An Nhạc vội vàng trở lại đảo Phu Thê, đưa ra lời mời giao dịch với hắn.
Cố Tử Mặc nhìn thoáng qua, sau đó tiếp nhận yêu cầu của An Nhạc.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Đây là đáp lễ, mặc dù không bằng lễ bao anh đưa, nhưng là một chút tâm ý của em.
An Nhạc phát xong mấy lời này mới đem chiếc nhẫn mình mới chế tạo thả vào
khung giao dịch. Cố Tử Mặc nhìn chiếc nhẫn trong khung giao dịch, điều
khiển con chuột điểm vào liền nhìn thấy thuộc tính và người chế tác là
‘Tôi Vì Bạn Mà Đến’, hắn bấm chấp nhận, rất nhanh chiếc nhẫn đã nằm
trong túi đồ.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Cám ơn, tôi rất thích.
Lúc gửi chiếc nhẫn đi An Nhạc hơi thấp thỏm bất an, nhưng chỉ một câu nói
của hắn tất cả liền tan thành mây khói, không chỉ thế trong lòng còn có
cảm giác ngọt ngào. An Nhạc thấy hắn đã đeo nhẫn vào, sau đó bạch y
thường ngày đổi thành trang phục cưới đỏ chói.
Đây là đại lễ bao kết hôn, nam nữ đều có, vợ chồng đồng bộ.
An Nhạc nhìn hắn đã mặc đồ cưới vào rồi, bản thân cũng mở lễ bao hắn đưa
cho cô ra, đội mũ phượng khoát giá y, nhất thời trong trò chơi liền có
không khí kết hôn.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Đi thôi, ra ngoài, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.
[Phụ cận] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Ừ, nhưng mà không cần đội ngũ rước dâu gì đó, quá phiền phức.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Được.
Hai người song song đi ra khỏi phụ bản Phu Thê, vừa ra ngoài An Nhạc liền
bị mắc kẹt, mấy người kia nghe nói bọn họ kết hôn, hâm mộ đi đến tham
gia náo nhiệt, vây quanh miếu Nguyệt Lão đến nước chảy cũng không lọt,
nếu trò chơi thiết kế kém một chút nhất định sẽ bị treo.
[Bản địa] Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: Kháo! Hai người các ngươi cuối cùng cũng chịu lộ diện.
[Bản địa] Ta đến vui đùa một chút thôi: Chúc mừng chị em tốt sắp thành thân, Công Tử phải đối xử tốt với An An nhà ta.
[Bản địa] Lâm biệt không nói yêu: Theo chân lão bà, chúc hai vị tân hôn vui vẻ.
[Bản địa] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Chúc mừng người anh em cuối cùng cũng thông suốt, thật không dễ dàng a!
[Bản địa] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Mau lấy hồng bao, mau lấy hồng bao, cái này không thể thiếu nha!!!!
An Nhạc nhấn F12 che đi mọi người, lúc này mới có thể dễ dàng chuyển động, nhưng mà vừa mới động một chút đã bị Công Tử lôi vào lễ đường, đã đến 8 giờ hôn lễ chính thức bắt đầu.
Hai người vừa mới đứng vững, những người khác cũng lục tục kéo vào.
Công Tử phát hồng bao, An Nhạc đứng một bên mở lễ bao kết hôn, mấy thứ như
pháo hoa, dây pháo, thức ăn và vài thứ linh tinh khác sẽ tùy ý xuất
hiện, khách mời tự mình đoạt lấy sẽ nhận được chút kinh ngiệm hoặc ngân
lượng, tóm lại mấy trăm lễ bao đều mở hết, tốn không ít tiền a~
Mới mở có một bộ mà tay An Nhạc đã muốn mềm, cô lập tức đem lực chú ý hướng tới mấy người bên cạnh, ai bảo bọn hắn đứng ngay chỗ này tán gẫu làm
gì, cô âm hiểm cười, nhanh nhẹn đánh chữ.
[Phụ cận] Tôi vì bạn mà đến: Không Say, Vòng Tròn, hai người đứng đây dù sao cũng không có
chuyện gì làm, mau hỗ trợ mở lễ bao đi.
Nói xong An Nhạc điểm giao dịch với bọn họ.
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Chị dâu, ngươi cũng không thể lười biếng, đây là hôn lễ của các ngươi nha.
[Phụ cận] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Còn nói, chúng ta bị chị dâu lừa thật thảm.
[Phụ cận] Tôi vì bạn mà đến: Không thể trách ta, mấy người không có ai hỏi ta là nam hay nữ.
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Chị dâu cũng thật không phúc hậu, lần trước còn giả làm em gái lên chơi hộ.
[Phụ cận] Tôi vì bạn mà đến: Chuyện này lúc nào, sao ta không nhớ nhỉ.
[Phụ cận] Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: Quả nhiên phu xướng phụ tùy, thật ghê gớm.
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Để cho bọn hắn mở đi, rảnh rỗi quá rồi.
[Phụ cận] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Một đôi ma quỷ!
[Phụ cận] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Thật hâm mộ, ta cũng muốn
kết hôn, nhưng mà người yêu à, em chừng nào mới đến!!!
Không Say
vừa phát câu nói đó ra, một em gái mặc lục y liền xuất hiện chạy về phía hắn, vừa chạy vừa phát một câu “Không Say, xem ngươi lần này còn muốn
trốn đi đâu.”
Không Say vừa nhìn thấy ID ‘Thiên Tiên Muội Muội’, quay đầu bỏ chạy, em gái lục y ngay lập tức đuổi theo.
Toát mồ hôi! An Nhạc nhìn thấy vậy dở khóc dở cười, đây chính là em gái gặp
lần trước, hai người ở trong trò chơi một đuổi một chạy, cô đã nhìn thấy mấy lần rồi, nhưng mà xem ra Không Say hoàn toàn không có ý muốn thu
tay. An Nhạc lắc đầu tiếp tục mở đồ của cô, nửa tiếng sau rốt cục biển
người cũng bắt đầu tản đi, trước khi rời khỏi không ít người trong bang
phái nói vài câu đại loại như là sớm sinh quý tử gì đó.
Nhưng bất kể thế nào, trong trò chơi cuối cùng hai người cũng kết hôn, sau này
cho dù là login hay logout người kia nhất định sẽ nhận được một cái
thông báo như là ‘lão công của bạn XXX’ hay “lão bà của bạn XXXX”, hơn
nữa, bất cứ khi nào bất cứ ở đâu cũng có thể dễ dàng truyền tống đến chỗ đối phương, dĩ nhiên đây là kỹ năng vợ chồng có thể sử dụng.
Tối nay, sau khi hai người kết hôn thì không làm chuyện gì nữa cả, phụ bản
không đi, nhiệm vụ không làm, chỉ an ổn ngồi trên tọa kỵ đi khắp các bản đồ trong trò chơi, nhìn tất cả các phong cảnh từ đại mạc hoang vu cho
đến tuyết sơn hoa lệ. Trên đường đi, hai người xem rất nhiều cũng nói
rất nhiều, bởi vì trước kia chỉ lo làm nhiệm vụ thăng cấp, chưa từng
dừng lại xem thật kỹ những nơi đã đi qua cho nên An Nhạc dù vào trò chơi đã khá lâu, hôm nay mới chính thức cảm nhận được trò chơi này đẹp như
thế nào.
Buồi tối lúc đi ngủ, hắn như thường lệ gửi tin nhắn qua, nhưng bình thường chỉ có hai chữ, hôm nay lại thêm hai chữ, biến thành
[Nương tử, ngủ ngon.]
An Nhạc im lặng tới mấy ngày sau rốt cục cũng trả lời tin nhắn của hắn, nhưng mà tin nhắn của cô cũng chỉ có mấy chữ.
[Ngủ ngon, ngu ngốc.]
Cố Tử Mặc nghiêng đầu tựa vào giường nhìn mấy chữ này, khóe mắt chân mày
đều tràn đầy ý cười, cô gái ngốc này lại còn nói hắn, không biết ai mới
ngốc đây! Hắn cầm điện thoại trong tay xoay vài vòng, đáy mắt hiện lên
suy nghĩ sâu xa.
……….
An Nhạc chưa qua hết hai ngày tân
hôn thì học kỳ đã chính thức kết thúc, năm nay cô dự định sẽ về nhà,
nhưng cô cũng không có lên trò chơi từ biệt hắn, bởi vì An Nhạc nghĩ dù
sao trong kỳ nghỉ nếu có thời gian cô cũng sẽ login, vì vậy không cần
nói.
An Nhạc tạm biệt các chị em trong phòng ký túc xá xong liền
ngồi ô tô đường dài về nhà, nhà cô cách nơi này cũng không quá xa, ở một thị trấn không lớn không nhỏ, ngồi giao thông công cộng mấy tiếng là
đến.
An Nhạc về đến nhà mới biết có người thân vừa mới sinh con
nên bị kéo sang nhà người đó thăm hỏi. Buổi tối, vừa về nhà An Nhạc liền xụi lơ trên ghế sa lon, đúng lúc nhận được tin nhắn của hắn
[Về nhà?]
An Nhạc nghĩ là hắn đoán được nên trả lời
[Ừ, về đến hồi chiều, anh thì sao? Còn bận không?]
[Không, đang cùng bạn bè uống rượu.]
[À, vậy các anh chơi đi.]
An Nhạc cất điện thoại di động, nhàm chán xem phim truyền hình tám giờ,
cảm giác bản thân bắt đầu nhớ hắn, nghĩ lúc này hắn đang ở đâu, cùng
người nào uống rượu? Trong nháy mắt An Nhạc có một loại kích động muốn
gọi điện thoại cho hắn. Nhưng kích động cũng chỉ là kích động, dù sao
hai người trong thực tế cũng không quen thân lắm.
Những ngày kế
tiếp vô cùng phong phú khiến cho An Nhạc không có thời gian mà suy nghĩ
lung tung, nào là qua lại nhà thân thích, mỗi nhà ở lại một hoặc hai
ngày, mà anh em hai bên của cha mẹ đều rất nhiều, đi thăm toàn bộ cũng
mất hơn mười ngày, sau khi trở về còn phải chuẩn bị đồ tết, quét dọn nhà cửa mừng năm mới vân vân.
Khi An Nhạc trở lại trò chơi thì cũng
là mười ngày sau rồi, Công Tử sớm đã ở đó chờ cô. An Nhạc nhìn thấy hắn
vẫn còn đang mặc đồ hôn lễ đỏ thẫm có cảm giác nói không nên lời, giống
như là tiểu biệt thắng tân hôn! Hai người đi làm nhiệm vụ phu thê, sau
đó lại vào vài cái phụ bản, thanh kinh nghiệm của An Nhạc dần tăng lên,
cuối cùng cũng lên tới cấp 80.
[Thế giới] Công Tử Thế Vô Song: Chúc mừng lão bà lên tới cấp 80.
An Nhạc thấy lời này cười đến híp cả mắt, phía sau lục tục có người chạy
theo chúc mừng, cô cũng lên thế giới nói một tiếng cám ơn, nhìn thấy còn 20 phút liền gửi lời mời PK cho Công Tử.
[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Em vẫn chưa từ bỏ ý định.
[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Sao phải từ bỏ, không phải chỉ thua thôi sao?
Em cũng không phải thua đến không dậy nổi, thua nhiều, em không tin
không thắng được anh một lần.
Kết quả đánh mười trận An Nhạc
thắng được ba lần, mà cả ba lần rõ ràng hắn cố ý nhường, cô cũng mở một
mắt nhắm một mắt xem như không biết, dù sao đây cũng không phải chuyện
vẻ vang gì.
Nhưng mà phải nói cùng hắn PK tuy thua nhưng kỹ thuật của An Nhạc tiến bộ nhiều lắm.
………
Ngày lễ tình nhân An Nhạc đi ra đầu đường thấy có rất nhiều người bán hoa
hồng lại bắt đầu phiền muộn, từ sớm tới giờ Công Tử cũng không có gửi
tin nhắn cho cô, làm sao mà không phiền muộn đây. Hơn nữa lúc xế chiều
cô có chạy đến tiệm net vào trò chơi, trong trò chơi mấy cái hoạt động
lễ tình nhân vô cùng náo nhiệt, nhưng mà hắn không có online, An Nhạc
chơi mấy giờ liền cũng không đợi được hắn, bất chợt cảm thấy không có tí tinh thần nào nên logout, kết quả vừa ra tới đầu đường thì nhìn thấy
một đôi tình nhân, lại càng buồn bực.
Được, bây giờ cô về nhà ngủ!
An Nhạc quay đầu muốn về nhà thì nhận được điện thoại của bạn thời trung
học Lý Đan Đan, đây là một người bạn rất tốt của cô, cô ấy hỏi An Nhạc
đang làm gì, hai người hàn huyên được mấy câu thì nghe Lý Đan Đan mời
“Tới đường X chơi đi, có mấy bạn học đang tụ tập ở đây, có vài người còn độc thân đấy nhé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...