"Có thể bớt chút thời gian nói chuyện không?"
Loan Thục Ninh mở miệng khiến rất nhiều người ở giữa sân lộ ra sắc mặt khác thường.
Trước đó, khi Nam Cung Tuyết tuyên bố Lý Quân là bạn trai mình, Loan Thục Ninh còn chướng mắt đủ kiểu với Lý Quân.
Hai người không còn liên quan gì với nhau thì có chuyện gì chứ?
Lý Quân cũng cảm thấy khó hiểu.
"Tiểu Tuyết không ngại cho tớ mượn bạn trai của cậu một chút chứ?" Loan Thục Ninh nói.
Nam Cung Tuyết cười cười: "Đương nhiên không ngại."
Người khác đều nghĩ rằng Lý Quân là bạn trai cô, nhưng chỉ có cô biết là hai người vẫn chưa thật sự xác định quan hệ.
Lý Quân và Loan Thục Ninh cùng nhau đi ra khỏi hành lang tới một phòng bao riêng.
Cánh cửa đóng lại, Loan Thục Ninh mời Lý Quân ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lý Quân, sau khi giúp Lý Quân rót trà, cô lẳng lặng nhìn qua Lý Quân, trong ánh mắt có chút phức tạp.
Bầu không khí trong phòng rơi vào yên lặng.
Mấy phút sau.
"Lý Quân, thật không dám giấu giếm, tôi có một chuyện muốn nhờ anh." Giọng nói của Loan Thục Ninh rất nhẹ nhàng, khiến cho người ta có một loại cảm giác nói không nên lời.
Duyên dáng như vẻ ngoài của cô.
Cô giơ tay lên vén sợi tóc ra sau tai, động tác có một vẻ đẹp rất lạ.
"Có chuyện gì vậy?" Lý Quân hỏi.
Loan Thục Ninh cắn môi dưới nhìn sang Lý Quân, trong đôi mắt có ánh sáng động lòng người.
Cô im lặng mấy giây rồi mở miệng nói: "Giúp tôi đối phó một kẻ thù, tôi bằng lòng lấy một nửa gia sản của nhà họ Loan làm thù lao."
Sau khi nói đến đây, trong mắt Loan Thục Ninh có chút lo lắng, bàn tay ngọc vô thức năm chặt lại.
"Kẻ thù nào? Vì sao cô lại cho răng tôi có thể giúp cô?" Lý Quân có thể cảm nhận được nội tâm đang sợ hãi của Loan Thục Ninh.
"Đó là kẻ thù của cha tôi lúc tuổi còn trẻ, bây giờ kẻ đó đang ở dưới một thế lực cực kỳ mạnh mẽ, muốn diệt cả nhà tôi, đã hạ chiến thư, sau mười ngày sẽ tới cửa."
"Mà hôm qua ở bãi đỗ xe, tôi đã nhìn thấy bọn người Triệu Long Đồ đưa anh rời đi, anh nhất định có thể giúp tôi."
Loan Thục Ninh nhìn Lý Quân với vẻ mặt cầu xin, nét điềm đạm đáng yêu cộng thêm không khí mơ hồ trong phòng trà, dung nhan tuyệt mỹ này của cô khiến cho người ta tim đập thình thịch.
"Nhưng cô có cảm thấy ngay cả Triệu Long Đồ cũng phải cúi đầu trước tôi, tôi sẽ vì tài sản nhà họ Loan cô mà đi đắc tội với một người chưa rõ thông tin sao?"
Lý Quân cầm tách trà lên, nhấp nhẹ một ngụm rồi nhẹ giọng nói. "Tôi có thể trả bất cứ giá nào."
Vừa mới dứt lời, khuôn mặt Nam Cung Tuyết hơi đỏ ửng lên. "Cái giá của cô chưa hẳn có thể đả động tôi..."
Lý Quân lắc đầu, nhưng vừa nói đến đây lại đột nhiên dừng lại, cả người lẫn ánh mắt đều lộ ra mấy phần ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Loan Thục Ninh ở trước mắt.
Anh thấy hai tay Loan Thục Ninh hơi run rẩy cởi nút thắt, sau đó làn váy nhẹ nhàng trượt xuống, một thân hình ngọc bích hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt Lý Quân.
Đường cong lung linh, làn da mềm mại, cùng với bộ ngực sữa khiến người ta mất hồn mất vía cứ như vậy hiện ra toàn bộ ở trước mặt Lý Quân.
"Tôi có thể đưa chính mình cho anh, chỉ hi vọng anh có thể giúp nhà họ Loan của tôi vượt qua cửa ải khó khăn này."
Nước mắt lăn dài trên trên khuôn mặt Loan Thục Ninh, cô lắng lặng đứng ở nơi đó, giờ phút này, dung nhan xinh đẹp có chút lạnh lùng lại điềm đạm đáng yêu, năm ngón tay năm thật chặt.
"Nếu cô đã có lòng thành như thế thì tôi có thể đồng ý với cô."
Lý Quân khẽ cười một tiếng, đè nén xúc động đang ngo ngoe rục rịch trong lòng xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...