Sau khi mọi người náo nhiệt một phen, tiệc sinh nhật xem như tạm thời kết thúc.
Nam Cung Tuyết nói mình nên về nhà, người lớn trong nhà cũng chuẩn bị tiệc chúc mừng sinh nhật cho cô, buổi tối không thể cùng mọi người đi chơi được.
Cô đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người, hy vọng mọi người có thể đi dạo nhiều hơn ở Ngô Châu.
Chính chủ Nam Cung Tuyết vừa rời đi, những người khác vậy mà hứng thú chơi bời tăng vọt.
Nhất là có mấy gã đàn ông đang cùng Tư Tư chơi hăng say, chủ động đề nghị cùng nhau đến quán bar chơi, được phần lớn mọi người đồng ý.
Loan Thục Ninh nhìn về phía Lý Quân, ý tứ của cô rất rõ ràng, Lý Quân đi, cô mới đi.
Khiến cho mọi người không khỏi kinh ngạc. “Tôi sẽ không đi.” Lý Quân cất lời, khéo léo từ chối.
Nhưng cả đám người ai nấy đều hy vọng Loan Thục Ninh sẽ đi, nghe vậy thì phát ra thanh âm tiếc nuối.
Cao Minh khinh thường bĩu môi: "Đến Ngô Châu mà ngay cả quán bar cũng không dám đi, lá gan của anh cũng quá nhỏ đó, yên tâm, có tôi đây!"
Lý Quân cười cười, mặc kệ hắn, nói với Nam Cung Tuyết: "Tôi tiền cô
Hai người cùng đi ra khỏi nhà hàng, yên lặng đi cả một đoạn đường, hai bên đều không nói gì.
"Lý Quân, cảm ơn anh tình nguyện giả làm bạn trai của em, hiện giờ em và người trong nhà đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, hi vọng anh có thể nhớ kỹ em, trong cuộc đời của anh, đã từng có một cô gái tên Nam Cung Tuyết xuất hiện."
Trong giọng nói của Nam Cung Tuyết mang theo vài phần thương cảm. “Nếu như trong nhà ép buộc cô, tôi có thể mang cô rời đi." Lý Quân nói.
“Em..."
Nam Cung Tuyết cuối cùng cũng lắc đầu: "Không có, Lý Quân anh không cần suy nghĩ nhiều.”
Nam Cung Tuyết có chút bối rối dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng Lý Quân. Lúc này, một chiếc xe hơi xuất hiện ở bên đường. “Người nhà tới đón em, em đi trước.”
Nam Cung Tuyết mỉm cười với Lý Quân, sau đó chạy vài bước, mở cửa sau ngồi vào.
Ngay lúc Nam Cung Tuyết mở cửa xe, anh nhìn thấy Nam Cung Hải ngồi ở ghế sau với nụ cười lạnh lùng.
Sau khi đón được Nam Cung Tuyết, xe nhanh chóng di chuyển.
Nam Cung Tuyết đến gần cửa sổ vẫy tay với Lý Quân, đáng tiếc cửa sổ đã bị hạ xuống, từ bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Sau khi ô tô đi được một đoạn, Nam Cung Hải mới hừ lạnh m "Thế nào, gặp cậu ta một lần thì tâm nguyện của em cũng được thực hiện rồi còn gì! Đây cũng là điều kiện để ông nội không động đến cậu ta, bằng không lúc cậu ta tới Ngô Châu, anh đã sớm giết chết cậu ta rồi.”
Nghe được lời anh trai Nam Cung Hải nói, Nam Cung Tuyết vẫn ngơ ngác nhìn hình bóng Lý Quân ngoài cửa sổ xe.
Đáy lòng âm thầm nói: "Tạm biệt Lý Quân, anh đã giúp em rất nhiều, em không thể liên lụy anh, nhà họ Thôi và nhà họ Nam Cung thật sự sẽ giết anh mất, em không thể ích kỷ như vậy..."
Bởi vì Lý Quân không chịu đi quán bar, Loan Thục Ninh đương nhiên không có hứng thú đi chơi với đám nam nữ này.
€ó người dứt khoát đề nghị đi chơi bi - a trước, đợi buổi tối đi quán bar sau. Dù sao lúc này ở quán bar cũng không có người.
Sảnh bi - a ở tầng thứ tư của nhà hàng, cả đám người đi thang máy lên. Loan Thục Ninh gửi tin nhắn cho Lý Quân, nói cho Lý Quân vị trí của bọn họ. Chờ Lý Quân đi vào phòng bi - a, mọi người đã tự tổ chức chơi được một lúc. Thấy Lý Quân đi lên, Loan Thục Ninh vốn định ngồi xuống bên cạnh Lý Quân. Lúc này, Cao Minh cầm gậy bỉ - a đi tới.
“Thục Ninh, hai ta chơi một ván đi.”
Loan Thục Ninh suy nghĩ một chút, nếu đã chấp nhận ra ngoài chơi, cô cũng không cần phải từ chối mọi người quá mức, vì thế gật đầu.
“Được, Lý Quân anh làm trọng tài đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...