Cố Tử Mặc nhìn màn hình, hoặc nên nói là nhìn phản ứng của người kia, mâu quang chợt lóe.
[Đội ngũ] Công Tử Thế Vô Song: Cô là con gái?
Lúc Công Tử đánh chữ, An Nhạc đang uống nước, thấy mấy lời này xuất hiện
trên màn hình, cô bị sặc, vì thế không khống chế được toàn bộ nước đều
phun vào màn hình, sau đó còn ho khan mấy tiếng.
An Nhạc đặt cái
cốc xuống, rút khăn giấy cứu giúp bàn phím cùng màn hình, trái tim đập
cuồng loạn, Công Tử làm sao có thể đoán ra cô là con gái?
Hứa Ngọc nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn một cái, hỏi “Sao vậy?”
“Không có gì” An Nhạc lắc đầu đem đống khăn giấy vứt vào thùng rác rồi ngồi
trở lại máy tính, cô nhìn công tử bạch y bồng bềnh trong màn hình, kéo
thanh cuộn trong cửa sổ chat xem sau khi Công Tử nói câu đó xong còn nói thêm gì nữa không. Song, cô kéo kéo kéo một hồi phát hiện Công Tử chỉ
nói một câu kia, An Nhạc buồn rầu sờ sờ mũi, ách! Bây giờ cô có nên
thẳng thắng nói ra không đây? Nếu bỏ qua cơ hội lần này nói không chừng
về sau sẽ không còn dịp nào tốt như vậy!
[Đội ngũ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Haha, ngươi đang chế nhạo ta sao, sao ta có thể là con gái, đây là đàn ông chính gốc đấy nhé!
An Nhạc đánh mấy lời này xong cũng muốn tự bóp chết mình, rõ ràng chỉ cần
một chữ thôi là có thể giải quyết vấn đề, nhưng cô thật lo lắng nếu nói
mình là con gái sẽ phản tác dụng, cho nên cô vẫn nên lựa chọn cẩn thận
hơn, thận trọng hơn.
[Đội ngũ] Công Tử Thế Vô Song: A! Vậy thì tốt.
Vậy thì tốt? Cái gì tôt? Chẳng lẽ Công Tử thấy may mắn khi cô là con trai
sao? Cô không bi kịch như thế chứ, An Nhạc nhìn màn ảnh, bắt đầu tự bổ
não. Đang lúc An Nhạc lan man tưởng tượng, đột nhiên cô bị rơi xuống
đất, mà Công Tử ngồi trước cô lại biến mất.
Chỉ là Công Tử vừa
kéo một đống quái, đám quái mất đi mục tiêu công kích liền đem tầm mắt
đặt trên nhân vật của An Nhạc. Không nên a!An Nhạc nhìn đám quái, thật
muốn mở vô địch sau đó logout. Thế nhưng động tác của cô lại chậm một
bước, nhiều quái như vậy đánh tới, cô liền hiên ngang nằm trên đất, thời gian mở vô địch cũng không có, đám quái này cắn giết cô xong rốt cục
cũng hài lòng rời đi.
An Nhạc nhìn thi thể trên màn hình, thực sự là khóc không ra nước mắt, Công Tử đi đâu rồi? Rớt mạng hay là xảy ra
chuyện gì? Hơn nữa vì sao cô thấy hình ảnh này thật quen thuộc vậy?
Không phải giống như chuyện phát sinh ở hoàng cung sao. An Nhạc quay đầu nhìn Hứa Ngọc, yếu ớt nói “Đại Ngọc Nhi, tới Hoang Nguyên cứu tớ”
Hmm? Hứa Ngọc nhìn cô, hỏi “Sao lại chạy đến Hoang Nguyên? Đó không phải chỗ cấp bậc như chúng ta có thể tới!”
An Nhạc mặt không đỏ tim không đập trả lời “Làm một nhiệm vụ”
“Cậu đúng là phiền phức” Hứa Ngọc ngoài miệng oán trách, nhưng vẫn nhận mệnh chạy tới Hoang Nguyên.
An Nhạc nhìn về phía màn hình không ngờ lại thấy một đạo ánh sáng, sau đó
bạch y công tử xuất hiện bên cạnh thi thể cô, Hệ Thống đúng lúc thông
báo
[Hệ Thống] Bạn tốt Công Tử Thế Vô Song login
Hai mắt cô sáng ngời, đang muốn gửi tin nhắn cho hắn, không ngờ đối phương đã gửi qua trước
[Phụ cận] Công Tử Thế Vô Song: Ngại quá, vừa rồi rớt mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...