Hắc Yến ngơ ngẩn nhìn Tả Xuyên Trạch, ngơ ngác, biểu tình trên mặt vẫn không có từ trong kinh sợ khôi phục lại, ông thậm chí từ trên băng đá đứng lên theo bản năng đi về phía trước hai bước, nhưng chính ông cũng không hiểu rõ muốn đi làm gì, ông chỉ có thể nháy mắt cũng không nháy nhìn gương mặt tái nhợt của Tả Xuyên Trạch, nhìn người này từ từ nhắm mắt lại ngã về phía sau, chỉ cảm thấy đáy lòng một mảnh trống không, không tìm được chân thực.
E rằng ở trong tiềm thức của ông cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới lại có loại tình cảnh này xuất hiện ngày hôm nay, chưa từng nghĩ tới Tả Xuyên Trạch lại lấy loại dáng vẻ này ngã xuống trước mặt ông, càng thêm không ngờ người này trước lúc ngã xuống đất theo bản năng nghiêng đầu một chút, giống như muốn nhìn người sau một lát, nhưng mà hắn chỉ mới nghiêng đi một chút rồi liền lại xoay trở lại, sau đó nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt kia người này sắp chết cũng muốn gặp người đó —— cuối cùng cũng không phải ông.
Lòng của ông không khỏi lại trống rỗng một phần, Tả Xuyên Trạch sớm đã từ thế giới của ông triệt để thoát ly mà ông lại vẫn không biết, mấy năm vòng vòng chuyển chuyển quấn quấn triền triền, người từ đầu đến cuối đứng tại chỗ chính là ông. Trong lúc nhất thời trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cổ cảm xúc xa lạ, khiến cho ông trong nháy mắt sinh ra một chút cảm giác mệt mỏi, càng có vẻ già nua một chút.
Ông nhìn người trước mặt mất đi ý thức mà ngủ say, theo bản năng lại đi về phía trước hai bước, là ông nhìn tận mắt người này lớn lên, những kỉ niệm ấm mềm đó dường như còn ở ngày hôm qua, nhưng hôm nay hắn lại trở thành bộ dạng này. Ánh mắt của ông trầm một phần, đột nhiên cảm giác được chỉ cần người này còn sống … Chính là kết cục ông muốn nhất.
Miễn là người này có thể an an ổn ổn vui vui vẻ vẻ mà sống, thực ra có ở bên cạnh ông hay không … Đều không quan trọng.
Lúc này cục diện trong sân đổi lại đổi, không trung bỗng nhiên rơi xuống lính đánh thuê của Tống Triết tỉ mỉ bồi dưỡng, mà người đàn ông này cũng chậm rãi đứng lên sải hai bước về phía trước, chuẩn bị đem tim của Tả An Tuấn moi ra, đại chiến hết sức căng thẳng.
Tim … Trí nhớ xa xôi chậm rãi nổi lên, Hắc Yến trong lòng khẽ động, con ngươi trầm sâu một chút.
Tống Triết ôm Tả Xuyên Trạch, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt, chuẩn bị một lát ra lệnh để cho thủ hạ tiến lên, mà Doãn Mạch bên này cũng tuỳ thời làm tốt chuẩn bị ứng chiến, trành cảnh lại đến thời khắc khẩn trương. Ôn Bạch thấy thế vội vàng vượt qua đoàn người chen đến bên cạnh Tống Triết, chặn ngang ấn lên vai của y, nói, “A Triết, anh bình tĩnh một chút, đừng ôm cậu ấy như vậy, nhanh lên một chút đem cậu ấy để nằm ngang.” Dứt lời cũng không để ý tới y nữa, cúi đầu bắt đầu kiểm tra cho Tả Xuyên Trạch.
Con ngươi Tống Triết nhịn không được run lên, cánh tay ôm hắn cũng chặc một phần, nhưng vẫn là nghe theo Ôn Bạch phân phó đưa hắn chậm rãi đặt trên đất, để cho hắn nằm ngang, hít sâu một hơi để cho mình tĩnh táo, trầm giọng nói, “Em ấy thế nào?”
“Như anh thấy, bom trong cơ thể cậu ấy phát nổ,” tay của Ôn Bạch ở trên mạch đập của hắn dò xét, sau đó từ túi trước lấy ra dụng cụ đo huyết áp tự chế đo cho hắn, không nhanh không chậm nói, “Anh có nhớ hay không tôi đã từng cho anh xem tờ chụp x quang, bom trong tim của cậu ấy là một điểm nhỏ vô cùng nhỏ, như vậy sau khi nổ tung tương tự với chúng ta thường nói là vỡ tim, hơn nữa vô cùng khéo, quả bom kia lại đặt ở vị trí tâm thất phải của cậu ấy, mà tim vỡ thông thường nhất định là vỡ bên tâm thất phải, an bài như thế rõ ràng cho thấy lúc trước có người cố ý làm vậy.” Cậu ta nói nghiêng đầu một chút, Hắc Yến lúc này thì đứng ở phía sau y nơi cách đó không xa, thấy thế cũng chậm rãi đi tới.
Tống Triết yên lặng không để ý tới ông ta, mà là cúi đầu nhìn Tả Xuyên Trạch, đưa tay sờ khuôn mặt tái nhợt của người này, mắt xếch xinh đẹp khôi phục một chút trấn tĩnh, tiếp tục nói, “Tôi nhớ kỹ tim vỡ có thể tiến hành giải phẩu tu bổ.”
“Ừ, có thể,” Ôn Bạch lấy lại dụng cụ, nói, “Cậu ấy hiện giờ đã thuộc về tình trạng bị sốc, huyết áp giảm xuống nghiêm trọng, phải lập tức tiến hành giải phẫu, thế nhưng có một chút cần nói rõ,” cậu ta nói đẩy mắt kính một cái, ngẩng đầu nhìn Tống Triết, “Tôi trước thay cậu ấy kiểm tra qua thân thể, tim của cậu ấy trải qua tám năm dằn vặt của thuốc hơn nữa hiện giờ bị bom nổ … Cho nên cho dù làm giải phẩu tu bổ cậu ấy cũng sống không quá vài năm, thế nhưng theo lý mà nói tim của cậu ấy không hư háo đến loại trình độ này, thậm chí đã xuất hiện dấu hiệu già yếu, dáng vẻ này đúng thật giống như là …” Cậu cân nhắc giọng điệu một chút, lúc này mới chậm rãi nói, “Giống như quả tim này dường như vốn không phải của bản thân.”
Con ngươi Tống Triết co rút lại, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng híp lại, trầm giọng nói, “Có ý gì?”
“Nói đúng ý là rất có thể trước đây có người vì mục đích nào đó mà thay đổi tim cho cậu ấy.” Ôn Bạch nói chậm rãi đứng lên, nhìn Hắc Yến sải bước tới bên cạnh bọn họ, đẩy đẩy mắt kính, nhìn thẳng ông, gằn từng chữ một, “Tim trong cơ thể Tả Xuyên Trạch —— chính là của ông sao?”
“Không phải,” Hắc Yến lắc đầu, sau đó vươn tay, chậm rãi đặt vị trí trái tim của mình, nói, “Tim của nó từ chín năm trước vẫn ở chỗ này.”
Mắt Tống Triết híp một cái, sát ý bỗng nhiên lộ ra. Mà Ôn Bạch thì lại đẩy mắt kính một cái, từ từ phân tích, “Kế hoạch ban đầu của ông cấy làm thuốc tồn trữ cho cậu ấy trước tuy rằng đã trải qua làm rất nhiều lần thí nghiệm, nhưng để ngừa ngộ nhỡ vẫn là sớm thay đổi một trái tim cho cậu ấy, mà thể chất của cậu ấy tương đối đặc biệt, tim thích hợp cậu ấy trừ ông ra cũng chỉ có Tả An Tuấn, Tả An Tuấn ông giữ lại ngày sau còn có ích, cho nên ông đã đem tim của mình đổi cho cậu ấy,” cậu ta nói hơi híp mắt một cái, tiếp tục chậm rãi nói, “Nếu như giải phẫu thất bại ông liền đem tim đổi trở lại cho cậu ấy, mà bản thân ông … Thể chất của ông và người thường giống nhau, cho nên đối với ông mà nói, đổi tim của người nào đều là như nhau, có đúng hay không?”
Hắc Yến trong mắt nổi lên một tia sáng tán thưởng, thần sắc cũng khôi phục ôn nhuận như trước, gật đầu nói, “Không sai, lúc trước những người làm giải phẫu đó sau này đều bị tôi giết rồi, cho nên Trạch cũng không biết chuyện này.”
Ôn Bạch nhìn chằm chằm vào ông, “Tim chính là nơi nguy hiểm, làm ẩu như ông vậy đúng thật chính là điên rồi.”
“Ta chỉ là không muốn để cho nó có việc.” Hắc Yến chỉ nói câu này liền không có nói thêm nữa, ông lúc đó vì mình tìm lý do chỉ là đơn thuần không hy vọng vật thí nghiệm thật vất vả có được chết đi, cho nên ông mới đưa tim của mình đổi cho hắn, mà nói nếu đúng thật ông lúc trước chọn lựa cẩn thận vậy cũng có thể tìm được nguồn tim thích hợp, nhưng mà ông cũng không có suy nghĩ nhiều liền hạ mệnh lệnh chấp hành giải phẫu, sau đó mang theo trái tim người này sống chín năm.
Hiện giờ xem ra ông vào lúc đó cũng không muốn Tả Xuyên Trạch cùng người khác có liên hệ, nhưng ngay lúc đó ông lại không rõ thứ tình cảm này ý vị như thế nào, chờ tới bây giờ hiểu rõ cũng đã là hối tiếc không kịp.
Bọn họ bỏ lỡ vô số ngày, lỡ mất rồi, thì không bù lại được.
Ông ngẩng đầu nhìn Ôn Bạch, người sau đã nhìn ông, hỏi cực kỳ nghiêm túc, “Ông nghĩ xong?”
Hắc Yến gật đầu, chỉ vào Tống Triết, nói ôn hoà, “Ta cho dù chưa nghĩ xong người này ngày hôm nay cũng tuyệt đối sẽ không buông tha ta,” ông nói đưa mắt chuyển qua trên người Tống Triết, nhìn mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh của y, tiếp tục nói, “Bởi vì so với Trạch không gì bằng tim của bản thân nó, nhưng mà cậu cũng biết, người phía trên dường như đối với tôi vẫn có chút tìm cách, cho nên phẫu thuật không thể làm ở bệnh viện, bằng không đến lúc đó không phải một mình ta có việc, thậm chí ngay cả Trạch đều sẽ dính vào.”
“Điểm ấy không ông nói tôi cũng biết.” Tống Triết nói phân phó thủ hạ làm cho trực thăng phía trên hạ xuống, quay đầu nhìn Ôn Bạch, hỏi, “Trên đảo nhỏ máy móc còn thiếu cái gì?”
Lúc trước đảo nhỏ kia để cứu giúp em họ Tống Triết mà không vận* [chở đồ bằng máy bay] rất nhiều dụng cụ y học, thậm chí còn xây dựng một phòng bệnh vô khuẩn, điểm ấy Ôn Bạch cũng biết, đẩy đẩy mắt kính nói, “Dụng cụ thuốc đều rất đầy đủ, nhưng mà thể chất của cậu ấy cùng người thường không giống, tôi không biết tác dụng thuốc đối với thân thể cậu ấy sẽ phát sinh phản ứng gì, cho nên tốt nhất hãy để cho Trác Viêm cùng qua.”
Tống Triết gật đầu, quay đầu lại phân phó thủ hạ đi liên hệ Trác Viêm, mà Hắc Yến cũng quay đầu dặn dò thủ hạ vài câu, sau đó từ trong tay bọn họ tiếp nhận vài ống thuốc đưa cho Ôn Bạch, nói, “Đây là thuốc mê có tác dụng với Trạch.”
Ôn Bạch gật đầu nhận lấy, trầm mặc nhìn ông ta một chút, cuối cùng không nói gì thêm. Tống Triết lại dặn dò thủ hạ đem Tả Xuyên Trạch thận trọng đặt lên trực thăng, quay đầu nhìn Tả An Tuấn vẫn đang bị vây trong trạng thái mê man, nói ôn hoà, “Anh của cậu đi làm phẫu thuật, cậu có muốn đi theo nhìn một chút hay không?”
Tả An Tuấn hoàn hồn, vội vàng gật đầu, nói, “Đương nhiên muốn đi.” Sau đó còn chưa chờ Doãn Mạch mở miệng liền cũng không quay đầu lại nhảy lên trực thăng.
“Tống, Triết!” Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch vẫn như cũ hiện lên đầy lạnh lẽo, anh ta âm trầm nhìn người mặt ôn nhã này, từng chữ từng chữ nghiến răng nghiến lợi, “Cậu còn chưa từ bỏ ý định!” Ý tưởng của người này anh ta hiểu, nếu như trong quá trình phẫu thuật xuất hiện sơ suất gì, còn có tim của Tả An Tuấn có thể cung cấp y lựa chọn, tính toán của con rắn độc này đánh thật là vang dội!
Mắt xếch xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết như trước, lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, xoay người cũng lên trực thăng, nói ôn hoà, “Tôi đây chỉ là phòng lỡ nhỡ.”
Ôn Bạch lúc này cũng đứng ở bên cạnh y, há mồm nhìn y một chút, một chữ đều không có nói ra, mắt luôn luôn ôn hoà cũng trầm sâu một ít, cậu chưa từng thấy qua Tống Triết tuyệt nhiên như vậy, nếu như phẫu thuật không thành công, người này phỏng chừng sẽ đem tim có thể moi ra cho Tả Xuyên Trạch đổi một lần, thẳng đến khi y tìm được thích hợp mới thôi, nếu như cuối cùng không được, người này rất có thể sẽ theo Tả Xuyên Trạch cùng chết.
Trực thăng chậm rãi ở đảo tư nhân của Tống Triết hạ xuống, nhân viên y tế trên đảo đã nhận được thông báo, lúc này đã chuẩn bị thoả đáng từ lâu, liền chờ đem người bệnh đẩy vào tiến hành phẫu thuật, Hắc Yến cùng nhau theo vào phòng phẫu thuật, ông nằm ở một bên trên bàn mổ, quay đầu nhìn người trước mặt đeo mặt nạ dưỡng khí sắc mặt tái nhợt rơi vào hôn mê, con ngươi luôn luôn ôn hoà càng nổi lên một chút ý tứ bi thương.
Trạch, chờ ta giao trả lại trái tim cho con, ta con trong lúc đó liền không còn quan hệ nữa rồi.
Cũng không lại có bất kỳ ràng buộc … Chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi rót vào trong cơ thể, Hắc Yến nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, con sẽ tiếp tục cuộc sống của con, sẽ có một người vô cùng yêu con, một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Từ nay về sau tuỳ tâm sở dục* [tuỳ theo lòng mình], hạnh phúc an khang, mãi đến năm tháng non sông*, trăm năm đời người.
[* 山河岁月 search trên baike thì ra là tên 1 cuốn sách nói về các khía cạnh văn hoá Đông – Tây]
Thời gian phẫu thuật rất dài, lúc Trác Viêm cũng chạy tới, đơn giản hỏi tình huống một chút cũng tiến nhập phòng phẫu thuật. Quá trình này Tống Triết vẫn đứng ở bên ngoài nhìn, Doãn Mạch lại mặt lạnh đứng ở một bên, bảo đảm bóng dáng Tả An Tuấn thời khắc xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của anh ta, cũng thời khắc đề phòng Tống Triết bỗng nhiên phát điên đến làm ra chuyện gì. Vệ Tụng và Lang Trì đứng ở một bên, khẩn trương chờ kết quả.
Phẫu thuật thẳng đến hừng đông mới kết thúc, Ôn Bạch chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo vẻ uể oải, cậu lấy khẩu trang xuống, nhìn người vây tới đây, chậm rãi nói, “Tình huống cụ thể còn phải chờ cậu ấy tỉnh lại rồi hãy nói, nhưng mà có một chút có thể khẳng định, phẫu thuật rất thành công.”
Vệ Tụng khẽ gật đầu, chậm rãi thở ra một hơi, Lang Trì cũng rõ ràng thở dài một hơi, hướng một bên ngã xuống, nghiêng người dựa vào trên tường, Tả An Tuấn lập tức cao hứng nở nụ cười, đang chuẩn bị nhìn Tả Xuyên Trạch lại bị Doãn Mạch kéo một cái, cầm lấy cánh tay của cậu quay đầu bước đi, nói, “Đi ngủ, ngay mai lại nhìn.”
Tả An Tuấn vốn muốn phản kháng, nhưng ngước mắt nhìn con ngươi lạnh như băng của người này liền bỏ đi ý niệm trong đầu, trăm điều không tình nguyện theo anh ta đi về phía trước, hỏi, “Đi đâu ngủ?”
“Ở đây nhiều phòng khách như vậy, tuỳ tiện tìm một phòng,” Doãn Mạch vừa đi vừa nói, giọng nói còn là rất lạnh, nghiêng đầu hơi quét mắt nhìn cậu một cái, “Tả An Tuấn, em đừng cho là tôi đêm nay sẽ bỏ qua cho em.”
Cước bộ Tả An Tuấn dừng lại, lập tức xoay người bỏ chạy, lại bị Doãn Mạch tay mắt lanh lẹ chặn ngang đè lại, kéo cậu tiếp tục đi về phía trước, Tả An Tuấn nỗ lực tìm kiếm giúp đỡ, thế nhưng anh trai nhà cậu bây giờ còn chưa có tỉnh, mà chồng anh trai nhà cậu hiện giờ cũng không có sức lực quản cậu, cho nên cậu chỉ có thể nhận mệnh bị người kéo về phía trước, còn không quên vẻ mặt đáng thương hỏi, “Tôi lại làm cái gì?”
“Bản thân em suy nghĩ.”
“…” Tả An Tuấn đáng thương nói, “… Việc đó cùng không nói cho tôi có gì khác nhau.”
“…”
Ôn Bạch nhìn hai người đi xa, ánh mắt chuyển hướng Tống Triết vẫn đang đứng tại chỗ, người này sau khi bản thân nghe được cậu ta nói phẫu thuật thành công liền đưa mắt nhìn về lối ra phòng phẫu thuật, hiện giờ nhìn thấy Tả Xuyên Trạch bị đẩy đi ra, liền trực tiếp đi tới, đi theo phía sau cậu ta cùng nhau vào phòng bệnh đã chuẩn bị.
Trác Viêm lúc này cũng đi ra, anh ta lấy khẩu trang xuống, nhìn xung quanh một vòng sau đó hỏi, “Vợ nhà tôi đâu rồi?”
Mọi người không giải thích được nhìn anh ta một cái không đáp hỏi ngược lại, “Vẫn không phải là một mình anh sao?”
Trác Viêm ngẩn ra, chợt nhớ tới lúc anh ta tới thấy quầy bar lầu dưới, nhớ lại tình hình trước đây ở nơi này, liền vẻ mặt vui mừng để cho vợ nhà anh ta ngồi ở đằng kia ngoan ngoãn chờ anh ta, anh ta đi lên nhìn một chút lại xuống lầu điều chế rượu cho cậu ta, nhưng anh hoàn toàn không nghĩ tới sự tình lại phiền phức như vậy, cũng không kịp nói tỉ mỉ liền vào phòng phẫu thuật cho tới bây giờ mới ra ngoài, như vậy xem ra, vợ nhà anh e rằng hiện giờ đại khái có thể còn ở dưới lầu chờ anh.
Mà Trác Viêm nghĩ tới đây không nói hai lời lập tức chạy như điên xuống lầu, chỉ thấy bên trong phòng khách một mảnh mờ tối, chỉ có một ngọn đèn sắc màu ấm gần quầy bar là sáng, vợ nhà anh đang buông xuống suy nghĩ ngồi ở bên quầy bar, hình dáng nhìn qua rất nhu thuận, ngọn đèn sắc màu ấm làm cho gò má tinh xảo của cậu phủ một tầng sáng nhu hoà, cả người đều lộ ra khí chất sạch sẽ, làm cho người khác không tự chủ được bị hấp dẫn. Trác Viêm nín thở nhìn một hồi, nhịn không được đi tới từ phía sau ôm cậu, nghiêng đầu hướng về phía môi của cậu liền hôn lên, một trận mút vào.
Hill sớm thành thói quen động tác của anh ta, liền rũ mắt để cho anh ta hôn, chờ người này rốt cuộc hôn đủ rồi mới lui ra lạnh nhạt hỏi, “Tả Xuyên Trạch không sao?”
Trác Viêm “Ừ” một tiếng, lại ở trên môi cậu ta hôn một chút, lúc này mới buông cậu ta ra đi vòng vào trong quầy bar, dựa theo chênh lệnh thời gian suy tính, đồng hồ sinh học thường ngày của bọn họ mới đến chạng vạng, bọn họ đương nhiên là không ngủ, anh liền vừa cùng vợ nhà anh nói chuyện phiếm vừa bắt đầu thuần thục phối rượu, như vậy vượt qua một đêm an tĩnh cũng là lựa chọn tốt.
Ánh nắng sáng sớm chậm rãi vẫy xuống cả vùng đất này, Ôn Bạch đẩy Tả Xuyên Trạch ra phòng bệnh, nhìn người ở chỗ này chờ cả đêm, đi lên trước nói, “Hắc Yến đã tỉnh, tuy rằng cơ thể ông ta còn rất yếu, nhưng mà lại phân phó thủ hạ của ông ta dẫn ông ta rời khỏi.”
Tống Triết không nói gì, chỉ là ngẩng mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cậu, Ôn Bạch thấy thế liền đẩy mắt kính một cái, nói, “Chúng tôi đêm qua tiến hành tu bổ cho tim cho ông ta rồi, nhưng mà dựa theo trình độ hao tổn của trái tim kia hẳn là không duy trì nổi thời gian quá lâu, ông ấy nếu như không đổi lại tim thì mạng sống không quá ba năm.”
Tống Triết liền gật đầu, nói, “Tuỳ ông ta đi.” Dựa theo tính cách của người này, là tuyệt đối sẽ không đổi lại tim cho Tả Xuyên Trạch sau ngần chín năm, mà nhìn dáng vẻ đêm qua của người này nghiễm nhiên đã đối Tả Xuyên Trạch buông tay, bởi vậy ông ta rất có thể sẽ tìm một nơi chờ chết.
Ôn Bạch cũng đem chuyện này nhìn rất thấu đáo, liền lên tiếng, liếc y một cái, nói, “Anh cũng đi về nghỉ ngơi đi, có tình huống gì tôi sẽ lập tức thông báo anh.”
Tống Triết không đáp, một lần nữa đưa mắt nhìn sang Tả Xuyên Trạch, người này mang theo mặt nạ oxy, cơ thể rơi vào thật sâu trên đệm mềm rộng lớn, hắn nhắm hai mắt thật chặc, cuộn lông mi cong vểnh lên một độ cung đẹp mắt, nhìn qua vừa yếu đuối lại nhu thuận, rèm cửa sổ phòng này không có kéo, lúc này ánh sáng sớm từ bên ngoài chiếu vào, đánh thẳng vào trên người của hắn, vốn mặt tái nhợt đến gần như trong suốt vậy, mạch máu xanh nhạt dưới da cũng mơ hồ có thể thấy được. Có lẽ là ánh dương quang quá chói mắt, lông mi dài của hắn nhẹ giật giật, hơi mở một chút.
Con ngươi Tống Triết co rút lại, vội vàng đứng lên đi về phía trước hai bước, nín thở nhìn hắn chằm chằm, Ôn Bạch thấy thế cũng đi tới kiểm tra, chỉ thấy người trên giường mắt hơi mở một chút, có lẽ là bởi vì liên quan đến ánh mắt trời ngay sau đó lại nhắm nghiền hai mắt, qua hồi lâu mới lại mở, con ngươi cực đen có chút mê man, giống như vẫn chưa thanh tỉnh triệt để, qua một lát mới đưa mắt nhìn sang Tống Triết, an tĩnh nhìn y.
Khoé miệng Tống Triết câu lên một nụ cười thoải mái, dịu dàng nói, “Chào buổi sáng.”
Con ngươi cực đen cũng mang theo một chút ý cười, khoé miệng dường như giật một chút, như là một dáng vẻ tươi cười, nhưng hắn duy trì không bao lâu ngay sau đó liền lại nặng nề thiếp đi.
Ôn Bạch tỉ mỉ thay hắn tra xét một lần, lại nhìn một chút phản ứng của máy móc các loại, lúc này mới hơi thở ra một hơi, trên mặt cũng mang theo dáng vẻ tươi cười, nói, “Cậu ấy đã không sao, chỉ là bởi vì cơ thể rất suy yếu, cần ngủ tiếp một giấc mới có thể thanh tỉnh, anh cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Tống Triết gật đầu, vẫn là không động, Ôn Bạch thấy thế liền cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Cửa phòng truyền đến tiếng rắc rắc nhỏ nhẹ, Tống Triết nhìn người trên giường, đi về phía trước từng bước nắm tay tái nhợt của người này, trong đầu hồi tưởng tất cả đều vừa là ý cười trong mắt người này cùng với câu nói hắn đã không sao kia của Ôn Bạch.
—— em ấy đã không sao.
Người này luôn luôn cường thế, chính là người đàn ông cao quý vào giờ khắc này vậy mà vô cùng chậm chạp, cực chậm rãi quỳ xuống trước giường bệnh, cầm lấy tay dùng sức đến ngón tay trắng bệch, ngày hôm qua thấy người này ngả xuống đất một thoáng cảm giác vẫn còn xoay quanh ở trong lòng, hôm nay lại nghĩ dường như đã có mấy đời, khiến cho y trong lúc nhất thời lại có loại cảm giác muốn khóc, y chậm rãi vươn tay bưng kính mặt mình, trầm mặc thật lâu.
Trạch, đừng lại rời khỏi tôi.
Đừng lại rời khỏi tôi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ … Như vậy ngay cả mang bom Hắc Yến cùng nhau giải quyết rồi … Tôi nói tôi là mẹ ruột … Lệ bồn [1] …
——
[1] Lệ bồn:
1178005679
———
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...