Cực Hạn Săn Bắn

Vết thương của Tả Xuyên Trạch đã hoàn toàn tốt, trước khi người đàn ông đó đem hắn kéo tới chỗ ***g sắt chết tiệt kia thì hắn nhanh chóng trở về Phùng Ma, lúc này binh sĩ bị thương kia ở chỗ này cũng phải rời đi, người đó mang theo tro cốt của Địch Hàn và một người lính khác, đứng ở trước mặt Tả Xuyên Trạch, đau buồn trong mắt là khó có thể nói.

Tả Xuyên Trạch nhìn cậu ta một cái, nói, “Cậu có thể hận tôi.”

Binh sĩ lắc đầu, cuối cùng gì cũng không nói, xoay người lên trực thăng lái tới Tam Giác Vàng, Tả Xuyên Trạch nhìn cậu ta đi xa, lúc này mới rời khỏi, hắn xuôi theo hành lang làm bằng gỗ đi đến sân phía sau, đi thẳng đến toà tiểu viện kia mới dừng lại, bên trong tiểu viện vẫn như cũ phủ thật dày lá rụng, khác lúc trước là dưới cây đại thụ có một ngôi mộ, trên mộ bia viết tên A Nhã.

Tả Xuyên Trạch trầm mặc nhìn một hồi, liền nghĩ tới mình năm đó, không khỏi thở dài nhè nhẹ một tiếng, thấp giọng nói, “Cũng rất nhanh Hắc Yến phải đi thế giới kia tìm cậu rồi, nếu như ông ta trước khi chết có thể nhớ lại lòng tốt của cậu, trở lại thăm cậu một chút, đến lúc đó … Tôi không giết ông ta.”

Hắn lại trầm mặc đứng một hồi, Lang Trì liền đi tới, không thể ở lại trên đảo tiếp tục truy vợ anh cảm thấy phiền muộn không gì sánh được, nhưng mà công việc hằng ngày chính là phải tiếp tục, thấp giọng nói, “Chủ nhân, thiệp mời Trác gia.”

Tả Xuyên Trạch quay đầu lại nhìn phòng bì quen thuộc, kinh ngạc một chút hỏi, “Đương gia của Trác gia lại chuẩn bị mừng thọ rồi?”

“Đúng vậy,” Lang Trì gật đầu, “Theo lý mà nói lần nay không làm lớn, nhưng mà bởi vì liên quan đến Trác Viêm …”

Tả Xuyên Trạch không đợi anh ta nói xong liền hiểu rõ gật đầu, nói tiếp, “Trác Viêm bởi vì việc lần trước, thân phận ở trong giới đã ra ngoài sáng, cho nên liền mượn cơ hội quang minh chính đáng tiếp nhận Trác gia, đi từ tối thành sáng rồi.”

“Đúng vậy.”

Tả Xuyên Trạch híp con ngươi yêu mị một cái, mấy ngày hôm trước hắn ở trên đảo nhỏ thông qua Tống Triết và Ôn Bạch đã biết thuốc mê có chất có hại lúc trước đều là Trác Viêm phối, đang suy nghĩ rốt cuộc muốn thế nào mới có thể loại bỏ một ngụm ác khí* [mùi hôi:v], không nghĩ tới người sau liền chủ động đưa tới cửa, cũng không biết ngày đó hắn có thể hay không tìm được cơ hội thích hợp, hắn đưa tay qua nhận lấy nhìn ngày một chút, phân phó nói, “Đem văn kiện cần phải giải quyết hai ngày nay đặt ở trên bàn của tôi, tôi mau chóng xử lý xong, ngày mốt lên đường đi Trác gia.”

“Vâng.”

Yến tiệc Trác gia lần này vẫn như cũ lựa chọn tổ chức ở trên đảo nhỏ kia, trên đường đi khách mời so với lần trước còn nhiều hơn, không vì việc gì khác, vì thân phận lão đại song phương của Trác Viêm là tập đoàn súng ống đạn dược và Hắc Vũ.

Tả Xuyên Trạch xuống trực thăng, đứng xa xa nhìn kiến trúc quen thuộc phía trước, híp mắt một cái, chậm rãi đi về phía trước. Thông thường người đến nơi có trọng lượng cực cao đều là chủ nhà tự mình đi nghênh tiếp, lần trước Trác Viêm vẫn từ một nơi bí mật gần đó không thích hợp hiện thân, vậy mà lần này liền tự nhiên đi tới, cười híp mắt nhìn Tả Xuyên Trạch, cùng hắn quen thuộc chào hỏi.

Tả Xuyên Trạch một bên đi về phía trước một bên vừa cười nói, “Tôi nghe nói giải phẫu lần trước ngài Trác cũng giúp không ít việc, nói tới tôi còn chưa có cảm ơn anh.”

“Một cái nhấc tay mà thôi,” Trác Viêm quay đầu nhìn hắn, mắt thâm thuý mang theo một chút ánh sáng toan tính, cười nói, “Tôi chỉ hy vọng tương lai nếu như còn có người bỏ tiền giết vợ của tôi, ngài Tả có thể tiếp tục bỏ qua.”

Tả Xuyên Trạch nở nụ cười, “Việc này không thành vấn đề, dù sao mấy người kia cuối cùng rất nhanh sẽ lại bị người của anh làm thịt, tôi còn có thể đột nhiên nhận được phân nửa tiền thế chấp, làm ăn chỉ được lợi không lỗ tôi đương nhiên sẽ tiếp tục làm.”


“Vậy là tốt rồi.” Trác Viêm nói, bỗng nhiên thấp giọng, cười híp mắt tiến tới, ý đồ muốn nghe chuyện bát quái* [ý chỉ nhiều chuyện] không che giấu chút nào, nhẹ giọng hỏi, “Tôi nghe nói cậu và con rắn độc kia kết hôn rồi?”

“Nghiêm túc mà nói như vậy là không sai.” Tả Xuyên Trạch không thèm để ý lên tiếng, vừa muốn nói thêm gì nữa thì thấy thủ hạ đắc lực của Trác Viêm đã đi tới, thấp giọng nói, “Ông chủ, ngài Tống Tống Triết đến rồi.”

“Oh?” Trác Viêm nhướng mi một chút, quay đầu nhìn Tả Xuyên Trạch, cười nói, “Ngài Tả không ngại ở chỗ này chờ một chút chứ?” Thật ra anh hoàn toàn có thể cho thủ hạ bên cạnh đưa Tả Xuyên Trạch đi vào, nhưng mà nếu người này đã cùng Tống Triết kết hôn, như vậy ở chỗ này đợi bạn đời nhà hắn một lát có quan hệ gì? Được rồi, thật ra anh ta chính là muốn nhìn kịch vui, nhìn trò Tống Triết bị ăn bơ.

Vì sao? Bởi vì hiện giờ trong giới không ai biết hai người kia ở cùng một chỗ. Nhìn hai kẻ biến thái này giả tạo khách sáo như thế, nhìn tình cảnh Tống Triết rõ ràng mỹ thực phía trước lại không thể bổ nhào tới chẳng phải là càng thêm thú vị?

Tả Xuyên Trạch đương nhiên biết người này nghĩ cái gì, hắn nhún nhún vai, một bộ thái độ thờ ơ. Trác Viêm liền cười xoay người hướng trở về đi đón Tống Triết, sau đó sẽ cùng y quay trở về. Tống Triết vẫn là bộ đường trang màu trắng, bộ dạng người tao nhã khiêm tốn, y vừa cùng Trác Viêm nói chuyện phiếm một bên đi về phía trước, sau đó rất nhanh thấy được ở phía trước một bộ đồ đỏ rực giữa đường đá cẩm thạch, khoé miệng y ý cười sâu một chút, vài bước đi lên trước, còn chưa mở miệng chợt nghe thấy người này lười biếng hướng y giơ giơ tay, trên mặt cười đến đặc biệt yêu nghiệt, “Yo, đây không phải là Tống đại công tử sao, đã lâu không gặp, anh khoẻ không?”

Ý cười của Tống Triết không giảm, cũng không quan tâm hắn hờ hững, vươn tay cười nói, “Đã lâu không gặp, ngài Tả thân thể gần đây như thế nào?”

Tả Xuyên Trạch cúi đầu nhìn lướt qua, Tống Triết duỗi ra chính là tay mang nhẫn, nhẫn tinh xảo dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chợt loé chợt loé, hắn híp mắt một cái, vươn tay cùng y nắm một chút, lúc này mới chậm rãi nói, “Làm phiền ngài Tống nhớ thương, tôi rất khoẻ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Trác Viêm cười híp mắt ở một bên nhìn, chờ bọn họ khách sáo xong đều đưa mắt quét về phía anh ta thì mới có lương tâm nói câu mời vào bên trong, ba người đàn ông này đều là đứng trên đỉnh cao ở thế giới hắc ám oai phong một phương, mà hôm nay tiến vào cùng nhau, lại thêm tướng mạo và mị lực từng người, cùng nhau đi vào như vậy dẫn tới tần tần chú mục của mọi người, trong mắt ý đố kị, muốn sánh bước, kinh khủng đều có, ba người bọn họ cũng không thèm để ý, cười cười nói nói vào chính diện.

Trác Viêm còn có chuyện khác phải bận rộn, nói vài câu liền xoay người đi. Tả Xuyên Trạch trước sau như một hấp dẫn đa số ánh mắt của người khác, nhưng ngại vì một thân hơi thở tà ác, cho nên chân chính dám lên trước không có mấy người. Tống Triết ngược lại, bản thân y đứng ở chỗ này khởi dậy những cộng đồng quý cô còn chưa lấy chồng liền vội vàng xông tới, giống như rất sợ chậm một nhịp người này đã bị người kia đoạt đi vậy.

Tống Triết đối đãi người khác trước sau như một lễ phép ôn hoà, trên mặt của y lộ vẻ vười nhạt, cùng quý cô xung quanh như sói ứng đối thành thạo bắt chuyện nói chuyện phiếm, không có xuất hiện chút vẻ mặt thiếu kiên nhẫn chút nào, dáng vẻ ôn nhã khiến những người đó nhìn càng tăng vọt thêm nhiệt tình, thậm chí hận không thể lập tức hiến thân, gạo nấu thành cơm mới tốt. [=.=’]

Tả Xuyên Trạch híp mắt nhìn một hồi, chỉ cảm thấy tình cảnh này còn thật là hoà hoà thuận thuận vui vui vẻ vẻ a. Hắn nhìn nụ cười trên mặt Tống Triết, nhìn dáng vẻ y tao nhã lại kiên nhẫn, thầm nghĩ anh rõ ràng đối các cô ấy không có ý gì còn cùng các cô ấy nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Rất thú vị sao? Hắn càng xem càng cảm thấy khó chịu, thậm chí khiến hắn trong nháy mắt nảy sinh ý nghĩ đi tới đem những phụ nữ chướng mắt này tất cả đều đá bay, sau đó đem người đàn ông kia trói lại dùng roi đánh một trận cho tới khi ý niệm trong đầu mất đi, nhưng hắn cuối cùng không có thực hiện động tác, mà chỉ là nhìn lướt qua liền quay đầu rời khỏi, nhắm mắt làm ngơ.

Dư quang Tống Triết vẫn chú ý một mảnh đỏ tươi kia, mục đích của y là tuyệt đối không cho phép người kia ở trong phạm vi tầm mắt của y biến mất, liền vài câu xua đuổi người trước mặt, nhấc chân hướng hắn đi đến. Tả Xuyên Trạch đối với y đương nhiên không có sắc mặt tốt, đối với y cũng hờ hững, nói xuống mấy câu đến cuối cùng Tống Triết chỉ có thể đứng ở bên cạnh hắn cười bất đắc dĩ, mà quý cô này nhìn thấy bọn họ kết thúc trò chuyện liền lại xông tới. Tống Triết đương nhiên tính tình tốt ứng phó, con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch nheo lại nhìn một chút, tiếp tục quay đầu rời đi, Tống Triết chỉ có thể lại theo sau, các quý cô theo sát phía sau, đối đáp lại lòng vòng như vậy, hơi thở tà ác trên người Tả Xuyên Trạch càng ngày càng đậm, con ngươi yêu mị trầm cũng càng ngày càng sâu, thẳng đến làm cho nhượng bộ lui binh, đến cuối cùng Tống Triết đứng bên cạnh hắn mặc dù không có cùng hắn bắt chuyện, thế nhưng những quý cô này cũng không dám tiến lên.

Tả Xuyên Trạch thấy thế liền khẽ hừ một tiếng, cầm ly rượu lên uống, chất lỏng lạnh lẽo tiến vào bụng, khiến cơn tức của hắn đi xuống không ít. Tống Triết liền đứng ở bên cạnh hắn, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng quan sát nhìn hắn một chút, dáng tươi cười khoé miệng rất là ý vị thâm trường, đang muốn nói gì đó chợt nghe micro trước mặt truyền đến giọng nói, y giương mắt nhìn một chút, dựa theo quy cũ là người được chúc thọ đọc diễn văn, sau đó là tuyên bố người nối nghiệp, sau cùng thì đến phiên diễn viên chính, Trác Viêm ra sân.

Trành cảnh trong lúc nhất thời rất an tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Trác Viêm, mà ánh mắt Tống Triết lại hướng một bên nhìn một chút, rơi xuống trên người em họ lạnh băng nhà y, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng híp một cái, tiện đà quét mắt liếc nhìn Tả Xuyên Trạch bên cạnh, cười đến vẻ mặt bí hiểm.


Quả nhiên, Trác Viêm nói thao thao bất tuyệt xong sau đó liền hắng giọng một chút, ánh mắt thâm thuý trầm sâu chút, vô cùng thâm tình mê người, anh ta đi tới một bên đưa tay nắm tay của một người đi tới, nhìn xung quanh một vòng sau đó mới chậm rãi nói, “Ở nơi này còn muốn tuyên bố một tin tức, bảy ngày sau tôi cùng Hill đương gia nhà Tulare cử hành hôn lễ, hy vọng đến lúc đó tất cả mọi người có thể nể mặt chúc mừng.”

Tràng cảnh nhất thời ồ lên, ngược lại không phải là bởi vì Trác Viêm cưới một người đàn ông, mà là bởi vì nhà Tulare là tập đoàn tài chính lớn số một số hai toàn cầu, hai người này thành hôn, thực lực hai nhà sau này liền lại tăng thêm một tầng, càng thêm không thể khinh thường rồi.

Trác Viêm lại hắng giọng một cái, tràng cảnh liền lập tức yên tĩnh lại, anh ta đối với lần này rất hài lòng, đang muốn mở miệng chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng xoảng giòn tan, rõ ràng là có người đánh nát ly rượu, ở trong sảnh lớn yên lặng có vẻ rất là đột ngột, âm thanh kia vô cùng giòn, người trong giới vừa nghe liền biết là cố ý đập, phải biết rằng địa vị Trác gia ở trong giới thế nhưng thuộc về cấp bậc bá chủ, hiện giờ hơn nữa còn là tại đây loại thời khắc này đập ly rượu đương nhiên là không để mặt mũi cho Trác gia, người nọ tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt gì, ánh mắt của mọi người liền đồng loạt nhìn về nơi đó, nhìn có chút hả hê, hoảng sợ, nghiền ngẫm, kinh ngạc đều có, nhưng khi bọn họ thấy rõ người nọ sau đó liền trợn tròn mắt, bởi vì người kia cũng không phải là người dễ đối phó. Trác Viêm cũng hướng bên kia nhìn, đợi thấy rõ người kia sau đó trong nháy mắt nheo mắt lại, người kia là Tống Triết.

Tống Triết luôn luôn ôn nhã dĩ nhiên đập ly trước mặt mọi người, mọi người đều hít ngược một hơi, nghĩ thầm lẽ nào Tống gia muốn cùng Trác gia đối đầu? Thế nhưng, đây rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Nhưng mà còn chưa chờ bọn họ suy nghĩ cẩn thận liền lại đồng loạt hít một hơi, bởi vì Tống Triết thấy ánh mắt của mọi người tất cả đều chuyển hướng về phía y, lại cười cười, ngay sau đó liền đưa tay nâng cằm người bên cạnh y, tay kia ôm chầm hông người đó, cúi đầu liền hôn lên, mười phần ý tứ tuyên bố.

—— người kia là Phùng Ma Tả Xuyên Trạch.

Ánh mắt của mọi người đã không thể dùng kinh khủng để hình dung, khắp nơi đây nghe được hôn lễ Trác Viêm và Hill càng làm người ta khiếp sợ, tràng cảnh đến bây giờ vẫn là một mảnh tĩnh mịch, kim rơi có thể nghe.

Tả Xuyên Trạch bị hành động đột nhiên xuất hiện của y khiến cho ngẩn ra, theo bản năng đưa tay bóp tay y đang nắm cầm của hắn, nhẫn cùng kiểu dáng đụng vào nhau phát ra “Đinh” một tiếng giòn tan, vô cùng êm tai.

Mọi người con ngươi rối loạn, này … Hai người kia là lúc nào cùng tiến tới … Bọn họ cũng đều là cấp bậc nhân vật biến thái a … Hey, cùng một chỗ như vậy có phần rất kinh hãi thế tục đi! Đúng thực chính là đang khiêu chiến năng lực chịu đựng của tim bọn họ!

Tả Xuyên Trạch ngẩn ra sau đó liền suy nghĩ cẩn thận ý đồ người này, lửa giận của hắn không giải thích được nhỏ không ít, nhắm mắt lại tuỳ y đi. Tống Triết liền buộc chặt cảnh tay, càng hôn càng sâu.

“Hey, có muốn hay không tôi cho anh mượn một gian khách phòng.” Bọn họ đang có xu hướng khi càng hôn càng mãnh liệt, một giọng nói vang lên, ánh mắt của mọi người vừa chuyển, chỉ thấy Trác Viêm nhìn phương hướng bọn họ, cười híp mắt đứng ở nơi đó.

Tống Triết liền thả Tả Xuyên Trạch, nhìn xung quanh một vòng sau đó nói, “Vừa lúc tất cả mọi người ở đây, tôi liền thừa cơ hội này tuyên bố một việc, tôi sắp tới thành hôn cùng đương gia Phùng Ma, đến lúc đó hy vọng mọi người nể mặt chúc mừng,” y nói xong những lời này mới đưa mắt chuyển tới trên người Trác Viêm, không có thành ỳ gì cười nói, “Ngại quá, vừa rồi trượt tay một chút, hy vọng ngài Trác sẽ không để bụng.”

“Nếu là ngài Tống, tôi đương nhiên sẽ không để bụng,” Trác Viêm cười híp mắt nhìn y, hảo tâm đề nghị, “Dù sao cũng là muốn kết hôn, không thì cùng nhau?” Ánh mắt của anh ta hơi híp, che lấp ánh sáng tính toán bên trong, anh ở trong bóng tối nín nhịn hơn hai mươi năm thật vất vả ngày hôm nay nở mày nở mặt một lần, không nghĩ tới tất cả hào quang đều bị hai tên biến thái này đoạt đi, điều đó làm cho anh làm sao nuốt được khẩu khí này, nói tới nói lui đều là con rắn độc kia làm hại!

Tống Triết mỉm cười nhìn anh, đương nhiên biết ý nghĩ của người này, liền gật đầu nói, “Được.” Nhưng thật ra y muốn nhìn một chút người đàn ông này sẽ đối phó y như thế nào.

Y cúi đầu nhìn Tả Xuyên Trạch, hỏi ý của hắn, con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp lại, nghĩ thầm dù sao hắn và Tống Triết lãnh giấy kết hôn từ lâu, đối với lúc nào kết hôn cũng không thèm để ý, nhưng ngược lại Trác Viêm … Hắn nhớ kỹ bọn họ trước có một khoản nợ còn chưa có thanh toán đi, không bằng liền mượn cơ hội này tính rõ ràng một lần, liền cũng gật đầu, khoé miệng câu lên một nụ cười tà, “Tôi cũng không ý kiến, nhiều người náo nhiệt thôi.”

Trác Viêm kinh ngạc một chút, xoay xoay con ngươi, ngước mắt nhìn Tống Triết, theo bản năng trên cánh tay biểu thị lắc lắc, ý kia rất rõ ràng —— cậu ta biết là tôi phối thuốc?


Ý cười nơi khoé miệng của Tống Triết sâu một chút, cũng không quan tâm nói cho anh ta biết lời nói thật, liền khẽ gật đầu một cái.

Ánh sáng đáy mắt Trác Viêm sâu một tầng, xem ra anh không chỉ phải có một tên biến thái tính toán, còn phải phòng ngừa một tên biến thái tính toán khác, thế nhưng nếu như hai người kia liền thủ thì phiền phức … Trên mặt anh vẫn duy trì dáng vẻ cười híp mắt, đáy mắt không khỏi nổi lên một đường sáng nghiền ngẫm.

—— cuộc hôn lễ này có trò hay để nhìn.

Tác giả nói ra suy nghĩ cua mình: Lúc đầu nghĩ nội ở chương một giải quyết vấn đề kết hôn cùng động phòng, không nghĩ tới lại có chương hiện giờ, ai, hôn lễ cùng động phòng chỉ có thể ngày mai.

Nói về hài đồng Trác Viêm, anh ta có năng lực đối phó hai tên biến thái liên thủ tính toán không?

Thường mỗ: Nhưng là bọn họ rất có khả năng liên thủ, không phải sao?

Trác Viêm dựa về phía sau một chút, vênh vênh váo váo: Không sao, chỉ cần bọn họ đừng ra tay với vợ của tôi thì không có vấn đề.

Thường mỗ khoanh tay: nhưng bọn họ đều là không phải người tốt, hơn nữa đều biết điểm yếu của cậu là Hill, cậu nghĩ bọn họ có thể buông tha cậu ta sao?

Trác Viêm vỗ bàn một cái: Bọn họ dám!

Thường mỗ gật đầu: Dám, nói không chừng ngày mai lúc động phòng thấy đến không phải là vợ của cậu, mà là … Ừ … Reese [1] …

Trác Viêm: …

Thường mỗ: Hoặc là Heechul [2] đang hôn mê …

Trác Viêm: …

Thường mỗ: Nếu không phải là Hướng Triết Dạ [3] …

Trác Viêm sâu kín bước một bước về phía trước.

Thường mỗ: Khụ, tôi nói đùa, nói đùa.

Trác Viêm: Hừ, tôi tìm người trói Tả Xuyên Trạch lại, khiến Tống Triết vào động phòng thì thấy người cũng đổi.

Thường mỗ: A liệt [4], cậu xác định trói cậu ta? Ah … Cậu nếu như vận dụng thế lực Hắc Vũ cũng không phải là không thể được … Cậu nghĩ đổi ai?


Trác Viêm: … Tôi nhớ kỹ có một con chó tên là Cục Cưng đúng không?

Thường mỗ: Cũng là cậu tàn nhẫn!

——

[1] Từ gốc là 瑞斯, và mình tra trên baike thì ra tên tiếng anh là Reese, nhưng là một người vận động viên người Anh, sinh năm 1913, mà mình tìm trên mạng thì không thấy thông tin anh này, mà nếu sn 1913 thì có thể anh ấy đã mất rồi, nên không thể xuất hiện để tráo với Hill được, và thế là mình xách đích đi kiếm từ Reese đó trên GG thì ra được bà diễn viên bên dưới, cho nên mình nghĩ khả năng là bà Thường nói về bà này nhiều hơn:3

Laura Jeanne Reese Witherspoon (sinh ngày 22 tháng 3 năm 1976) là một diễn viên người Mỹ đã từng đoạt tượng vàng Oscar và là một trong những nữ diễn viên có cát xê cao nhất tại Hollywood trong nhũng năm gần đây.

Reese-Witherspoon-Oscar-Nominees-Luncheon-Speech

[2] Từ gốc là 澈, và mình tra trên GG thì ra những hình ảnh của anh Heechul trong SJ:v

7tyKLIt

[3] Từ gốc là 向哲夜 … và tra không ra =.=

向: hướng

哲: triết

夜: dạ

Ầy, nhờ mình edit tiếp phần của bợn Tuấn Tuấn nên mình biết đây là tên của một anh sẽ xuất hiện trong phần Bảo hộ, và mình ko biết ảnh là công hay thụ:v chưa edit tới, hí hí, mà hình như là bạn của bợn Viêm đấy:v

[4] Từ gốc là 啊咧, 啊: a, 咧: nhếch mép. Theo mình thì đây là từ tượng hình, và nó ý chỉ hình ảnh cười nhếch mép. Nhớ là có thấy từ này trong đám đam rồi nhưng méo nhớ =.=, và tra baike, GG đều không ra OTZ

———

Bà Thường dùng quá nhiều từ tượng hình, méo biết dịch sao luôn =.=

Có cái PN thôi mà edit lâu ớn OTZ

Và mấy chương PN sau cũng có cái như thế OTZ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui