Nhạc nhún vai tỏ vẻ không biết.
Cô vừa nói xong câu này cánh tay liền bị hung hăng bấm một cái, An Nhạc
vuốt vuốt tay, thở dài nói “Đại Ngọc Nhi, cậu phải xứng với tên gọi của
mình nha, hung dữ như vậy ai còn muốn chứ.”
“Cậu nên lo lắng cho mình trước đi.” Hứa Ngọc lập tức phản kích.
“Tớ có cái gì đáng lo lắng, không thiếu tay cũng không thiếu chân, sau này
nếu muốn kết hôn thì tùy tiện bắt một người đi trên đường về không phải
xong việc sao.” An Nhạc mạnh miệng nói.
“Cậu cứ tiếp tục mạnh miệng đi.” Hứa Ngọc im lặng lắc đầu.
Buổi tối login, kênh bang phái bị xoát tin tức đến mức An Nhạc hoa cả mắt.
[Bang phái] [Quan Công mặt đỏ] ở cổng thành phía Tây bị [Đánh rắm có đau không] đánh ngã.
[Bang phái] [Nhiều năm say đắm mỹ nhân] ở cổng thành phía Tây bị [Đau trứng hết đau dạ dày] đánh ngã.
[Bang phái] [Nghe nói ngươi chung thủy với một người] ở cổng thành phía Tây bị [Đánh rắm có đau không] đánh ngã.
[Bang phái] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Làm cái gì vậy? Kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.
[Bang phái] Yên hỏa thịnh khai: An tỷ mau tới đây, bọn em sắp không trụ nổi.
Cái xưng hô “An tỷ” này là khi cô và Công Tử kết hôn trong trò chơi nói rõ
chuyện mình là con gái, bọn họ liền đổi cách gọi, dĩ nhiên đây chỉ là
một số, có người vẫn gọi An Nhạc là An ca, hay như bọn Không Say không
gọi cô em dâu thì chính là chị dâu.
[Bang phái] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...