Đúng là quy mô thành phố đổ thạch của Quách Phong Xuân không hề nhỏ, nhưng so sánh với thành phố của Diệp Tiêu thì nó thực sự không đáng kể.
Chiếc xe tìm một vị trí rồi dừng lại, sau đó bọn họ đi thẳng đến sảnh số một.
Bên trong sảnh số một tràn ngập những viên đá đắt tiền.
Nếu giá trị của bản thân đá không quá một trăm
triệu thì đều không có tư cách đi vào sảnh một. Mấy người bọn họ đi đến trước cửa sảnh số một,
hàng loạt người đẹp mặc sườn xám đứng ở đấy, chào
đón khách khứa. Một người đàn ông bước đến. “Thì ra là ông chủ Quách đến.”
“Xem ra hôm nay ông chủ Quách muốn chơi lớn rồi.”
Đối phương tất nhiên là biết Quách Phong Xuân.
Sau khi nói xong, đối phương lại nói: “Mặc dù ông chủ Quách là một thương gia buôn bán ngọc thạch nổi tiếng ở Nam Địa Khu, nhưng vẫn phải tuân theo quy tắc của nơi này.”
“Tôi biết.”
Quách Phong Xuân lấy ra một tấm chỉ phiếu, đặt lên bàn, hạn mức phía trên là ba mươi triệu.
Chu Bỉnh Khôn đứng bên cạnh giới thiệu: “Muốn vào sảnh một, đặt cọc ba mươi triệu, chứng minh thân phận của mình.”
Lý Quân nghe thấy vậy nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Từ lâu trong tù anh đã nghe những người kia nói đến chuyện đổ thạch, mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng anh cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Phải biết, những người có tư cách bị giam trong nhà tù số 4 đều là những lãnh chúa thật sự, đại vương ngọc thạch Diệp Tiêu ở trước mặt bọn họ cũng chỉ là em trai mà thôi.
Chu Bỉnh Khôn không khỏi âm thầm gật đầu.
Lần đầu tiên ông nghe về chuyện của Diệp Tiêu đã rất ngạc nhiên và thán phục, nhưng Lý Quân dường như không ngạc nhiên.
“Đá trong sảnh số một đều có giá trên trời, một năm chưa chắc có thể mở được một khối, đa số người đến đây đều để xem náo nhiệt mà thôi.”
“Những khối đá ở nơi này cùng một loại với trấn quán chỉ bảo, hơn nữa cũng có rất ít người tin tưởng bản thân có thể kiếm được tiền từ tay của đại vương ngọc thạch.”
“Mở cửa sảnh số một này cũng là một thủ đoạn để đại vương ngọc thạch Diệp Tiêu thể hiện thực lực của chính mình.”
Chu Bỉnh Khôn ở bên cạnh giải thích.
“Thì ra là như vậy.”
“Chủ tịch Chu, sao anh lại nghĩ đến chuyện mua viên đá giá trăm triệu này?” Lý Quân hỏi.
“Cái này nói ra thì rất dài dòng, năm ngoái tôi đến đây đổ thạch, kết quả lại bị Diệp Tiêu lừa một trận, sáu mươi triệu, suýt chút nữa đã mất cả chì lần chài, tôi chỉ là nuốt không nổi cơn tức giận này thôi.”
Trong khi nói chuyện, một số người đã bước vào. trong đại sảnh.
Vừa bước vào, bọn họ đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
“Đây không phải là chủ tịch Chu sao? Năm ngoái bỏ ra sáu mươi triệu mua một đống đá vụn, nghe nói cuối cùng chỉ lấy lại được hai mươi triệu, lãi gộp là ba mươi ba phần trăm, có thể nói là một sự kiện vô cùng chấn động, tạo ra một kỷ lục mới trong giới đổ thạch.”
“Sao nào, năm nay lại đến đưa tiền cho ông chủ Diệp nữa sao?”
Bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ quyến rũ lắc lắc cơ thể như một con rắn nước đi đến.
Dáng người của đối phương nở nang, trên mặt trang điểm đậm, cái cằm hất lên cao, giọng nói có chút giễu cợt.
Quách Phong Xuân thấp giọng giới thiệu: “Người này là Thủy Tiên Nhi, là một thương nhân ngọc bích nổi tiếng ở Nam Địa Khu, có quan hệ mật thiết với đại vương ngọc. thạch Diệp Tiêu, còn có người nói cô ta là tình nhân của Diệp Tiêu.”
“Năm ngoái, sau khi chủ tịch Chu thua cược, ông ấy từng dọa rằng, năm nay nhất định sẽ còn quay lại."
“Nghe tin chủ tịch Chu đến, rất nhiều thương nhân từ Nam Địa Khu hôm nay đều đến đây, chính là để nhìn xem năm nay chủ tịch Chu có thể thu hồi lại số tiền đã mất hay không, dù sao năm ngoái đã thua lỗ quá nhiều, đã trở thành một tấm gương tiêu cực trong giới đổ thạch.”
Quách Phong Xuân cười khổ một tiếng, dặn dò: “Thủy Tiên Nhi này cũng không dễ chọc, biệt danh của cô ta là Hoa Hồng Máu, là loại người chuyên ăn thịt không nhả xương, ra tay nhạy bén, rất thông minh.”
“Số người ở Nam Địa Khu bị cô ta làm cho táng gia bại sản không phải là số ít, trước mặt cô ta nhất định phải nói chuyện cẩn thận một chút.”
Chu Bỉnh Khôn cũng cực kỳ kiêng dè đối với nhân vật này.
Ông chỉ đến đây đổ thạch để giành lại một chút lợi nhuận, cũng không dám đắc tội với những kẻ tàn nhẫn ở vùng biên gi
Vì thế ông chỉ cố gắng gượng cười hai tiếng: “Bà chủ Thủy nói đùa rồi, còn không phải là do tôi ngứa tay sao, cho nên mới đến đây nhìn một chút.”
'Thủy Tiên Nhi nhìn thấy Chu Bỉnh Khôn chủ động nhượng bộ, trong mắt hiện lên một sự khinh thường, hừ lạnh một tiếng rồi sải bước đi vào trong.
Nhiều thương nhân nhìn thấy cảnh này không khỏi lắc đầu cười khẽ.
Những người từ tỉnh khác đi đến vùng đất ở Nam Địa Khu này thường không cư xử đúng theo quy tắc của vùng này.
Chủ tịch Chu cũng coi như là một đại gia nổi tiếng ở Sở Châu, nhưng ở trước mặt Thủy Tiên Nhi lại không dám nói nặng một câu nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...