Cực Hạn

Trường thương và
trường kiếm cấp 15 đều cần 10 khối quặng đồng, pháp trượng cấp 5 cần 5
khối quặng đồng, 6 tổ quặng đồng tổng cộng là 120 khối, Diệp Hiểu Hạ
tính tính một chút, liền bảo thợ rèn kia làm 4 thanh trường thương và
trường kiếm, cùng với 8 căn pháp trượng. Đại khái cũng vì cần tôi luyện
kỹ thuật để tham gia khảo hạch, mà thợ rèn vui vẻ giúp Diệp Hiểu Hạ làm, mà không nói gì về giá cả.

Khi vũ khí làm xong, Diệp Hiểu Hạ lấy ra 3 cái có thuộc tính tốt nhất, để pháp trượng lại cho mình dùng,
mà trường thương và trường kiếm định để lại cho Máng Xối Hoa Lưu và Trúc Nhận Ngàn Trần .

Pháp trượng đồng thô và pháp trượng mộc thô tuy đều là pháp trượng cấp 5, nhưng là thuộc tính chênh lệch cũng không phải một ít. Vì thuộc tính đối lập mà Diệp Hiểu Hạ càng yêu thích vũ
khí lục sắc này.

Pháp trượng mộc thô: công kích: 1, ma pháp +1, tốc độ công kích: 3. 0. Yêu cầu chức nghiệp: Pháp Sư, cấp bậc yêu cầu: 5.

Pháp trượng đồng thô: trang bị lục sắc, công kích: 3, ma pháp +3, cường độ
công kích ma pháp +10%, tốc độ công kích: 3. 0. Yêu cầu chức nghiệp:
Pháp Sư, cấp bậc yêu cầu: 5.

Không chỉ có thuộc tính khác biệt, mà ngay cả tạo hình cũng khác nhau không ít.

Pháp trượng mộc thô chỉ là một căn trượng gỗ phổ thông, ở trên đầu quấn một
mảnh vải tím làm trang sức. Mà Pháp trượng đồng thô tuy rằng tạo hình
cũng không tinh xảo, nhưng so với pháp trượng mộc thô kia, thật sự là
đẹp hơn nhiều lắm. Thân trượng là gỗ mun tỏa sáng, mà trên đầu trượng là đồng đỏ thay cho đá quý làm trang sức. Không chỉ vậy, có lẽ là vì trang bị lục sắc nên trên đầu trượng có một chút ánh sáng nhàn nhạt.

Đương nhiên, ánh sáng đó có thể xem nhẹ, nhưng là nó lại làm tâm hồn yêu cái đẹp của Diệp Hiểu Hạ được an ủi.

Cất xong trường thương và trường kiếm muốn đem tặng, Diệp Hiểu Hạ đem 3
thanh trường thương, 3 thanh trường kiếm và 7 căn pháp trượng còn thừa
lại vào trong thôn bán. Tính toán thời gian, hiện tại hẳn là đêm khuya,
tuy rằng người trong trò chơi ít hơn ban ngày, nhưng ở trong Tân Thủ
Thôn vẫn rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt phi thường. Ở trước tiệm may,
tiệm rèn, cửa hàng dược phẩm, người chơi nhiều không kể xiết.

Lúc làm vũ khí mới ở tiệm rèn cũng có vài người chơi chú ý tới Diệp Hiểu
Hạ, nên khi cô đứng ở giữa thôn, còn chưa kịp mở quán, đã có mấy người
chơi vây quanh hỏi: "Mỹ nữ có vũ khí của ma pháp phụ trợ không?"

"Không có." Diệp Hiểu Hạ lắc đầu, cô không có nghe qua cái chức nghiệp này.

(chức nghiệp = nghề)

"Mỹ nữ, có trang bị gì, có đồ cấp 10 không?"

"Mỹ nữ, có vũ khí cận chiến không?"


"Mỹ nữ, có pháp trượng không? Giống căn của cô ý?"

"..."

Bảy miệng tám lời làm Diệp Hiểu Hạ choáng váng đầu óc, cũng không biết muốn trả lời ai trước thì tốt, đành phải vừa mở quán vừa nhắn tin cho Máng
Xối Hoa Lưu: "Về thôn gấp, có việc."

Giá vũ khí và giá trang
bị không giống nhau. Nhưng mà Diệp Hiểu Hạ cũng không biết quy tắc ngầm
như vậy, cô ước chừng trang bị quý nhất bán được 300 kim, như vậy vũ khí tốt xấu gì cũng có thể bán được 100 kim, đang định điền giá, liền thấy
một giọng nữ sảng khoái: " Trường kiếm đồng thô công kích 15, lực lượng
+6 kia tôi lấy, 300 kim. Không được tranh của tôi."

Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu, không khỏi nở nụ cười, ai vậy a? Không phải là Điền Gia
Nhị Thiếu Gia sao, trên người cô ấy mặc trang bị da thô, chen vào đám
người, lấy tốc độ kinh người nhặt thanh trường kiếm lên, lật lên lật
xuống xem, vẻ vui sướng trên mặt giống như nhặt được một khối vàng. Bên
này cô ấy chảy nước miếng với thanh trường kiếm, bên kia đã gấp gáp giao dịch với Diệp Hiểu Hạ.

"Nhị thiếu gia, cô muốn thanh kiếm
này?" Diệp Hiểu Hạ nhịn cười nhìn vẻ mặt háo sắc chảy nước miếng với
thanh kiếm của Điền Gia Nhị Thiếu Gia, nhẹ nhàng nói một câu.

Điền Gia Nhị Thiếu Gia đang chảy nước miếng với trường kiếm đồng thô kia,
đột nhiên nghe thấy có người gọi, liền ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy một cô
gái mỉm cười với cô, cô gái đó có làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú,
mái tóc thật dài tết sơ sơ, ngồi ở sau tấm vải trắng. Trên người mặc 1
kiện pháp bào màu nâu nhạt, không phô trương nhưng vô cùng dễ nhìn. Cô
không khỏi ngẩn người, cô gái trước mắt sao lại thấy quen quen nhỉ?

Điền Gia Nhị Thiếu Gia không nhận ra Diệp Hiểu Hạ cũng đúng, lúc gặp nhau,
Diệp Hiểu Hạ cả người chật vật, hơn nữa là một người luôn thích thêm hảo hữu lung tung, đối với Diệp Hiểu Hạ chỉ gặp có một lần thật sự có chút
mơ hồ.

"Thế nào? Không nhớ ra? Tôi chính là người ở tiệm may
hỏi làm sao để may quần áo." Diệp Hiểu Hạ thấy vẻ mặt mê mang của Điền
Gia Nhị Thiếu Gia, nhịn không được nhắc nhở cô. Ai, sức hút của cô thật
sự rất thấp, lần đầu tiên là Trúc Nhận Ngàn Trần không nhận ra cô, lần
thứ hai là Điền Gia Nhị Thiếu Gia lại không nhận ra cô, đoán chừng về
sau cô còn phải tự giới thiệu nhiều nữa.

"A, hóa ra là Diệp
Hiểu Hạ." Điền Gia Nhị Thiếu Gia vụng trộm nhìn thoáng qua khung giao
dịch, rốt cục nhớ ra cô gái có diện mạo thanh tú này là ai, cô lại đánh

giá trên dưới Diệp Hiểu Hạ một chút, sau đó chậc chậc: "Không nhìn ra,
cô đổi trang bị thật đúng là làm người khác không nhận ra, tôi thiếu
chút nữa là không nhận ra." ( Yên Hoa: Cô căn bản là không có nhận ra.
(╮(╯_╰)╭)

Lời này làm Diệp Hiểu Hạ dở khóc dở cười:" Nếu cô thích thanh kiếm này..."

"Đã là người quen, tôi sẽ không ép giá. 400 kim, nhiều đến tôi cũng không
cấp dậy nổi, cô cũng đừng so đo." Điền Gia Nhị Thiếu Gia cười sang sảng, cô lại bỏ thêm 100 kim vào khung giao dịch, một bên vỗ vai Diệp Hiểu
Hạ, một bên nói.

"Tôi không có ý này, tôi muốn nói..." Diệp
Hiểu Hạ vội vàng lắc đầu, cô vốn định nói bán cho Điền Gia Nhị Thiếu Gia giá 100 kim. Vô luận là trong trò chơi hay ở trong hiện thực, Diệp Hiểu Hạ luôn muốn có nhiều bạn hơn.

"Tôi nói bao nhiêu chính là
bấy nhiêu, cô không cần khách khí với tôi." Điền Gia Nhị Thiếu Gia thu
liễm tươi cười có chút khoa trương kia, đánh gãy lời giải thích của cô,
lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt lộ ra một tia sáng, phảng phất đã
sớm hiểu rõ tâm tư Diệp Hiểu Hạ: "Nếu coi tôi là bạn thì đem thanh kiếm
bán cho tôi."

Diệp Hiểu Hạ há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, đem trường kiếm giao dịch với Điền
Gia Nhị Thiếu Gia.

"Thế nào? Cô cũng nói đến nhân tính sao?
Nếu biết xấu hổ, thì bán cho tôi căn pháp trượng kia giá 5 kim." Đúng
lúc này, một giọng nói lạnh lùng như dao nhọn đâm vào giữa hai người.


Sáng sớm trong trò chơi đẹp hơn nhiều so với sáng sớm ở ngoài đời, chẳng
những không khí tươi mát mà ngay cả ánh mặt trời cũng sáng ngời. Mang
theo độ ấm chiếu vào người, tạo nên một sự thoải mái không nói nên lời.
Giống như đang thúc giục lữ hành mau mau đi tiếp hành trình sau một đêm
nghỉ ngơi. Khung cảnh sáng sớm như vậy, dưới ánh mặt trời như vậy, làm
cho người ta muốn làm những việc vui vẻ, nhưng mà có những việc khiến
nguwoif không thoải mái lại cứ xảy ra.

Diệp Hiểu Hạ cũng coi như
quen biết người đang nói, chính là cô gái trong đôi tình nhân đêm qua
(thời gian trò chơi) muốn mua trang bị. Diệp Hiểu Hạ lúc đầu có chút
ngại ngùng với cô ta, sau khi nghe Máng Xối Hoa Lưu và Trúc Nhận Ngàn
Trần nói như vậy, trong lòng cô vẫn có chút ngại.


Cô không phải
người thích chiếm tiện nghi, lại càng không phải người biết tính kế
người khác, nếu không phải cô nợ quá nhiều, đêm qua có khi cô sẽ bán cho đôi tình nhân này bộ trang bị kia, nhưng mà, cô cũng có nan ngôn chi ẩn của cô.

"Hắc, cô nói chuyện thật không khách khí, ai chẳng biết
giá vũ khí cao, nhưng cô lại trả 5 kim? Pháp trượng ở đây đều là trang
bị lục sắc, trong cửa hàng tuyệt đối không mua được, nếu không tôi cho
cô 5 kim, cô đi làm cho tôi một căn pháp trượng lục sắc đến đây." Diệp
Hiểu Hạ còn chưa kịp mở miệng, Điền Gia Nhị Thiếu Gia đã gào to hô nhỏ.

"Tôi không nói chuyện với cô, cô đừng ở đây nói nhảm." Cô gái kia đảo cặp
mắt trắng dã, trừng mắt nhìn Điền Gia Nhị Thiếu Gia, hừ hừ cái mũi tỏ vẻ khinh thường, đảo mắt lại nhìn Diệp Hiểu Hạ lạnh lùng nói: "5 kim, căn
có thuộc tính tốt nhất kia, đưa tôi nhanh lên."

"Không có tiền
thì đừng có mở miệng kẻo xấu hổ. 5 kim, cô cũng dám mở miệng nói ra, tôi còn thấy ngượng thay cô." Diệp Hiểu Hạ lôi kéo Điền Gia Nhị Thiếu Gia,
không muốn cô ấy ầm ĩ với cô gái này.

"Hừ, cô thì biết cái gì?"
Cô gái kia cũng không quan tâm đến Điền Gia Nhị Thiếu Gia, cưỡng chế
giao dịch với Diệp Hiểu Hạ, bỏ vào khung 5 kim tệ, thúc giục: "Diệp Hiểu Hạ, cô đem căn pháp trượng kia cầm lên nhanh đi."

Diệp Hiểu Hạ
nhìn tên đối phương trên khung giao dịch, hóa ra cô ta tên là Tử Tước
Người Yêu, tuy rằng cô có chút áy náy vì sự kiện trang bị kia, nhưng cô
lại rất phản cảm cô gái này vô lý như vậy. Huống chi, nếu cô thật sự bán căn pháp trượng kia với giá 5 kim cho cô ta, chỉ sợ những căn pháp
trượng khác sẽ không bán được giá cao, hoặc là nói, cô về sau đừng nghĩ
kiếm tiền. Cái này không thể được, cô còn muốn dựa vào cái này kiếm tiền trả nợ.

Vì thế cô yên lặng cự tuyệt giao dịch với Tử Tước Người
Yêu, lắc đầu, kiên định nói: "Xin lỗi, pháp trượng này không thể bán với giá 5 kim."

"Không thể bán?" Giọng nói của Tử Tước Người Yêu đột nhiên sắc nhọn, cô nói với Diệp Hiểu Hạ: "Cô vừa rồi rõ ràng giảm giá
cho cô gái này, tại sao đến lượt tôi lại không thể bán? Cô thật đúng là
biết cách buôn bán."

"Tôi như thế nào..." Diệp Hiểu Hạ lúc đầu
còn có chút áy náy, nhưng sau khi nghe cô ta răn dạy và chỉ trích chút
áy náy đó cũng mất luôn, cô lập tức phản bác, cũng không nghĩ đến Tử
Tước Người Yêu thật sự là người lợi hại, tốc độ nói chuyện lại nhanh,
thanh âm lại cao, rất nhanh liền đánh gãy lời nói của cô, hơn nữa át cả
âm thanh của cô.

"Nếu không phải hôm qua cô cố tình kéo dài thời
gian, Múa Rối Gỗ làm sao có thể đoạt trang bị của tôi? Còn đánh chúng
tôi, thậm chí còn giết tôi 2 lần? Chẳng lẽ không phải trách nhiệm của cô sao? Hiện tại tôi không cần cô phụ trách, cũng không truy cứu trách
nhiệm của cô, chính là để cô bán vũ khí giá rẻ cho tôi, cô lại nói như
vậy? Cô rốt cuộc có phải người không, có muốn buôn bán không?" Tử Tước
Người Yêu quả thật có bản sự đổi trắng thành đen, cô ta trách móc một
phen làm Diệp Hiểu Hạ sắc mặt trắng bệch, môi run run, lại nói không ra
lời.


Muốn gán tội thì sợ gì không có lý do, huống chi Diệp Hiểu
Hạ chỉ là bán trang bị, đây là việc cô tình tôi nguyện, tại sao qua
miệng Tử Tước Người Yêu, cô lại trở thành đầu sỏ mọi việc?

Tuy
Điền Gia Nhị Thiếu Gia không biết rõ ràng sự việc, nhưng cô vẫn tức giận khi nghe thấy lời của Tử Tước Người Yêu, cô thấy Diệp Hiểu Hạ sắc mặt
trắng bệch không nói nên lời, lập tức nói: "Làm buôn bán cần phải cô
tình tôi nguyện, lấy giá cao, cô thật là không biết điều. Chẳng lẽ tuần
trước cô thích cái cốc ở trong siêu thị, tuần này cô đi người ta bán mất rồi, cô còn muốn đi tố cáo ở hội người tiêu dùng? Cô chẳng lẽ không
biết là cơ hội một khi mất đi thì không thể có nữa? Mua được thì mua,
không mua được thì cút sớm. Đường ở Tân Thủ Thôn rộng rãi, không có ai
chặn đường cô đâu."

"Vợ à, vợ à, em đừng giận nữa, mua bán đừng
nói như vậy." Đúng lúc hai bên đang giằng co không bên nào chịu nhường
thì chồng của Tử Tước Người Yêu chen vào đám đông, kéo cô ta ra. Sau đó
chào Diệp Hiểu Hạ, cười nói: "Xin lỗi, tôi là Tử Tước, vợ tôi nóng tính, cô đừng để trong lòng."

Gặp được người có vẻ biết rõ trái phải,
trong lòng Diệp Hiểu Hạ tuy thở phào, nhưng cũng không cười nổi, đành
phải rầu rĩ nói: "Không có gì."

"Tôi biết vợ tôi ra giá kia là
quá đáng, nhưng mà căn pháp trượng đồng thô này là vũ khí cấp 5, cũng
không dùng được bao lâu lại phải đổi, cho dù là tỉ lệ rơi vũ khí nhỏ,
nhưng cũng không có nghĩa là không rơi, chúng tôi đi đánh BOSS, thế nào
cũng sẽ rơi đồ. Vũ khí nhanh phải đổi như vậy, lại muốn bán với giá mấy
trăm đến 1000 kim là điều vô lý, cho nên cô bán căn pháp trượng này cho
chúng tôi giá 20 kim đi, đúng rồi, chúng tôi lấy 2 căn." Tử Tước vẫn ôn
hòa nói chuyện, nhưng càng nói càng làm cho người nghe hộc máu.

Hắn chẳng những hung hăng ép giá, mà còn bỡn cợt đồ Diệp Hiểu Hạ bán không
đáng một đồng, muốn dội một chậu nước lạnh vào những người muốn mua vũ
khí đứng bên, làm bọn họ đứng dậy. Không chỉ vậy, một chiêu này của hắn
muốn khắc chế đường sinh ý của Diệp Hiểu Hạ, nếu một chiêu này ứng
nghiệm, chỉ sợ sau này Diệp Hiểu Hạ không thể dựa vào con đường bán đồ
kiếm tiền trả nợ nữa.

So với Tử Tước Người Yêu, độ ác độc của người này chỉ có hơn chứ không có kém.

Diệp Hiểu Hạ vốn chính là tiểu bạch, đối với lời của Tử Tước nói cũng không
hiểu rõ lắm, cô cũng chưa hiểu biết về trò chơi này bao nhiêu, làm sao
có thể lý giải hắn thao thao bất tuyệt? Mà Điền Gia Nhị Thiếu Gia lại
nghẹn lời không nghĩ ra cách phản bác hắn, cãi nhau thì cô biết, nhưng
nói lý cô không làm gì được.

Nhất thời, hai người đều không nói gì, khí thế nhỏ đi nhiều.

"Ui, lời này nói thật dễ nghe. Chỉ bằng lời nói của anh, tùy tiện nói nói là BOSS tự ngã chổng vó xuống cho anh muốn làm gì thì làm? Muốn đánh thì
đánh, muốn chửi thì chửi, kể cả anh muốn hạ lưu, nó cũng cởi quần cho
anh làm?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận