Chỉ nghe thấy tiếng “bang”, một quyền này khiến cho Duẫn Á Duẫn bị đánh lui ba bước liên tiếp, sắc mặt hơi tái nhợt.
Giây tiếp theo, hắn chủ động tấn công Diệp Tiêu, miệng hắn phát ra một tiếng gầm, tựa như là để tăng thêm sự can đảm cho mình.
Nhưng Diệp Tiêu chỉ là nhẹ nhàng nghiêng người đã có thể né tránh đòn tấn công của hắn.
Sau đó hung hăng lên gối một cái.
“Bốp!”
Như một cái búa nện trúng.
Cơ thể Duẫn Á Duẫn trong nháy mắt bay ra xa năm mét, đập xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, chật vật vài lần mới có thể đứng dậy.
Xung quanh lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Vừa rồi Duẫn Á Duẫn vô cùng cường đại nhưng lại bị đối phương chỉ dùng hai chiêu đã đánh cho mất đi năng lực chiến đấu.
Nhất là đám người Chu Bỉnh Khôn, trong nháy máy, trái tim của họ giống như tro tàn nguội lạnh.
Duẫn Á Duẫn đã bị đánh bại, điều đó có nghĩa là mạng sống của họ sẽ biến mất.
Diệp Tiêu không nhìn Duẫn Á Duẫn ngã xuống đất mà nhìn thẳng vào Lý Quân trong đám đông.
“Cậu là người đã cuốn đi ba tỷ tài sản của tôi? Thật đáng tiếc tiền của Diệp Tiêu của tôi không dễ kiếm như vậy, cần để mạng lại.”
“Hôm nay, cậu, còn có Chu Bỉnh Khôn và Quách Phong Xuân, tất cả đều phải chết.”
Sắc mặt Chu Bỉnh Khôn và những người khác bên cạnh tái nhợt, rơi vào tuyệt vọng.
Về phần người hộ tống của công ty Hồng Hà, cơ thể họ run rẩy, hiển nhiên là không thể trông cậy được gì.
“Đừng nhìn nữa, không ai có thể giúp cậu đâu, cậu nhóc, vừa rồi tôi đã cho cậu một cơ hội sống nhưng cậu lại không biết trân trọng nó. Bây giờ hối hận rồi? Nhưng thật đáng tiếc là ngay cả khi cậu quỳ xuống câu xin tôi, tôi cũng sẽ không giúp cậu.” Thủy Tiên Nhi chế nhạo.
“Tôi thừa nhận quả thật cậu rất có năng lực, nhưng cậu không tự nhìn rõ bản thân, tự chặn đường sống duy nhất của mình, chỉ có thể nói là cậu gieo gió gặt bão.”
Đám thuộc hạ của Thủy Tiên Nhi cũng tỏ ra thương hại.
“Thằng nhóc này vừa rồi dám nói bà chủ Thủy của chúng ta không xứng, hắn thật sự cho rằng có thể đổ thạch là ngon? Bây giờ chọc giận bà chủ Thủy, bà chủ Thủy đã hoàn toàn từ bỏ hắn, thật đáng thương nha.”
“Làm người phải tự biết thân biết phận, nếu không hối hận cũng vô dụng.”
“Đúng vậy, nếu trước đây hắn chịu cầu xin bà chủ Thủy thì kết cục đã khác rồi!”
Chu Bỉnh Khôn thở dài: “Ông chủ Lý, là tôi đã liên lụy đến cậu, cũng trách chúng tôi quá tham lam.”
Thủy Tiên Nhi Tinh trêu tức nhìn Lý Quân: “Tên nhóc con, không phải vừa rồi cậu rất ngông cưồng sao? Không phải rất kiêu ngạo sao? Bây giờ sao không nói gì đi?”
“Nếu lúc nào cậu cũng có thể ngông cuồng như vậy thì tôi vẫn tôn trọng cậu như một người đàn ông, bây giờ cậu lại trở nên yếu đuối, thật sự là đáng khinh.
“Sao nào? Hối hận rồi? Thật đáng tiếc khi trên thế giới này không có thuốc chữa hối hận đâu.”
Diệp Tiêu hiển nhiên không nói nhiều như Thủy Tiên Nhi, hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám người một chút, sau đó vung tay lên.
Những người đàn em phía sau hắn lần lượt giơ súng, sẵn sàng bắt đầu một cuộc thảm sát.
Nhưng đúng lúc này, Lý Quân lại đột nhiên bật cười.
“Người phụ nữ ngu xuẩn, cô hiểu thì cái quái gì chứ?”
Lý Quân vừa nói xong, khuôn mặt của Thủy Tiên Nhi lập tức trở nên khó coi.
Ngay cả vẻ mặt Diệp Tiêu cũng có chút sững sờ.
Nhưng lời nói tiếp theo của Lý Quân càng khiến mọi người càng thêm chết đứng.
Anh chỉ vào mũi Diệp Tiêu mà nói: “Này, đấu đơn đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...