"Chiêu thức này hẳn là dùng nhất thốn quyền* của Vịnh Xuân Quyền..."
*Nhất thốn quyền: Hay còn gọi là cú đấm 1 inch. Đây là một kỹ thuật trong Vịnh Xuân Quyền. Chỉ với khoảng cách rất ngắn tầm 2,5 cm, có thể khiến đối phương bay ra xa tầm vài mét, là hình thức biểu diễn, nếu dùng trong thực chiến có thể làm đột tử đối phương, được phổ biến bởi huyền thoại kungfu Lý Tiểu Long.
Đường Trúc kiểm tra đi kiểm tra lại vết thương của Hải Đức Thịnh.
Chỉ là mỗi lần nhìn lại, trong lòng cô càng cảm thấy sợ hãi.
Từ kết quả của cú đấm thì đối phương tuyệt đối là cao thủ.
Mà trong lòng cô đang không ngừng mô phỏng tình huống đối chiến lúc ấy, trên trán dân dần toát mồ hôi.
Rất mạnh, mạnh đến mức không hợp thói thường, dù là cô đối đầu thì cũng chưa chắc có thể chiếm được lợi thế.
Giây phút này, lần đầu tiên Đường Trúc cảm thấy khủng hoảng.
Đường Trúc xuất thân từ một gia tộc lớn, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện võ thuật, vẫn luôn là sự tồn tại vô địch trong số những người đồng lứa.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi cô tốt nghiệp cấp ba thì nhập ngũ và được thăng chức với tốc độ chóng mặt.
Trong mấy năm qua, Đường Trúc đã nhiều lần hoàn thành nhiệm vụ trong lằn ranh giữa sự sống và cái chết, trái tim đã sớm được rèn luyện như tảng đá, rất ít
người có thể dao động được tâm cảnh của cô.
Nhưng mà giờ khắc này, khi không ngừng suy đoán, cô lại cảm nhận được một nỗi uy hiếp to lớn.
Người giết chết Hải Đức Thịnh tuyệt đối là một cường giả, mạnh đến mức chính cô cũng không có tự tin sẽ thắng.
Mà người này đang ở ngay Sở Châu, có khả năng đang ở biệt thự Tây Tử Đường.
"Không được, người này ở lại Sở Châu tuyệt đối là tai họa ngầm rất lớn, mình nhất định phải tìm ra người này."
Đường Trúc âm thầm thề.
Trong biệt thự Tây Tử Đường.
Lý Quân ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lắng nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm.
Điều này khiến dự định tu luyện ban đầu của anh bị sao nhãng trong đầu toàn là bóng dáng Nam Cung Tuyết.
"Đang giữa ban ngày ban mặt, Nam Cung Tuyết tắm làm cái gì? Đây chẳng phải là đang cố ý dụ dỗ người ta sao?"
Lý Quân hít sâu vài cái, sau khi lẩm bẩm vô số chữ Tĩnh, cuối cùng mới ngưng thần tĩnh khí bắt đầu tu luyện.
Chỉ là anh chưa tu luyện bao lâu đã nghe thấy có tiếng bước chân. Nam Cung Tuyết quấn khăn tắm đi ra.
Tóc cô ướt sũng, gương mặt hơi phiếm hồng, trên người quấn khăn tắm, lộ ra hai đùi trắng nõn.
"Lý Quân, anh đang làm gì thế? Đang đả tọa sao?"
Nam Cung Tuyết nhìn thấy Lý Quân ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa, không khỏi †ò mò hỏi.
"Không làm gì cả." Lý Quân ngẩng đầu, ánh mắt không khỏi rơi xuống ngực Nam Cung Tuyết.
Khăn tắm cũng không thể che chắn hoàn toàn được phần ngực của cô, khe rãnh lộ ra như ẩn như hiện.
Nam Cung Tuyết cũng không chú ý tới ánh mắt của Lý Quân, cô đi thẳng đến ghế sofa rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Quân.
Một mùi hương thoang thoảng toả ra từ trên người cô. Lý Quân lập tức thu hồi ánh mắt của mình, ho khan một tiếng.
Nam Cung Tuyết quan tâm nói: "Có phải anh bị cảm hay không? Có cần uống chút nước nóng không?"
"Không sao, cô cứ ngủ ở căn phòng lần trước, không còn việc gì nữa thì tôi đi lên trước đây."
Nói rồi, Lý Quân hoảng hốt chạy lên lầu. Nam Cung Tuyết chu mỏ. "Ý gì vậy? Bản cô nương không có lực hấp dẫn như vậy sao?"
Một đêm này, Lý Quân mơ thấy Nam Cung Tuyết nhiều lần, khi thức dậy vào buổi sáng, anh đã phải vọt vào toilet tắm nước lạnh.
Lúc xuống lầu, anh thấy bữa sáng đã bày xong bên trên bàn ăn. "Cô làm à?”
Lý Quân hỏi.
Nam Cung Tuyết lắc đầu.
"Thức ăn ngoài, trong nhà anh không có gì cả, em không thể làm gì khác hơn là gọi thức ăn ngoài."
"Chẳng qua nếu như anh muốn, thì sau này em có thể làm bữa sáng cho anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...