Hào môn 6: Anh hai lén vào phòng tàn nhẫn ** *** nhỏ, bị chói bằng cà vạt, bắn tinh tới nhừ người, nước sốt văng khắp phòng.
Sau đó dù thanh niên có cố gắng bú hai vú lớn đến thế nào cũng không có một giọt sữa chảy ra để hắn uống.
Thanh niên chắc lâu rồi không có giải quyết, cũng có khả năng chưa phá thân, hắn chỉ biết cắm mạnh vào trong không theo bất kỳ kết cấu nào, không ngờ hắn làm càng lúc càng tiến bộ, dần dần nắm chặt kỹ năng, *** bự dập từng cái như giã cối vào lỗ nhỏ ướt đẫm ấm áp.
"Thật sướng, một hồi ta bắn hết vào trong tặng cho em có được không?" Thanh niên giống như được bình ắc quy bơm điện ** mãi không biết mệt, tay bóp chặt vòng eo tinh tế, trứng dái phanh phanh đánh vào mông Cố Niệm.
Một giờ trôi qua thanh niên vẫn còn siêng năng làm lụng không có dấu hiệu nào là muốn bắn tinh, hai giờ, ba giờ rồi bốn giờ trôi qua, Cố Niệm không nhớ rõ trong bốn giờ này chính mình đã tiêu diệt bao nhiêu đời con cháu.
"Ưm, ưm, ha....." Cố Niệm ngả xuống người thanh niên, thanh niên nhìn thân ảnh nhỏ nhắn không còn chút sức ngả vào lòng, thấy cậu thật đáng thương mới quyết định bắn ra dòng t*ng trùng đặc sệt vào cơ thể cậu, tinh dịch bắn vào giống như máy đóng cọc đóng qua từng lớp đất đóng đến lớp đất ngầm mới ngừng lại.
Tiệc tàn thanh niên thật cẩn thận hôn lên vành tai của Cố Niệm, thì thào một câu bên tai cậu, không quan tâm cậu có nghe được hay không, cũng không lặp lại liền đi mất, đèn hành lang lầu 3 phút chốc sáng lại.
Câu nói hắn nói chính là -- "Chờ ta, ta sẽ sớm quay lại thỏa mãn em, bảo bối."
Thanh niên che giấu rất khá, từ đầu đến cuối đều không lộ chút sơ hở, Cố Niệm lại xác định người không có bao nhiêu kỹ xảo kia là anh hai của cậu - Cố Nhược Trần.
Có lẽ bữa tiệc sò ngày hôm đó quá mức ngon miệng vì vậy Cố Nhược Trần tìm bừa một cái cớ mang Cố Niệm trở về căn phòng cậu ở khi trước.
Cố Nhược Trần ban cho Cố Niệm một ân huệ, để cho cậu không nghi ngờ hắn là tên cưỡng gian mấy hôm trước nên cách chừng năm ngày hắn mới thông báo cho Cố Niệm.
Cố Niệm ra khỏi tầng hầm lần nữa sống dưới ánh mặt trời nhưng sắc mặt không hề vui mừng, ánh mắt như bị bao quanh trong một lớp sương mù tiêu điều.
Cố Nhược Trần là hung thủ nhưng lại nhập vai người ngoài cuộc vỗ vai cậu an ủi.
Cố Nhược Trần là miếng cơm manh áo, hắn cho cậu đi học lại, cho cậu dọn về phòng, khóe mắt Cố Niệm chớp chớp, ngoan ngoãn như chú cừu non bước bước nhỏ theo hắn.
Cố Niệm cúi đầu cảm ơn Cố Nhược Trần, ấp a ấp úng hỏi hắn "Anh hai, anh có thể, có thể đuổi việc toàn bộ người giúp việc nam trong nhà đi không?"
Cố Nhược Trần run nhẹ một cái, hết sức ân cần hỏi han cậu vì sao lại muốn đuổi việc bọn họ.
Thấy Cố Niệm gần nửa ngày không đáp nguyên nhân, Cố Nhược Trần nâng nâng gọng kính vàng trên sóng mũi, "Em hai, hiện giờ tình hình tài chính đang biến động, công việc khó tìm, nếu bọn họ không làm sai việc gì thì chúng ta làm sao có thể vô duyên vô cớ đuổi họ đi được."
Hắn nói có sách mách có trứng, thương dân trách trời, thái độ lo âu.
Nếu Cố Niệm không biết trước thiết lập tính cách trong ngoài không đồng nhất của hắn đã bị hắn dắt mũi đi te te, không đi làm diễn viên đúng là phí của trời.
Cố Niệm không nghĩ sẽ OOC, trong lòng sớm biết Cố Nhược Trần thế nào cũng nhẹ nhàng phản bác.
Đuổi sạch người hầu nam thì mai mốt ai giúp hắn đội cái nồi cưỡng gian đây?
*OOC = Out of character (thoát vai)
Cố Vân Vân gặp Cố Niệm dọn về phòng miễn cưỡng cười cười, giả mù sa mưa tiến đến nói câu chúc mừng.
Thu mới sang, sắc trời chuyển đen sớm hơn các mùa khác.
Tan học Cố Niệm tranh thủ về nhà trước khi ánh chiều tà tan rã, đổi giày ở huyền quan xong mới đi vào đại sảnh liền đối diện một đôi mắt phượng đen kịt.
"Dọn về phòng rồi?" Mày kiếm trên khuôn mặt nghiêm trang đẹp đẽ của người đàn ông nhíu lại, giọng y lạnh như băng ẩn chứa sự bất mãn.
Cố Niệm xuyên vào đã được một thời gian nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy anh cả.
Cố Niệm cúi đầu, có chút sợ sệt không dám lên tiếng.
Cố Hạo Cẩm nhìn Cố Niệm một giây liền dời đi, quay đầu lại nói chuyện với Cố Vân Vân, "Dạo này đi học thế nào? Có theo kịp bài giảng của thầy cô không?"
"Kịp, kịp.
Anh cả, anh không cần lo cho em đâu.
Hôm nay anh mới đi công tác từ nước ngoài về, đi đường mệt nhọc, để em mát xa cho anh một chút nha? Bảo đảm mát xa nửa tiếng mệt mỏi đều tan biến!"
Cố Vân Vân nhận được lễ vật của Cố Hạo Cẩm mang từ nước ngoài về hết sức vui vẻ, cô ôm lấy cổ anh trai mà nũng nịu.
Cố Hạo Cẩm gặp trăm người cũng chỉ một vẻ mặt cấm dục, không cảm xúc, ngoại lệ duy nhất là cô em gái này của y.
"Được." Y phá lệ mà nở một nụ cười yếu ớt với Cố Vân Vân.
Cố Vân Vân cười hì hì giúp Cố Hạo Cẩm điều chỉnh tư thế sau đó kéo y ngồi xuống, cô bước về sau đứng sau lưng y, mười ngón tay đặt trên bả vai thẳng tắp nhẹ nhàng xoa bóp.
Nhìn cặp ngực loại lớn của Cố Vân Vân giả bộ không cẩn thận đụng vào lưng của Cố Hạo Cẩm, Cố Niệm chân bước lên lầu, trên mặt vẫn một vẻ tươi cười không đổi còn trong lòng thì âm thầm thả một ngàn con thảo nê mã*.
*thảo nê mã = đ* m* m**
Nhờ cuộc trò chuyện với bé hệ thống hôm trước mà Cố Niệm biết được anh cả mắc chứng mất ngủ vô cùng nghiêm trọng, con người y không muốn bị bất kỳ ai nắm nhược điểm trong tay bởi vậy che giấu chuyện này rất kỹ.
Ngay cả Cố Nhược Trần thông minh tinh tế cũng không nhìn ra, Cố Vân Vân đúng là rất giỏi, cô ta rất biết nhìn sắc mặt đoán nhân tâm nên gãi đúng chỗ ngứa mà thường xuyên giúp Cố Hạo Cẩm mát xa.
Nói đến cũng thật kỳ quái, Cố Hạo Cẩm thử hơn mấy chục phương pháp trị liệu khác nhau bệnh tình cũng không hề chuyển tốt, đôi tay nhỏ nhắn của Cố Vân Vân cũng thật kỳ diệu, nhấn huyệt một cái chứng mất ngủ liền thuyên giảm.
Nhờ thế cả thể xác lẫn tinh thần của Cố Hạo Cẩm qua năm tháng dần luân hãm, không lâu sau cũng gia nhập quân đoàn công lược Cố Vân Vân.
Cố Niệm chậm chạp vào phòng, thờ người suy nghĩ làm thể nào để công lược Cố Hạo Cẩm.
Căn phòng hiện tại của Cố Niệm rộng rãi, sáng ngời, tốt hơn tầng hầm cậu từng ở lúc trước mấy chục lần.
Một cái bánh từ trên trời rơi xuống là cái bánh của người khác, sớm muộn gì chủ nợ cũng tìm tới, không đòi bánh thì đòi tiền.
Tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay tròn, Cố Niệm nghe tiếng vang từ đằng xa vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Người nọ không một tiếng động đi tới bên sườn giường của Cố Niệm, nhìn cậu an ổn ngủ hắn cũng không dám lơ là, dùng cà vạt đã chuẩn bị sẵn che lại hai mắt, cột dây mối vào giường.
"Hức, ngươi, ngươi cút nhanh cho ta....!Ai cho phép ngươi tự tiện vào phòng của người khác? Ngươi làm vậy là trái phát luật! Thả ta ra!" Người tới không có hứng thú nhìn cậu ngủ, Cố Niệm cũng không định ngủ thật vì vậy tìm thời cơ thích hợp "đúng lúc" thức dậy.
"Ta không chỉ đi vào phòng em, ta còn muốn ** lỏng *** nhỏ của em nữa, có được không?" Thanh niên cúi người dựa sát vào thân thể Cố Niệm, thanh âm trầm khàn do đè thấp thanh quản quen thuộc lại vang lên.
Cố Niệm đương nhiên không để cho hắn toại nguyện mà giãy giụa không ngừng.
Thanh niên mấy ngày chưa được thăm bướm nhỏ nghẹn muốn điên rồi, hắn qua loa làm cho xong phần dạo đầu, *** bự căng cứng đầy gân xanh cắm thẳng vào lỗ *** của Cố Niệm.
"Ha, quá chặt, Niệm Niệm, miệng nhỏ bên dưới của em cắn ta chết mất."
Lúc bụng đói chỉ gọi thẳng Cố Niệm, lúc ngồm ngoàm thịt ngọt trong miệng liền hết sức thân mật ái muội gọi "Niệm Niệm".
Đúng là thứ tra nam mà, tra triệt triệt để để, tra từ đầu xuống chân.
Cố Niệm trong lòng bày tỏ thái độ hết sức khinh thường.
Đầu lưỡi ấm áp linh hoạt của thanh niên xoay tròn trên vú bự của Cố Niệm, côn th*t lớn cỡ cánh tay trẻ con thăm dò vùi sâu từng chút vào trong, kịch liệt đâm rút nơi sâu thẳm thăm hỏi làm nước dâm ở chỗ kết hợp của hai người biến thành bọt trắng.
"Sướng chết mất, Niệm Niệm, em rên vài tiếng cho ta nghe được không? Ta muốn nghe tiếng em rên rỉ." Lần trước làm ở trên hành lang quá lộ liễu bởi vậy hắn đành nhét quần lót vào miệng Cố Niệm.
Không được nghe Cố Niệm rên hắn ** không thấy đã người, nhân cơ hội lần này cho Cố Niệm rên bù lại.
"Niệm Niệm ngoan, đừng hút chặt như vậy, em định cho ta sướng tới mức tắt thở phải không?" Thanh niên sảng khoái tới cực điểm, ôm Cố Niệm vào lòng mà lung tung hôn, "Thật muốn cắm mãi vào bên trong em, cả đời đều không rút ra."
【 tác gia có lời muốn nói: 】
Có mấy tiểu khả ái hỏi trứng màu với chính văn có liên quan gì nhau không, có chứ, có chương sẽ liên quan đến chính văn (ví như trứng màu chương 5) có chương là độc lập (ví như trứng màu chương 2).
Mấy bạn đáng yêu đã nói không giỏi phân biệt vậy từ lần sau mị sẽ ghi chú thêm, phần không liên quan cốt truyện chính mị sẽ note #độc lập, phần còn lại chỉ ghi #trứng màu không kèm note sẽ liên quan chặt chẽ đến cốt truyện chính nha ~
[Editor]
Người ta: rượu vào lời ra.
Mấy anh họ Cố kiểu: ** vào lời ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...