Nói đến đây, vẻ mặt Loan Thục Ninh vô cùng sợ hãi, hiển nhiên cô bị dọa không nhẹ.
“Lư Bằng?”
Lý Quân thầm lặp đi lặp lại cái tên này.
Anh nghĩ ngợi một chút, rồi sau đó móc điện thoại ra gọi cho Lão Ưng.
Loan Thục Ninh ngồi chụm hai chân lại, hôm nay cô mang tất chân màu đen, ngồi đó càng phác họa được hết vẻ đẹp của cặp đùi thon dài, cô có chút câu nệ ngồi
trên sopha.
Lý Quân gọi điện thoại cũng không có né tránh cô, nên cô có thể lờ mờ nghe được từ đầu dây bên kia truyền đến giọng của một nam tử có mấy phần ngả ngớn.
“Lão đại, rốt cuộc anh cũng nhớ đến gọi điện thoại cho tôi, có phải anh đã đồng ý với chuyện làm tổng huấn luyện viên Ưng Dương Vệ không?”
“Chỉ cần anh đồng ý, tôi lập tức lái xe đến tận nơi đón anh, lãnh đạo ở trên của chúng tôi đã nói, những điều kiện lúc trước đã nói với anh vẫn còn hiệu lực.”
Lý Quân lắc lắc đầu: “Trưng Vực của các cậu có rất nhiều người tài giỏi, cũng không nhất thiết phải cần tôi làm tổng huấn luyện viên cái gì đó, mà tôi đối với vị trí đó cũng không có mấy hứng thú.”
“Lần này gọi điện thoại cho cậu là để nhờ cậu hỗ trợ tìm giúp tôi tìm một người, tên là Lư Băng, trước kia là người phụ trách của công ty Uy Viễn ở Sở Châu, mười năm trước đã rời khỏi Sở Châu.”
Lão Ưng tùy ý nói: “Thì ra là vì việc này, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà lão đại, anh vẫn nên suy nghĩ lại về chuyển làm tổng huấn luyện viên của tụi em, chỉ cần anh đồng ý, lập tức trên vai có thể gắn một sao..."
Loan Thục Ninh nghe hết cuộc đối thoại của hai người.
Không nghĩ đến Lý Quân thế mà có thể điều động lực lượng của chiến bộ Trung Vực để điều tra tin tức của Lư Bằng.
Mà nghe vừa rồi ý trong lời nói của người ở đầu dây bên kia thì dường như chỉ cần Lý Quân đồng ý làm huấn luyện viên cái gì đó, thì lập tức liền có thể được trao tặng quân hàm một sao, đây chính là đến cấp Tướng.
Nhưng Lý Quân lại từ chối đối phương rất dứt khoát.
Rất nhanh, giọng của Ân Tế Mạnh ở đầu dây bên kia lại vang lên.
“Lão đại, tôi tra được rồi, tên Lư Bằng này mười năm trước sau khi rời khỏi Sở Châu, liền xuôi nam lang thang khắp nơi, xem ra hắn ta đã bái một cao thủ cường đại.”
“Hiện tại hắn ta đang ở nhà họ Lâm ở Biên Nam, ba ngày trước mới theo thiên kim của nhà họ Lâm là Lâm Vũ Thu, cùng nhau trở lại Sở Châu.”
“Căn cứ theo tài liệu nội bộ của Ưng Dương Vệ, thì mức độ nguy hiểm của đối phương ở cấp B, tương đương với một cao thủ minh kình.
“Được rồi, cảm ơn cậu, lần sau cậu đến Sở Châu, tôi sẽ mời cậu ăn mì.” Lý Quân nói.
“Rau má đậu đen, lão đại, anh cũng quá keo kiệt đi, tôi thế nhưng vận dụng tư liệu nội bộ bảo mật của chiến bộ Trung Vực điều tra cho anh, thế mà chỉ đáng để anh mời ăn mì thôi sao?”
Ở bên kia giọng của Ân Tế Mạnh hét vang lên.
“Được rồi, hôm nào nói chuyện tiếp.
Lý Quân cúp điện thoại xong.
“Vừa rồi cô cũng nghe nói rồi đó, yên tâm đi, tên Lư Bằng này không đáng để lo lắng đâu.”
Nghe được lời Lý Quân nói, Loan Thục Ninh lập tức yên lòng. “Chuyện này... Lý Quân, tôi có thể mời anh ăn cơm được không?” “Để hôm khác đi” Lý Quân tùy tiện đáp.
“Được.”
Nhìn thấy Lý Quân không cự tuyệt, lập tức trong lòng Loan Thục Ninh thâm dâng lên mấy phần mừng rỡ.
“Vậy tôi đi về trước.”
“Tôi tiễn cô ra ngoài, trùng hợp tôi cũng có việc cần phải đi ra ngoài.” Hai người cùng nhau rời khỏi cư xá.
Mà ở phía bên kia, trong phòng giám sát của cư xá.
Đường Trúc đang muốn tìm ra vị chủ nhân bí ẩn kia, nhìn thấy trong màn hình giám sát, Lý Quân từ trong biệt thự số chín rời khỏi, cả người đứng sững sờ tại chỗ.
“Thế mà hắn lại thật sự sống ở biệt thự số chín.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...