Cực Hạn Săn Bắn

Địch Hàn nhận biết Tả Xuyên Trạch đã lâu, ngày này trông chờ bao lâu, mà bây giờ lại đi được nửa đường lại bị một người phá huỷ chuyệt tốt của gã tất nhiên là không cam lòng, gã dù sao ở trên chiến trường lăn lộn bao năm, lúc này không có chút sợ hãi nào, liền thấy người kia khom lưng muốn đem Tả Xuyên Trạch ôm đi rồi gã đột nhiên lấn người tới cây súng đang chĩa vào người mình, ra tay nhanh như chóp dùng khuỷ tay hướng về phía trước đánh trúng đầu người kia, đồng thời tay kia vươn ra cầm cổ tay của y dùng sức xoay một cái, cây súng kia liền thuận lợi rơi vào trong tay gã, sau đó hắn ta bước nhanh về phía trước trực tiếp cầm súng chỉa vào đầu Tống Triết, lạnh lùng nói, “Mày buông tay ra.”

Thủ hạ của Tống Triết đã ào ào kéo tới, lúc này thấy thế liền vội mang súng vây xung quanh người kia.

Tống Triết mặt không đổi sắc, chậm rãi đứng dậy phất tay để cho thủ hạ thu súng lại, cười nhạt, “Cho dù bây giờ tôi buông tay hoặc là anh trực tiếp làm thịt tôi, anh ngày hôm nay tuyệt đối cũng đứng nghĩ đến việc đụng đến cậu ta một chút, ở đây dù sao cũng không phải Tam Giác Vàng, thực lực của tôi so với anh lợi hại hơn.”

Địch Hàn sắc mặt phát lạnh, quan sát tình huống trước mắt một chút, súng trên tay lại nhích lên phía trước, khoé miệng câu ra một nụ cười ngoan lệ, “Vẻ ngoài của mày đúng là giống với một cậu ấm sống trong đùm bọc, thật ra mày không biết tao hoàn toàn không ngại đem mày trói ở đây làm con tin sau đó ở trước mặt mày trực tiếp yêu Trạch, chờ tao hưởng thụ xong Trạch cũng tỉnh, đến lúc đó mày còn có thể làm gì tao? Bây giờ, ra lệnh thủ hạ của mày đều đi ra ngoài! Nhanh lên một chút!”

Tống Triết gật đầu tán thưởng, phất tay cho thủ hạ lui về phía sau, cười nói. “Anh nếu như làm vậy ngược lại cũng không phải không được, nhưng mà quả thật rất đáng tiếc, anh còn quên một việc.”

Địch Hàn ngừng lại, “Cái gì?”

Tống Triết ưu nhã nói, “Tôi.”

Tiếng nói của y vừa dứt Địch Hàn chỉ cảm thấy hoa mắt, mới vừa rồi còn cùng chuyện trò vui vẻ ngay sau xuất hiện bên cạnh mình, mà cổ tay cằm súng cùng với vai của mình bị y đồng thời nắm lấy, bên tai chỉ nghe hai tiếng trong trẻo “Răng rắc”, cổ tay gã cùng vai và xương các đốt ngón tay đồng thời bị người này bóp sai vị trí.


Địch Hàn kêu một tiếng đau đớn, cũng không lui về phía sau, mà là rất nhanh vươn tay kia thẳng đến cổ họng của y, Tống Triết cũng không cuống quít, dễ dàng tránh thoát sau đó bắt chước theo đem cánh tay kia cũng gỡ xuống. Địch Hàn vừa kêu đau một tiếng, kinh nghiệm tác chiến của gã tương đối phong phú, lúc này liếc thấy thủ đoạn của Tống Triết trong nháy mắt trong đầu hiện lên ba chữ: Bộ đội đặc chủng.

Thủ hạ của Tống Triết ở phía trước tiến lên một tay đè gã lại, Tống Triết không thèm nhìn gã, mà là tiếp nhận khăn mặt từ thủ hạ bắt đầu cẩn thận chà lau tay của mình, nếu như có thể y thật sự là không muốn tiếp xúc tay chân cùng thứ sinh vật không rõ kia.

Địch Hàn sắc mặt tái nhợt, trong mắt vẫn không có chút vẻ sợ hãi nào, gã nhìn chằm chằm vào Tống Triết, hỏi, “Mày rốt cuộc là ai?” Mới vừa rồi thấy được bản lĩnh cận chiến của người này rất tốt tuyệt đối là bộ đội đặc chủng cấp cao, cùng với biểu hiện nho nhã quả thực hoàn toàn không hợp.

“Tôi là Tống Triết,” Tống Triết lau xong đem khăn mặt đưa cho thủ hạ liền đi tới bên giường đem Tả Xuyên Trạch bế lên, cơ thể Tả Xuyên Trạch không ngờ lại nhẹ thế, Tống Triết đem hắn vững vàng ôm vào ngực, chống lại mặt âm trầm Địch Hàn, cười nhạt nói, “Anh tốt nhất nhớ kỹ, bởi vì nếu như anh vẫn còn chưa từ bỏ ý định đối với cậu ấy, tên này đúng là ác mộng mãi mãi của anh.”

Y nói xong câu đó thì không quay đầu lại, trước khi đi còn không quên dặn dò, “Thả hắn ta, hắn như thế nào cũng là bạn bè của thú cưng tôi, chúng ta không được đối đãi thô lỗ với bạn bè.” Những lời này trực tiếp chọc giận Địch Hàn, thiếu chút nữa lại nhào lên, nhưng gã vẫn còn phân rõ tình hình lúc này, cũng hiểu được còn nhiều thời gian, nhưng mà món ngon đã nằm sẵn trong tay cứ như vậy bay đi mất vẫn là khiến gã rất không cam lòng, nhưng lại không thể trực tiếp tới cửa uy hiếp, ở đây quả thực không phải Tam Giác Vàng. Vì vậy gã nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một biện pháp có thể giảm bớt đau buồn hiện tại, đó chính là đi uống rượu.

Tống Triết đương nhiên không biết sau khi y đi Địch Hàn thành một con sâu rượu, mà tâm tình rất tốt về tới phòng của mình, sau đó trực tiếp vào phòng tắm, y vẫn ôm Tả Xuyên Trạch, đứng ở một bên phân phó thủ hạ vặn sẵn nước nóng lại đem vào hộp y tế, lúc này mới để cho bọn họ đều đi ra ngoài.

“Cậu thật đúng là nhẹ a.” Tống Triết cười lẩm bẩm một câu, trọng lượng cơ thể Tả Xuyên Trạch tuyệt đối nếu so với người bình thường thì nhẹ rất nhiều, cái này chẳng lẻ cùng với thứ gọi là thể chất không giống nhau trong miệng cậu ta chăng? Trên người của cậu ta bí mật đúng là nhiều thật … Tống Triết một mình suy nghĩ một chút liền cẩn thận đưa hắn đặt vào bồn tắm, sau đó đem khăn tắm trên người cùng quần áo của hắn toàn bộ cởi bỏ lại đem quần áo của mình cũng bỏ đi rồi theo vào bồn, y từ phía sau đem Tả Xuyên Trạch ôm vào trong ngực, mở hộp y tế bên cạnh, bắt đầu cẩn thận thay hắn xử lý vết thương.

“Tốt thật khi bóp nát cái ly, làm cho đều là máu, tôi có khiết phích đó,” Tống Triết khẽ lẩm bẩm một câu, cuối cùng nói, “Quên đi, xem cậu là thú cưng của tôi nên sẽ không cùng cậu so đo.”


Y đem tay Tả Xuyên Trạch cẩn thận băng bó kỹ, thận trọng không cho nó đụng tới nước, lúc này mới bắt đầu thay hắn tắm.

Hừm — Tống Triết nhìn Tả Xuyên Trạch trong lòng mình, bỗng nhiên nở nụ cười, âm thanh trầm thấp dễ nghe cùng theo sương mù trắng xoá chậm rãi tản ra, “Đúng thật là khó có được nhu thuận a …”

Hiên Viên Ngạo nhiều lần suy nghĩ làm một phen giãy dụa rốt cuộc sau đó vẫn phải quyết định từ trên giường đứng dậy đi xem náo nhiệt, thế nhưng anh không nghĩ tới chờ anh ta chạy đến thì người ta đã chiến tranh kết thúc. Vì vậy anh chỉ có thể sai người đem vài chai rượu phục vụ cho tốt con sâu rượu kia, an ủi tâm hồn nhỏ bị tổn thương của người ta một chút, lúc này mới đi tiếp tới phòng Tống Triết, anh nhìn những thủ hạ ngoài cửa kia một chút, không ôm hy vọng hỏi, “Thiếu gia nhà các cậu ở bên trong làm gì vậy?”

Sở dĩ không ôm hy vọng là vì anh vô cùng biết rõ sở thích bệnh hoạn gần như biến thái kia của Tống Triết. Quả nhiên, chỉ nghe thủ hạ một mực lễ phép nói, “Thiếu gia nhà tôi đang tự … đang cho thú cưng của ngài ấy tắm.” Cậu ta ngược lại rất muốn ăn ngay nói thật “Tự tắm cho ngài Tả Phùng Ma” thế nhưng như vậy như thế nào cũng khiến người nghe cảm thấy buồn nôn, chỉ có thể tạm thời đổi giọng.

Hiên Viên Ngạo bi ai thở dài một hơi, “Tôi liền hiểu, quên đi, tôi đi, một hồi nếu cậu ta đi ra không cần nói cho cậu ta biết tôi đã tới.”

“Vâng.”

Hiên Viên Ngạo vì vậy lười biếng hướng đi trở về, trước khi đi còn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặc, lần thứ hai bi ai thở dài một hơi, thầm nghĩ Tả Xuyên Trạch nếu cậu lớn lên như vậy cũng đừng trách Tống Triết có thể coi trọng cậu, vậy chỉ có thể nói rõ vận khí của cậu xui xẻo mới gặp được tên biến thái kia. Tống Triết người này tuy rằng bình thường nhìn qua là một quân tử nhẹ nhàng khiến người khác cảm thấy rất bình thường, thế nhưng một ngày thấy mặt làm mắt y coi trọng vật nào y liền trở nên vô cùng cuồng nhiệt, nhất là đối với thú cưng mới nắm trong tay, cậu sẽ không có cách nào tưởng tượng được y có thể cuồng nhiệt đến trình độ nào đâu.


Nhưng mà hiện giờ điều đáng mừng duy nhất chính là Tống Triết còn chưa làm ***g sắt tốt, nếu không người này đã sớm ôm Tả Xuyên Trạch đem cậu ta nhốt vào trong ***g sắt trực tiếp không cho trở về.

Hiên Viên Ngạo nghĩ không sai, Tống Triết đối đãi thú cưng của mình đúng thật đã đến mức cuồng nhiệt, nhớ kỹ y lần đầu tiên lúc nhận được Tiểu Đào cũng là vô cùng cao hứng, một hồi sờ sờ lỗ tai của nó, một lúc sờ sờ đuôi, sau đó sờ sờ móng vuốt, lại ôm vào trong lòng ôm hôn một cái.

Tả Xuyên Trạch đương nhiên cũng tuyệt đối trốn không thoát được số phận này, bởi vì thái độ của Tống Triết đối với hắn rõ ràng nếu so với đối đãi Tiểu Đào thì nhiệt tình hơn. Bởi vậy người này ở trong phòng tắm gần như bị Tống Triết sờ một lần từ trên xuống dưới tỉ mỉ toàn bộ, chẳng qua còn bị y nâng cằm lên ở trên mặt hôn mấy cái đến nghiện, lúc này mới hài lòng ôm hắn lên đặt trên giường cẩn thận.

Tả Xuyên Trạch nhắm chặt hai mắt, giống như đối với tác động bên ngoài một điểm cũng không cảm giác, lúc hắn nhắm mắt lại tạo cảm giác rất yếu đuối cho người khác, giống như là búp bê lưu ly dễ vỡ, cho nên khi thân thể hắn được vùi lấp sâu trên giường rộng lớn đầy xa hoa thì nhất thời tạo cảm giác hết sức tinh xảo đầy yêu chiều.

Kính Dạ Mị đã được xử lý, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có người khác từ bên ngoài nhìn thấy bên trong, cho nên Tống Triết cũng không có kéo rèm cửa sổ, lúc này ánh dương quang buổi sáng xuyên thấu qua cửa số sát đất dần dần tiến vào, làm cho cơ thể Tả Xuyên Trạch hiện lên một tầng sáng nhu hoà, vốn da thịt đã trắng nõn nhìn qua gần như giống như là trong suốt, chẳng qua ở dưới lớp mảnh dẻ đó, trên xương quai xanh của hắn có một dấu màu hồng nhưng thật ra nhìn qua càng phát ra vẻ yêu mị.

Tống Triết rất thích vẻ yêu dã như vậy, chỉ có điều là dấu màu hồng đó đáng tiếc không phải y làm ra. Vì vậy y cúi đầu nhìn một hồi liền đột nhiên tiến tới trên xương quai xanh của hắn mút một hơi thật mạnh, tiếp đó hài lòng nhìn dấu hôn kia một chút, lúc này mới thay hắn đem chăn đắp kín sau đó đi tới trước bàn ăn giải quyết bữa sáng của y đem lên một lần nữa.

Dựa theo lời nói của thứ sinh vật không rõ kia có thể Tả Xuyên Trạch ngủ một lát, Tống Triết nhìn đồng hồ, từ lúc y ôm hắn trở về tới bây giờ đã qua ba tiếng, người này hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh. Vì vậy y liền vừa ăn điểm tâm sáng một bên chờ hắn tỉnh dậy, nhưng khi y ăn điểm tâm xong sau đó còn đọc một tờ báo người này vẫn không có tỉnh, nhưng ngược lại vệt hồng kia cùng dấu hôn đã tan đi không ít, gần như rất nhanh sẽ biến mất, Tống Triết đối với lần này cảm thấy vô cùng không hài lòng, liền muốn tiến tới dự định ở trên người hắn một lần nữa làm ra dấu hôn.

Da Tả Xuyên Trạch vô cùng nhặn nhụi, giống như chỉ cần dùng sức một chút là có thể để lại dấu, Tống Triết nâng cằm hắn, môi chậm rãi chuyển qua bên tai dùng sức hút vài cái, lại ngoài ý muốn phát hiện người dưới thân đột nhiên run nhè nhẹ. Tống Triết cho là hắn muốn tỉnh lại liền ngẩng đầu dù bận vẫn thoải mái đối mặt với đôi mặt đen như mực kia, thế nhưng y đợi một lúc Tả Xuyên Trạch vẫn là không có mở mắt ra.


“Hừm …” Tống Triết mắt xếch xinh đẹp hơi híp một cái, thấp giọng cười nói, “Việc này … sẽ không phải là nơi mẫn cảm của cậu chứ?”

Giống như để chứng minh điểm này, y lại một lần cúi đầu cẩn thận hôn lên, thậm chí còn lần đầu tiên lè lưỡi liếm liếm.

Thân thể Tả Xuyên Trạch lại bắt đầu run nhè nhẹ, rốt cuộc chịu không được từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên nhẹ.

Âm thanh của hắn rất đặc biệt cũng rất êm tai, ung dung hoa lệ còn mang theo một chút giọng mũi, giống như là từ trong địa ngục vang lên rất câu hồn rất thoải mái, rót vào trong tai, trong nháy mắt như thuốc độc xâm nhập vào tâm can.

Tống Triết chỉ cảm thấy trái tim dường như bị một cái gì đó cào nhẹ, một luồng điện xa lạ trong nháy mắt ở khoang ngực nổ tung, nhanh chóng tiếp tục chạy xuống phía dưới, y cả kinh, lập tức đứng dậy lui về phía sau hai bước, mắt xếch y loé ánh sáng khác thường, trầm mặc thật lâu sau mới chậm rãi từ ngực phun ra một hơi.

Ngoại trừ thỉnh thoảng giải quyết nhu cầu sinh lý cần thiết ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên y đối với thú cưng, không, lần đầu tiền đối với một người, chủ động sinh ra giống như tình d*c gì gì đó.

Mà bên tai là lời cảnh cáo rõ ràng của Hiên Viên Ngạo: Tả Xuyên Trạch nhất định sẽ khiến cậu bị nghiện, không được chạm.

—— Không được chạm.

———


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận