-Lão đầu hiện tại làm gì bây giờ.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy Hàn Nhật đã hỏi luôn, cái người kia không cho hắn gọi sư phụ, hắn cũng chẳng quan tâm liền gọi là lão đầu, dù sao gọi một người hơn năm trăm tuổi cũng không có gì quá. Hiện tại hắn chỉ cần tập trung thần thức vào cái viên châu kia là có thể cảm nhận được lão đầu kia và nói chuyện dễ dàng.
-Tiểu tử, việc này ngươi cũng cần phải hỏi ta sao, đương nhiên việc đầu tiên là ra khỏi cái nơi rưng rậm này rồi, ở đây thì có thể dạy ngươi cái gì chứ chẳng lẽ bắt cá.
Nghe vậy, Hàn Nhật biết lão đầu kia muốn dùng việc bắt cá hôm qua trêu chọc, hắn cũng chẳng buồn để ý mà hỏi:
-Vậy đi đâu, à hay là có phải chúng ta đi Đát La thành kia.
-Đi nơi đó làm gì.
-Chẳng phải nơi đó có rất nhiều người mạnh hay sao? Đi nơi đó đương nhiên để mạnh hơn rồi.
-Mạnh cái con khỉ khô, đó là chỉ với mình ngươi thôi, cái Đát La thành kia chỉ toàn một lũ tạp nham, với mấy cái môn phái nhỏ bé, có gì mà mạnh chứ. Hừ...
"Ặc..."
Hàn Nhật nghẹn giọng, Đát La thành mà mọi người nói với hắn tồn tại như có tiên nhân kia lại không ngờ vào miệng người này như một nơi bẩn thỉu rẻ rách đáp đi vậy, hắn có chút buồn bực, cái lão đầu này làm như mình mạnh nắm vậy đó, lại nói:
-Vậy đi đâu.
-Nơi có những người cần giết. Lam Vu đế quốc.
Đột nhiên giọng nói của lão đầu thay đổi, không còn kiểu trêu chọc vừa rồi mà trái lại là băng lãnh, nó làm cho Hàn Nhật hơi lạnh mình. Nhưng rất nhanh tâm trạng hắn bình thường trở lại, từ ngày hôm qua hắn đã quyết định đi theo con đường này nên hiện tại cũng đã bớt đi một phần nào sợ hãi trước đó.
-Được rồi, nhưng ta không biết Lam Vũ đế quốc ở đâu, làm sao đi.
Lão đầu có chút buồn bực, giọng bất đắc dĩ:
-Nè, ta hỏi thật tiểu tử ngươi biết bao nhiêu về thế giới này vậy.
-À....cái này... ta hình như cũng không biết nhiều.
Hàn Nhật tay gãi gãi đầu, cười gượng.
-Cái gì mà không biết nhiều, ta thấy ngươi cái gì cũng không biết thì đúng hơn, ngay cả tu luyện cũng không biết. Được rồi tiểu tử nghe kĩ đây. Hiện tại chúng ta
...
Thế rồi Hàn Nhật bắt đầu ngồi nghe lão kể.
Cuối cùng khi lão đầu kể xong thì cũng là lúc Hàn Nhật suýt đau đầu, hắn không biết lão này kể luyên thuyên gì nữa, hắn chỉ nghe và tóm gọn mấy vấn đề chính.
Hiện tại hắn đang ở Nam Thần Tinh lục địa, nơi đây rất rộng lớn tập trung lại là các đế quốc lớn nhỏ khác nhau. Làm hắn thất vọng nhất là theo lời kể lão đầu thì ở đây rất ít các môn phái tu luyện, nếu có thì chỉ nhỏ lẻ vài nơi, sống dựa vào các đế quốc. Còn các đế quốc lại chủ yếu chỉ buôn bán để phát triển, trong đây tu luyện giả cũng chỉ lẻ tẻ, không phổ thông. Nếu muốn tìm một cường giả thực sự mạnh mẽ tại đây e rất khó.Về phần Lam Vu đế quốc kia thuộc một trong hai nước mạnh nhất tại Nam Thần Tinh lục địa này.
-Được rồi, ta không có thời gian mà ở nơi vớ vẩn này đâu.
Đúng lúc Hàn Nhật đang chìm đắm trong suy nghĩ thì lão đầu lại dục.
-Khoan đã, taconf muốn hỏi, cái tên Nam Thần Tinh lục địa kia là sao, chẳng lẽ còn Bắc Thần Tinh hay Đông Thần Tinh gì nữa.
Hàn Nhật vội nói, hắn thực sự thắc mắc vấn đề này, quan trọng hơn hắn còn muốn biết nơi nào có những cường giả mạnh mẽ.
"Ồ"
Lão đầu ồ nhẹ một tiếng, có vẻ như bị câu hỏi này của Hàn Nhật làm cho bất ngờ rất nhanh liền nói:
-Ngươi nói không sai, ngoài Nam Thần Tinh thì còn có Bắc Thần Tinh.
Nghe vậy, biết mình đã đoán đúng, tâm tình Hàn Nhật vui vẻ hẳn lên, tiếp đó lại hỏi:
-Vậy Bắc Thần Tinh ở đâu.
-Cũng không ở đâu xa, thực ra Nam Thần Tinh cùng Bắc Thần Tinh đều ở cùng một lục địa Thần Tinh cả.
-Vậy sao phải phân chia thành Nam và Bắc như vậy, chẳng lẽ hai cái khác nhau sao.
-Đương nhiên, không chỉ khác mà còn chênh lệch nhau như giữa trời và đất vậy.
Sở dĩ phân chia như vậy cũng là vì hai nơi này có linh khí khác xa nhau, tại Bắc Thần Tinh linh khí nồng đậm vô cùng còn trái lại tại Nam Thần Tinh linh khí lại mỏng manh.
-Ta hiểu rồi, vậy thì ở Bắc Thần Tinh có phải có rất nhiều tu luyện giả không.
Hàn Nhật gấp rút hỏi.
-Đúng vậy, không chỉ có nhiều mà còn cực kì mạnh mẽ.
Đã biết nơi nào có những cường giả mạnh mẽ khiến Hàn Nhật cực kì vui vẻ, như vậy hắn sẽ có một phương hướng để tu luyện. Nhưng chợt nghĩ đến một việc sắc mặt chợt chuyển, lạnh lùng nói:
-Vậy sao không cho ta đi Bắc Thần Tinh tu luyện mà lại đi Lam Vu đế quốc, chẳng phải ta tu luyện ở Bắc Thần tinh sẽ nhanh hơn sao, chẳng lẽ... ngươi lại muốn ta chậm tiến bộ.
Hàn Nhật không thể tìm được một lý do nào kiến lão đầu này lại không bảo hắn đi Bắc Thần Tinh, nếu đi Lam Vu đế quốc kia không biết đến bao giờ hắn mới co thể mạnh lên được.
-Vẫn câu nói đó, tiểu tử vô tri, ngươi biết gì chứ, khi quyết định dạy ngươi, ta đã nói dạy ngươi thứ gì chẳng lẽ ngươi đã quên.
Giọng nói lão đầu vang lên, chẳng qua Hàn Nhậy lại cảm giác lần này lão đầu rất tức giận, hắn liền nói:
-Thì là giết người.
Ngươi còn nhớ là tốt, phải là giết người, ta dạy ngươi giết người chứ không phải là tăng tiến tu vi, nếu chỉ đơn thuần là tu luyện nhanh chóng thì ngươi cần gì phải ta dạy bảo, tự thân tiểu tử ngươi cũng có thể làm được. Ta dạy ngươi giết người chứ cũng không phải là dỵ ngươi đi chết. Hừ....Ngươi nghĩ rằng tại Bắc Thần Tinh là có thể tu luyện nhanh chóng, tăng sức mạnh sao, vậy nó khác gì thiên đường.
Ngươi đã sai hoàn toàn, ngươi phải biết cái gì cũng phải có cái giá của nó, chẳng thứ gì là tự có, ở nơi đó mạng ngươi chỉ sợ con kiến cũng không bằng, đến khi mình chết như thế nào cũng không biết. Ngươi ngay cả bảo vệ cái mạng mình còn không nổi thì có thể giết ai.
Nghe lão đầu dạy bảo như vậy Hàn Nhật có chút hối lỗi vì lời mình nói vừa rồi nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ gì đó.
Cũng vì lời dạy bảo này hắn nhận ra, mình thật quá ngây thơ khi nhìn thế giới này chỉ bằng nửa con mắt. Hắn cũng đã hiểu lý do vì sao lão đầu lại chọn Lam Vu đế quốc cho hắn.
-Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi muốn gì.
Lão đầu đột nhiên nói to, trong giọng nói tựa hồ mang theo một cỗ sát ý nồng đậm, Hàm Nhật có thể cảm nhận rõ ràng thứ này. Hắn hiện tại khi gặp cỗ khí tức này không còn cảm thấy sợ hãi hay yếu ớt nữa, cả người hắn như nóng lên, hiết mạch trong người sục sôi, mắt chợt lóe quang mang kì dị, hắn hô to:
-Ta muốn mạnh mẽ, dẫm đạp lên tất cả dưới chân mình.
Tiếp đó không do dự cả người bật xuống cây, cả đứng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng, lưng đeo tay nải, tay phải cầm chặt kiếm, chân bước đi., hắn bây giờ một đường thẳng tiến-Lam Vu đế quốc.
Hàn Nhật không nhận ra hiện tại cả người hắn hiện tại như thay đổi hoàn toàn như trưởng thành hơn, quanh hắn có thêm một luồng kí kì dị.
Nhưng rất nhanh luồng khí cùng thần thái kia biến mất.
"Ục...Ục...Ọt..."
Phía dưới, bụng hình như đang phản đối quyết định của Hàn Nhật, reo liên hồi.
Hàn Nhật tay trái ôm bụng, tay phải cầm kiếm, hiện tại hắn quyết định.....đi bắt cá.
..........................
-Tiểu tử ngu ngôc nhà ngươi lại đứng im ở đó cho ta.
-Ta bảo ngươi đứng im mà, chân đừng di chuyển.
-Ô.. đỉa sao, cứ đứng đó...
-Có thế mà cũng hụt, phải đoán hướng của nó chứ.
................
Lại thêm một lúc nữa cuối cùng bụng Hàn Nhật cũng đã no. Hắn lại chuẩn bị cất bước thì.
"Ọt...."
-Tiểu tử lại gì nữa.
Lão đầu hét lên.
Hàn Nhật mặt méo mó:
-Ta muốn đi giải quyết vấn đề cá nhân tí...Ọt...Bủm...
-Cái d........
"Bủm... Ọt..."
-Ta nói này lão đầu, hình như bụng đang phản đối chúng ta đi thì phải, có thể mai đi được không.
-Cút....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...