Nhóm người Hàn Nhật đi sâu vào bên trong khu rừng, tốc độ khá ổn định, đi khoảng một canh giờ thì nữ đạo tặc kia kêu dừng lại.
"Tới nơi rồi sao? " Hàn Nhật nhìn quang cảnh xung quanh hỏi, chỗ này cây cối thuicj loại cực kì um tùm, nếu sảy ra chiến đấu sẽ rất khó để hoạt động linh hoạt.
"Ngươi có chọn sai chỗ không, chúng ta ba người nên lợi dụng lợi thế, cớ sao lại ở chỗ chật hẹp này?". Ô Dương cũng không bằng lòng.
"Khỏi! Các ngươi cứ yên tâm, ta sắp xếp sẵn rồi, giờ Ô Dương ngươi ở đây cùng ta, còn Cao Thăng, ngươi theo hương này, đi thêm khoảng mười phút- nữ đạo tặc tay chỉ vào sâu bên trong khu rừng- Nếu phát hiện ra hai kẻ kia, lập tức dụ chúng tới nơi này".
"Ta sao?" Hàn Nhật khí tin tay chỉ vào người mình.
" Đúng vậy, chẳng lẽ lại là ta". Nữ đạo tặc khẳng định.
"Nhưng tại sao, ý ta nói là chúng ta sao không đi cùng nhau luôn đi, rồi khi nào gặp hai kẻ kia đánh luôn, cớ sao lại còn bắt dụ, néu ta gặp nguy hiểm thì lợi thế chẳng phải mất." Hàn Nhật giải thích, bên kia Ô Dương cũng tò mò khó hiểu.
Nữ đạo tặc tay lại suất hiện thêm một thứ khiến Hàn Nhật cùng Ô Dương không hiểu, rồi nói " Đây là trận bàn của ta, không thể một thời gian ngắn tung ta được, cần một khoảng thời gian nhất định, vì vậy cần ngươi đi dụ chúng vào chỗ này."
Nhìn thứ trên tay nữ đạo tặc hình thù chẳng khác chiếc đĩa sứ bao nhiêu, lại thêm mấy nét loằng ngằng xung quanh quả là chút cổ quái.
"Cô ta nói không sai đâu, lần trước ta có giảng qua về trận bàn cho ngươi rồi, trong trận pháp người ta có thể biến nó trở lên tiện hơn dễ mang theo bên mình thì gọi chung là trận bàn, tuy nhiên sát thương cùng sức mạnh đều bị giảm đáng kể. Trên tay cô ta là trận bàn vây khốn cấp hai, nhưng xem ra đây không phải của cô ta, vì vốn trận bàn khởi động rất nhanh, ta đoán khả năng cao là trình độ trận pháp cô ta còn thấp." Lão dễ già giải thích tỉ mỉ.
Hàn Nhật nghe vậy đã khẳng định đúng rồi nhưng vẫn nói thêm: " Nhưng sao lại để mìn ta đi chứ, ngươi thì khởi động trận bàn ta không nói, cớ sao để ta một mình, có thể cho Ô Dương đi cùng ta!".
Ô Dương bên cạnh hơi nhíu mày, với hắn cái trận bàn kia thật xa lạ, hắn chẳng biết gì nhiều nên không đặt niềm tin vào nó, cũng như không đặt niềm tin vào ai trong số này, nếu để hắn chọn Ô Dương sẽ tin nữ đạo tặc hơn.
...
Mấy ngày trước....
Khi Hàn Nhật bỏ đi chỉ còn Ô Dương và nữ đạo tặc ngồi dưỡng thương ở đó, trong lòng hai người đều hận bên kia, còn một cái hận là cho Hàn Nhật rồi.
Tưởng sau khi dưỡng thương rồi sẽ tiếp tục chiến đấu nhưng không, hắc y nhân đã nói trước.
"Ta nghĩ chúng ta nên dừng tại đây là được, có đánh nữa cũng không ai có lợi, ngươi cũng biết, đúng chứ?"
"Ha Ha...ngươi đang đùa ta hay sao, đột nhập vào phủ ta, giết thuộc hạ của ta, giờ lại bảo không đánh nữa, ngươi nghĩ ta bị ngu hả thằng chó, mẹ kiếp, cái này mà truyền ra ta còn gì mặt mũi mà sống, đường đường là chức phó ở Thanh La thành, nắm giữ nửa số quân lính lại để ngươi ngoài vào ra phủ như trong nhà còn giết những tinh binh bên cạnh, cùng lắm thì hai bên đều chết có sao. Ha...Khụ... Khụ.." Ô Dương đoạn vừa cười vừa ho sặc.
"Ta không hề muốn, ngươi thấy chứ, vốn ta chỉ định vào trong phủ bàn chuyện mà thôi, chẳng ngờ gặp tên lùn kia, ta vốn không muốn ai biết nên đánh đuổi hắn, chỉ vì ngươi lại quá coi trọng danh dự đuổi đến cùng. Ta chỉ muốn đuổi theo rồi tiện nói chuyện, chẳng ngờ ngươi khi ấy còn xem ta cùng phe tên lùn kia, ép quá, ta chỉ muốn bải vệ thân mình." Hắc y nhân giải thích.
"Cút..." Ô Dương gầm lớn một tiếng rồi đứng dậy, chạy những bước gắn nhưng chắc chắn bổ một đạo mạnh về phía hắc y nhân nhưng đã hụt, kẻ kia đã đứng dậy nghiêng mình tránh né. Đao chém vào khoảng không, nhanh như cắt đổi hướng chém tạt sang phải ép hắc y nhân phải rút kiếm đỡ.
"Ngươi đừng ngoan cố, nói rồi rằng ta không hề có ác ý, ngươi có kiều mạnh cũng chẳng thể làm gì!" Hắc y nhân đỡ xong một đao liền thối lui ra một khoảng.
Như không nghe thấy Ô Dương một mực truy theo, bổ chéo đao, nhắm về vai kẻ địch, không thể né tránh, hắc y nhân chỉ có thể ngang kiếm chống đỡ. Nhưng lực đao lại lớn hơn kiếm, ép chặt kiếm gần mặt hắc y nhân. Ô Dương nhân cơ hội đó, chân đá vào mạng sườn kẻ địch, hắc y nhân chật vật lắc mình né tránh. Đột nhiên từ tay trái hắc y nhân, một thanh kiếm mỏng xuất hiện, hướng bụng Ô Dương làm hắn phải rút đao lui lại.
Biết không thể khuyên nhủ thêm, kiếm mỏng kia lại thu vào, hắc y nhân thuận đà chém tới. Âm thanh kim loại lần nữa vang lên, Ô Dương tái mặt, chân guật lùi, hắn không ngờ hắc y nhân lại vẫn còn mạnh vậy sau suốt một thời gian đánh, thanh đâo trong tay rung lên từng đợt, nhưng chua đợi nghỉ sức, một cước đã đạp thẳng trúng bụng hắn, Ô Dương bay ra ba mét, tay ôm bụng, miệng hơi rỉ máu. Thấy hắc y nhân bước tới, hắn choàng người đứng dậy, đao liều mạng chém về phía trước, với một đao này, hắc y nhân lại không tránh như vừa rồi, vung mạnh kiếm hất thanh đao, kiếm đi qua mặt Ô Dương hơi sánh lên, một ngọn tóc theo đó rơi xuống.
Ô Dương chẳng hề quan tâm, lực kiếm mạnh kiến đao hơi chếch về phía sau, tiện lực áp sát đao vào lưng để bảo bệ, người hơi chúi xuống, quyền tay trái nhằm mặt kẻ địch. Hắc y nhân chếch đầu né tránh, nhưng quền đó chỉ là đòn giả, đầu gối của Ô Dương đã dơ lên. Hắc y nhân không vì thế mà bất ngờ, người nhẹ lui sau một bước, lại đạp mạnh vào đầu gối Ô Dương, kiếm hắn mất trụ người chúi xuống bên dưới, đao định chống xuống nhưng không thể, vừa mới rời lưng một lực mạnh mẽ đã hất văng nó. Cả người Ô Dương gục xuống.
Ngơ ngác nhìn bàn tay trống không, Ô Dương gần như mất đi tinh thần chiến đấu, đao mất mạng vong, điều này ai cũng biết. Đây là chênh lệch lực lượng sao- Ô Dương tự nhủ, rồi lại tự trả lời- không còn cả trình độ nữa. Lý trí trả lời rằng hắn đã bại hoàn toàn. Nhìn hắc y nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn mình, Ô Dương dù không muốn vẫn phải thừa nhận nói: " Ta thua rồi!"
"Đúng vậy! ngươi thua rồi, giờ có thể nghe ta nói được chưa nào?" Để tỏ thành ý hắc y nhân thu kiếm lại, chẳng cần câu trả lời nói tiếp:
" Ta muốn hỏi chút vấn đề được chứ? Ngươi đi theo Ngô Quán Thiên Bao lâu rồi?"
"Ngươi cũng thật lạ, muốn giết có thể giết luôn đâu cần hỏi mấy thứ vớ vẩn này?" Ô Dương cảm thấy chút buồn bực.
" Đâu có vớ vẩn, ta đơn giản muốn hỏi thôi."
" Được dù sao nó cũng chẳng quan trọng, ta nghĩ dù ta không nói thù ngươi cũng điều tra được thôi" Rồi Ô Dương trả lời:
" Tám năm, nếu tính cả khi ta còn là tên hộ vệ nữa thì là mười năm. Được rồi chứ, nhanh lên chút đi, ta không thích cảm giác như vậy."
"Không sao, chẳng phải mạng ngươi đang trong tay ta, sớm hay muộn do ta quyết, cần gì phải gấp vậy? Mười năm...um... cũng khá lâu, vậy ngươi hẳn cũng thuộc dạng thân thiết với Ngô Quán Thiên?"
Không trả lời, Ô Dương từ từ ngồi dậy, đứng nguyên đó.
Thấy vậy, hắc y nhân không tức giận mà nói tiếp: " Vậy thì ta hỏi như này, ngươi là người yêu nước chứ?"
Lần này Ô Dương không ngần ngại trả lời "Đương nhiên, ngươu hỏi thật ngu ngốc, Lam Vu này là nơi ta sinh ra, ta đương nhiên yêu nó. Hay...chẳng lẽ ngươi lại muốn lôi kéo ta phả quốc...?" Ô Dương cười mỉa mai nhìn hắc y nhân. Đời ông từ khi lên mười tám đã đầu quân, một lòng vì nước mới tới chức vị như ngày hôm nay. Hỏi có yêu nước không là một sự sỉ nhục. với ông.
"Tốt...vậy thì ngươi phải nghe ta là đúng rồi, ta nói thẳng cho ngươi biết, cái tên Ngô Quán Thiên đang âm mưu phản quốc, muốn phá cái sự yên bình ở đất nước Lam Vu đẹp đẽ này. Sao bất ngờ chứ, trước ngươi đừng vội phải đối hay gì hết nghe ta nói hết rồi tính sau."
Thân thể của Ô Dương đột nhiên hơi run run, không phải run vì sợ hãi cũng không phải run vì bất ngờ, đối với hắn đó chẳng khác gì sỉ nhục, bởi hắn không tin. Mặc kệ yêu cầu kia, hắt gầm lên:
" Ngươi câm miệng...lão tử liều mạng..."
Chẳng để Ô Dương điên cuồng kia kịp làm gì, một bàn tay đã nhảy múa tteen các huyệt của hắn.
"Chẳng phải ta đã nói rằng ngươi không cần nói mà!"
Dưới con mắt đỏ ngầy của Ô Dương, hắc y nhân bắt đầu nói tiếp.
"Trước hết, những điều ta nói đây hianf toàn là thật, tin không ngươi sẽ hiểu ngay thôi. Đây là sổ sách doanh thu thuế cả thành Thanh La những năm nay, cùng đây là những khoản thu của triều đình những năm nay- Hắc y nhân tay xuất huện thêm mấy tập sách, đặt dưới chân Ô Dương- Từ những cuốn sổ này có thể thấy rõ Ngô Quán Thiên thao túng bao nhiêu."
Dù không thể động xong trong ánh mắt của Ô Dương vẫn cho thấy lóe lên sự bất ngờ nào đó. Thấy vậy hắc y nhân thỏa mãn, nói.
"Ngươi chắc hẳn biết cái tên Hắc Tinh bang chứ, kẻ thù lớn nhất của các quốc gia đó, theo ta điều tra thì thành chủ của cả ba thành Thanh La, Nam Trung và Hữu Châu đang liên kết lại để phản quốc, về phe với Hắc Tinh Bang, ý đồ rõ ràng phản quốc." Nói xong hắc y nhân giải huyệt đạo cho Ô Dương, không còn hùng hục như vừa rồi, hắn ta lập tức lụm những tập kia lại, mặc kệ hắc y nhân hắn bắt đầu xem.
khoảng hơn chục phút sau, Ô Dương quăng cả đống đó trả lại như quang một thứ rẻ rách vậy.
"Đây chỉ là những thứ giả mạo, rõ dàng chỉ là bản chép tay, ngươi lấy thứ này lừa người sao, ta không ngu như vậy chứ?"
Đón lại tập ngân sách, hắc y nhân thu lại, ánh mắt thương hại nhìn con người kia.
"Ngươi nghĩ ta rảnh để viết ra đống thứ này để lừa một kẻ như ngươi sao, đừng tự dối lòng nữa, đừng nói với ta rằng ngươi không có ghi chép riêng, đã xem qua chắc cũng biết không phải giả chứ?
"Thì sao? Dù vậy cũng có thể nói nên điều gì chăng, ta chẳng hề có lý do để tin kẻ vô danh như ngươi."
"Hừ... thế mi dám nói rằng mình là kẻ yêu nước, còn chẳng hề biết nhục nhã, đường đường là người chấp pháp được triều đình tin tưởng giao cho nhiệm vụ lại có thể vô sỉ đến mức này, ta thật không ngờ đây "
Ô Dương không thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương nhưng qua lời nói hắn cũng tự biết kẻ trước mặt đang kinh thường mình ra sao, hắn phản đối:" Ta nói rồi, mặc kệ ngươi nói gì cứ đem bằng chứng xác thực đến đây đã".
"Thật là một kẻ ngoan cố" hắc y nhân trong lòng tức giận thầm nhủ, đắn đo một lúc rồi nói:
" Được thôi, mấy ngày sau ta sẽ đem tới, đến lúc đó đừng có cãi cố!" Dứt lời hắc y nhân đột ngột biếm mất, để lại Ô Dương mơ hồ khó hiểu."
Ô Dương sau tối đó tinh thần mông lung vô bờ, cuối cùng hắn quyết định im lặng mà đặt chút niềm tin vào tên hắc y nhân vô danh.
Đến sáng hôm nay, hắc y nhân kia lại lần nữa, mang theo một hiệp ước, và đó là lý do hắn ở đây.
Trở lại hiện tại, Ô Dương nhất quết không muốn đi cùng Hàn Nhật mà ở lại. Hàn Nhật cũng chủ còn cách chịu thua mà thôi, hắn đang bị áp đảo a. Nữ đạo tặc còn cầm cả nhẫn của hắn nữa. Mất nó hắn đi tong công lao bao ngày chẳng chơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...