Đoạn Nhai chính là một nhân vật có tiếng giới võ đạo ở Sở Châu. Về cơ bản, hắn chịu trách nhiệm bảo vệ tất cả các tên tuổi lớn ở Sở Châu.
Lần này nhà họ Loan có thể mời đến Đoạn Nhai đến, còn phải dựa vào mặt mũi của Loan Thiệu Hằng.
Nhưng bây giờ vị giáo đầu nổi danh này lại cung kính ở trước mặt Lý Quân. Giống như là học sinh tiểu học gặp phải giáo viên vậy.
Nhất là tin tức mà Đoạn Nhai đã để lộ ra càng khiến người ta khiếp sợ không thôi.
Mấy người Loan Thiệu Nghi mới vừa rồi còn trào phúng Lý Quân chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong.
Mà Loan Thục Ninh nghe được lời nói của Đoạn Nhai, mặc dù trước đó cô cũng có một chút hoài nghỉ đối với của thực lực Lý Quân, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái không thôi.
Dù sao Lý Quân là người cô mời đến, kết quả lại bị người nhà mình chất vấn, trong nội tâm cô cũng không thoải mái.
Hiện tại thì tốt rồi, ngay cả giáo đầu Đoạn Nhai cũng nói Lý Quân là cao thủ, ai còn dám chất vấn Lý Quân nữa?
"Ngài Đoạn, Lý Quân nhỏ tuổi như thế, không thể nào là cao thủ chứ? Nhất định là ngài đang nói đùa rồi."
Loan Thiệu Nghi không nhịn được nói một câu. Nghe ông ta nói vậy, nét mặt Đoạn Nhai trở nên sững sờ.
"Người này không phải cao thủ? Vậy thì ở Sở Châu còn ai còn dám tự xưng là cao thủ?"
Loan Thiệu Nghỉ lập tức triệt để ngậm miệng.
"Các người đã nhờ ông chủ Lý đến, như vậy xem ra hôm nay tôi chỉ có thể làm nền cho ông chủ Lý thôi."
Đoạn Nhai vừa cười vừa nói.
Hắn đã được chứng kiến thực lực của Lý Quân từ lâu, anh đã đánh chết Diệp Tiêu ở biên giới phía nam, thậm chí còn đánh chết cả bá chủ tàu biển chở khách chạy định kỳ, đường chủ Tu La, Độc Hạt.
So sánh với Lý Quân thì hắn thật sự không bằng một góc của người này.
"Kia Lư Bằng cũng là cao thủ Minh Kình, thực lực của hắn ngang bằng với anh, có lẽ anh có thể đối phó được hắn, không cần tôi phải ra tay.' Lý Quân nói.
Nếu như không quan trọng thì anh cũng không muốn ra tay.
"Hoá ra giáo đầu có quen biết với ngài Lý, vậy thì mau mau vào trong ngồi, tôi sẽ gọi người dâng nước trà lên để chiêu đãi hai vị.
Loan Thiệu Hằng vội vàng nói.
Ông ta là người làm ăn, qua quan sát nét mặt, cho dù ông ta cảm thấy khó có thể tin một người trẻ tuổi như Lý Quân đã được tôn sùng là cao thủ, nhưng sẽ không thể hiện ra mặt.
Trong đại sảnh trưng bày đầy các loại đồ cổ.
Đồ dùng gỗ lim trong nhà mang theo sự lắng đọng lịch sử, bản thân chỗ nội thất này đã đủ khí thế.
Có Lý Quân ở đây, đương nhiên Đoạn Nhai sẽ không dám ngồi vào vị trí gia chủ. Lý Quân cũng không chối từ, anh chỉ đàng hoàng ngồi xuống đó.
Về vấn đề này, đương nhiên Loan Thiếu Hằng và những người khác không dám nói gì.
Chưa nói đến chuyện bản thân tu vi võ đạo của Lý Quân như thế nào, cho dù với thân phận mà Loan Thục Ninh đã nói về Lý Quân thì anh ngồi ở vị trí gia chủ cũng là
chuyện đương nhiên.
Mấy người ngồi xuống uống trà trò chuyện, nhất là Đoạn Nhai, hắn không ngừng nhờ Lý Quân chỉ điểm cho một vài vấn đề về võ đạo.
Bây giờ Đoạn Nhai đã là minh kình đỉnh phong, muốn tiến thêm một bước là chuyện vô cùng khó khăn.
Có cao thủ như Lý Quân ở bên cạnh, làm sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy. Loan Thục Ninh đích thân bưng trà phục vụ ở bên cạnh.
Loan Thiệu Nghỉ thì chủ động xin lỗi Lý Quân.
Đương nhiên Lý Quân sẽ không so đo với ông ta.
Khoảng hai giờ trôi qua.
Một giọng nói lớn truyền từ bên ngoài vào.
"Tao đến rồi đây, Loan Thiệu Hăng, đầu trên cổ mày đã chuẩn bị xong chưa?"
Người này vừa dứt lời thì một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa đồng khổng lồ ở đại sảnh bị người đá văng.
Một người đàn ông vóc người thấp bé, để tóc húi cua sải bước đi vào, chỉ là hắn đi đường có chút khập khễnh. Mà ở phía sau hắn, vệ sĩ của nhà họ Loan năm ngổn ngang lộn xôn trên mặt đất.
Loan Thiệu Hằng và những người khác đột nhiên trở nên lo lắng.
Mặc dù có hai tầng bảo đảm là Đoạn Nhai và Lý Quân, nhưng khi chân chính đối mặt với Lư Bằng sát khí ngập trời thì trong lòng bàn tay ông ta vẫn đổ đầy mồ hôi.
"Loan Thiệu Hằng, mười năm trước đàn em của mày làm chân tao bị thương, tao không thể không rời khỏi Sở Châu di chuyển xuống phía nam. Mười năm nay, tao cần cù luyện thối công, cuối cùng cũng thành công, lần này về Sở Châu, chính là để lấy mệnh của mày"
Loan Thiệu Hằng hít sâu một hơi, kìm nén sự bối rối trong lòng xuống rồi nói: "Lư Bằng, năm đó ông ỷ vào mình có chút công phu, làm xằng làm bậy."
"Một thuộc hạ của tôi đang yên đang lành bị ông đánh cho tàn phế, mà tôi chỉ để vệ sĩ phế bỏ một chân của ông."
"Lúc ấy tôi chỉ hy vọng ông có thể nhận được một bài học, thay đổi triệt để, không ngờ ác tính của ông không thay đổi, lại còn nghĩ đến chuyện báo thù."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...