Cô ấy thực sự rất sợ hãi.
“Vũ Hàn, con đứng ở đây làm gì? Chuyện này có liên quan gì đến con?” Lúc này, nghe thấy tiếng động, Chu Vũ cũng đuổi theo đến, vội vàng kéo con gái mình ra, sợ cô bị liên lụy.
Mặc dù Chu Vũ Hàn hơi do dự, nhưng vẫn không dám cãi lời cha, chỉ là có chút không đành lòng nhìn thấy bạn thân Bạch Vi vướng vào rắc rối.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hôm nay Bạch Vi và Lý Quân sẽ xong đời.
“Quản lý Vạn, người này trà trộn vào buổi tiệc của chủ tịch Chu, hơn nữa còn dám ra tay đánh người, mong quản lý Vạn có thể làm chủ cho tôi.” Trịnh Dương trầm giọng nói.
Quản lý Vạn nghe vậy, mặt liền đanh lại, gật đầu nói: “Trịnh thiếu yên tâm, đây là yến hội của chủ tịch Chu, tôi không thể để cho người khác quấy rối, huống chỉ tôi và Trịnh thiếu mới quen đã thân, tôi nhất định sẽ giúp Trịnh thiếu xử lý việc này cho thoả.”
Nói xong, quản lý Vạn nhìn thẳng vào Lý Quân, ra lệnh cho nhân viên an ninh vừa đến: “Bắt hắn lại.”
Lập tức, một đám bảo vệ lao lên, định bắt Lý Quân lại.
“Khoan đã!”
Lý Quân đột nhiên mở miệng, lạnh lùng nhìn quản lý Vạn: “Tôi là khách quý do chủ tịch Chu của anh mời tới, anh dám đụng đến tôi sao?”
Nhìn thấy thái độ lúc này của Lý Quân, một số người xung quanh cũng nửa tin nửa ngờ.
“Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự là khách quý của Chu Bỉnh Khôn à, sao dám cãi cọ với quản lý Vạn như vậy?”
“Đúng vậy, người bình thường ở tình huống này, đã sớm ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì quản lý Vạn đại diện cho chủ tịch Chu.”
Nghe vậy, quản lý Vạn không khỏi mỉm cười.
“Ranh con, lúc này cậu còn dám dùng những lời nói như vậy sao.”
“Buổi tiệc tối lần này của giới thượng lưu, chủ tịch Chu giao cho tôi toàn quyền phụ trách, thiệp mời của tất cả mọi người tham gia tiệc đều là do tôi sắp xếp người mang đến.”
“Nhưng tôi không nhớ có người như cậu.” Nghe vậy, mọi người có mặt không khỏi läc đầu.
“Thì ra là như vậy, tên nhóc này thật sự đã lẻn vào, quản lý Vạn phụ trách toàn bộ công việc của bữa tiệc, cũng không biết có tên nhóc này.”
“Chẳng trách chỉ mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái mà cũng chạy tới đây, đối với loại người nghèo. khổ như vậy, đây đã là bộ quần áo đẹp nhất rồi.”
“Một kẻ lén lút vào đây, còn dám hung hăng như vậy, hôm nay tôi thật sự đã mở mang tầm mắt.”
“Đến lúc này vẫn còn mạnh miệng như vậy, cũng may quản lý Vạn biết rõ nội tình, nếu là người khác, có lẽ đã bị hắn lừa gạt.”
“Sao, cậu còn gì để nói không?” Quản lý Vạn sắc mặt khó coi nhìn Lý Quân.
“Thiệp mời của tôi tất nhiên không phải do anh phái người mang đến, bởi vì chính chủ tịch Chu tự tay mang đến cho tôi.”
Lý Quân bình tĩnh nói.
Đã có người nhịn không được bật cười thành tiếng.
Một số phụ nữ cười ngặt nghẽo đến mức vội vàng che ngực để tránh bị lộ.
Quản lý Vạn nghe vậy tức giận đến mức không thể nhịn được nhưng vẫn nở nụ cười.
“Này, cậu đúng là khoác lác không biết xấu hổ, ông chủ của tôi là hội trưởng hiệp hội thương mại của Sở Châu, toàn bộ tỉnh có mấy người có tư cách để ông ấy tự mình mang thiệp mời đến tận nhà?”
“Mà theo tôi được biết, buổi tiệc lần này ông chủ tôi đúng có cho người gửi đi một tấm thiệp mời, đó chính là ông Vũ Tạ Hoa, tổng đốc của Sở Châu chúng ta.”
“Đừng nói với tôi cậu là Vũ Tạ Hoa đấy nhái”
“Ha ha ha ha.”
Nói đến đây, mọi người xung quanh đều bật cười.
Trong mắt mọi người, Lý Quân chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa.
Lục Kỳ lúc này cảm thấy thật sảng khoái, lần này Lý Quân nhất định chết chắc rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...