CHƯƠNG 4: TIỆC ĐÍNH HÔN
Lâm Phong nghĩ La Ký sẽ đưa cậu đến tiểu biệt thự kia nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp đem cậu về nhà chính La gia, một đường cứ thế khiêng cậu thẳng lên lầu.
Lâm Phong nhìn sắc mặt hắn không tốt, mới biết sợ, liều mạng đánh vào lưng La Ký: “Thả tôi xuống! Tôi tự mình đi!”
La Ký làm như không nghe thấy, một cước đá văng cửa phòng khách, đem người nọ như con mèo nhỏ ném đi vào. Lâm Phong ngã trên lớp thảm lông dày thượng hạng, mềm mại, tuy không đau nhưng cậu có cảm giác choáng váng, mơ mơ hồ hồ đứng lên: “Anh, anh muốn làm gì?”
La Ký cởi cúc áo, tháo cravat, bước vào phòng đem tất cả những vật sắc nhọn ném ra ngoài cửa. Lão quản gia cùng bọn người hầu chân tay luống cuống đứng ở cửa nhìn thấy đồ vật này nọ bị ném ra khỏi phòng liền chạy nhanh đến đón lấy sau đó vội vàng xuống lầu.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại những đồ vật mềm mại cùng chiếc giường lớn, ngay cả một mảnh gương nhỏ cũng không lưu lại. La Ký từ trên cao nhìn xuống Lâm Phong rồi đem cậu ném lên giường lớn. (hết vác lại ném tới ném lui em nó là sao???? Em nó đang bị thương a, đồ dã man a ;;;;;___;;;;;)
“Ngoan ngoãn ở đây chuẩn bị đi, tối nay tôi phải tham gia một buổi tiệc rượu. Chờ tôi trở về nếu cậu còn làm ra chuyện gì thì chờ bị đánh đi.”
“Anh không thể cấm đoán tôi được!”
“Đây không phải là cấm,” La Ký nắm lấy cằm cậu, ánh mắt lãnh khốc nói từng tiếng một, “— đây là giam cầm. Nếu cậu còn dám cố ý ngã như sáng nay thì tháng này đừng mong ra khỏi phòng.”
Hắn suồng sã cùng *** hàm súc vỗ vỗ sau thắt lưng Lâm Phong: “Tôi không ngại đến cùng cậu thưởng thức cuộc sống phong phú ban đêm một tháng liền đâu!”
Hắn đi nhanh đến cửa phòng. Một cái gối từ phía sau hung hăng bay đến, thật mạnh nện vào cửa.
“Trông chừng cậu ấy cho tốt, không cho phép cậu ấy ra khỏi phòng nửa bước, không cho phép bị thương, cậu ấy muốn ăn gì cũng được!”
Bảo vệ nhanh nhanh gật đầu. La Ký quay đi, phía sau truyền đến tiếng kêu to của Lâm Phong: “Thả tôi ra! Tôi không muốn ở trong này! Thả tôi ra ngoài!…….”
Lão quản gia nghe được cảm thấy kinh hồn táng đảm, vừa muốn nói gì đó, ngẩng đầu lên nhìn La Ký chỉ thấy miệng hắn khẽ nhếch mang theo một chút ý cười khoái trá.
“Thiếu, thiếu gia……”
“Vật nhỏ này hôm nay bị chọc giận đã bị tức muốn chết. Ngày mai công ty không có việc gì, chuẩn bị một chút ngày mai tôi dẫn cậu ấy đi chơi.”
Lão quản gia thấp giọng nhắc nhở: “Lão gia, mai là ngày phu nhân trở về Trụ Thiên….”
La Ký gật đầu: “Hầu hạ cẩn thận, tôi sẽ không đón cô ta.” Nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng lên xe
Buổi tiệc này là tiệc đính hôn của Sở đại thiếu gia cùng Đồng tiểu thư. Sở gia hầu như toàn người lớn tuổi, thế hệ kế tiếp chỉ có mình hắn, không nghi ngờ gì hắn sẽ thừa kế toàn bộ quyền lực cao nhất của gia tộc. Tiệc đính hôn này, trong giới thượng lưu Sở gia mười mấy năm nay mới làm chủ một lần. Bọn họ bao cả khách sạn, long trọng, phô trương. Ngoài cửa khách sạn, trong vòng một dặm đều toàn là xe, chỉ cần thông qua máy dò kim loại thì ai cũng có thể vào đại sảnh dự tiệc.
Theo thang máy lên lầu hai chính là nơi tổ chức tiệc rượu, là nơi những nhân vật nổi tiếng tề tụ. Trang sức kim cương, ly rượu thủy tinh, đã cẩm thạch hòa cùng ánh đèn tỏa ra ánh sáng như ngọc. La Ký đến có chút muộn. Khi hắn đến thì nhân vật chính của buổi tiệc, Sở đại thiếu gia đã xin cáo lui vì thân thể không khỏe. Cũng là Sở đại thiếu gia không biết nể mặt mũi, bỏ lại tất cả khách quý bên ngoài một mình vào phòng nằm nghỉ.
Tâm phúc của Sở gia, Kim Thạch đứng ở cửa, tươi cười: “La tiên sinh tới trễ, Sở thiếu gia nhà chúng tôi vừa mới rời đi, vốn cậu ấy cũng định cùng ngài cạn một ly nhưng cậu ấy thật sự không thể chống đỡ được nữa nên đã về trước. Lần sau nhất định cậu ấy sẽ đến tận cửa tạ lỗi với ngài.”
La Ký cười cười: “Hắn không ở đây nhưng còn lưu cậu lại cũng coi như nể mặt mũi tôi rồi.”
Kim Thạch ha ha cười, vẻ mặt phong lưu không kiềm chế được, chiếc bông tai ruby trên vành tai thấp thoáng. Tên này là do Sở gia thiếu phu nhân tương lai lựa chọn trong đám sát thủ lưu vong khu Tam Giác Vàng để bảo vệ Sở thiếu gia. Năm đó hắn ở Đại lục phạm trọng án, bị đuổi giết đến cùng đường. Nếu không có Sở gia đứng ra che trở cho hắn chỉ e hiện tại hắn đã bị bắn chết một nghìn lần.
Tên Kim Thạch này hung ác mà phong lưu, tiêu sái mà tàn nhẫn, yêu thích xe đẹp súng tốt, có tiếng trong giới hắc đạo về lòng trung thành cũng dũng mãnh. Ai cũng biết Kim Thạch là tâm phúc Sở gia coi trọng nhất. Lưu lại hắn ở cửa nghênh đón La Ký cũng coi như Sở thiếu gia tự mình nghênh đón.
Kim Thạch nhìn trái nhìn phải một vòng, thấp giọng nói: “La tiên sinh, lần trước chuyện Sở thiếu gia bàn bạc với ngài, không biết có phải hay không ngài đã quyết định. Nếu đã vậy, Sở thiếu gia có ý muốn hẹn ngài gặp mặt rồi ký kết hợp đồng luôn.”
La Ký cười nói: “Không phải tôi đã nói, Sở gia nhà cậu có điểm lòng tham không đáy đó sao? Mới mấy tháng mà đã gấp gáp mở đường hàng hải mới rồi. Không phải quan hệ của hắn với chính phủ có chút căng sao? Không sợ rước lấy rắc rối với hình cảnh quốc tế sao?”
“Hi, có chuyện này ngài không biết,” Kim Thạch ép thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, nhân viên tạp vụ gần nhất cũng đều ở xa vài bước, “—-Sở thiếu gia nhà chúng tôi, gần đây bác sĩ đã chẩn đoán, cũng không còn nhiều lắm……Là chuyện mùa đông này.”
“Tại sao có thể như vậy?”
“Lúc này không phải vội vàng đính hôn sao? Không bao lâu sau sẽ kết hôn, tất cả mọi người trong nhà đều mong chờ người kế thừa huyết mạch. Bằng không lỡ có chuyện gì, vị trí chủ nhân bỏ trống, uy danh hiển hách cả trăm năm nay của Sở gia có thể chấm dứt tại đây. Nói trở về, đến lúc đó nếu Sở thiếu gia có điều gì vạn nhất, thiếu chủ nhân còn chưa đảm đương nổi sản nghiệp, phiền toái bên ngoài còn cần La gia hỗ trợ nhiều.”
La Ký vừa trở về Hongkong đã nghe nói Sở đại thiếu gia của Quân Hỏa Nghiệp thân thể suy yếu, gần đây đã không thể tiếp khách. Rất nhiều thế gia trong lúc đó có hiệp nghị, cùng giúp nhau phát triển, khi khó khăn thì nghĩ cách cứu viện lẫn nhau, lợi ích phi thường chặt chẽ. Quan hệ giữa La gia và Sở gia chính là như vậy.
Hắn cười gật đầu: “Đó là đương nhiên, đến lúc tiểu thiếu gia chào đời tôi nhất định sẽ có phong bao thật dày!”
Kim Thạch rút một điếu thuốc, “ba” một tiếng châm bật lửa: “Có lời này của La tiên sinh, Sở thiếu gia nhà chúng tôi thật an tâm. Tối nay có thể ra ngoài uống một chén được không? La tiên sinh vừa mới về Hongkong, coi như ngài mời tôi đi hóng gió tẩy trần đi”
“Như thế nào không biết xấu hổ như vậy! Không phải cậu bảo nhất định chỉ uống trà thôi sao?”
Kim Thạch cười ha ha:” Tôi đã sớm mặc kệ rồi, suốt ngày chỉ biết tán gái, mau mau trở lại sống đứng đắn thôi.”
La Ký vừa muốn nói gì, đột nhiên nhân viên bảo an bên ngoài sảnh đường đến nói nhỏ gì đó vào tai Kim Thạch, y nga nga vài tiếng, chế nhạo, liếc mắt nhìn La Ký một cái. La Ký cũng không biết bọn họ trao đổi cái gì có liên quan đến mình, chỉ cười nói: “chẳng lẽ chuẩn bị cho tôi chuyện gì kinh hỉ hay sao mà không muốn cho tôi nghe thấy?”
Kim Thạch vỗ vỗ tay: “Cũng không phải kinh hỉ sao, mấy cậu thật to gan, sao dám đem người chặn ở cửa. Người đâu! Mau mau đem kinh hỉ đến cho La tiên sinh mau.”
La Ký bỗng nhiên cảm thấy bất ổn, hắn giương mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy cánh cửa gỗ khắc hoa văn chậm rãi bị đẩy ra, vài nhân viên bảo an của Sở gia vây quanh một người tiêu sái tiến vào.
—— Là Lâm Phong.
Cậu mặc một chiếc áo màu trắng, phía dưới quần đùi, đầu gối cùng đôi chân lộ ra bên ngoài. Không biết vì ánh sáng như quang ngọc của chiếc đèn thủy tinh trong sảnh đường hay vì nguyên nhân gì khác mà làn da tuyết trắng bị lộ ra ngoài kia cơ hồ phá lệ thật hoa mắt làm người ta không thể mở ra được. (da gì mà kì quặc vậy =”=)
Sắc mặt Kim Thạch hơi hơi thay đổi, lập tức ngừng vuốt tóc, cười nói: “Nghe nói gần đây La tiên sinh có một đứa nhỏ, không nghĩ tới trăm nghe không bằng một thấy, thật sự là hảo diễm phúc!”
La Ký sắc mặt xanh mét, ba bước biến thành hai bước tiến lên cởi áo khoác bao lấy Lâm Phong, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay cho cậu con thỏ nhỏ nhãi ranh, sao cậu có thể đến đây?”
Trong đại sảnh ăn uống linh đình, không phải người nào cũng có thể chú ý tới toàn cục, nhưng ít nhất tất cả khách khứa phụ cận đều đổ dồn ánh mắt về phía họ. lâm Phong giống như vừa mới từ trong nhà tắm bước ra. Tóc vì còn hơi ẩm ướt mà có chút hỗn độn, giọt nước theo thái dương chảy xuống hai bên má rồi chảy xuống đến xương quai xanh. Đường cong tinh xảo bán minh bán muội (nửa kín nửa hở) kia làm cho người ta nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt tám chín phần dán tại đôi môi phiếm hồng đang hơi hơi mở ra kia. La Ký thậm chí chỉ có thể dùng dư quang nơi khóe mắt mà nhìn mấy tên chuyên buôn lậu thuốc phiện đang nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt đều không có nửa điểm rời đi.
Sắc mặt La Ký trở nên âm trầm đáng sợ: “Cậu làm sao mà tới được đây? Người đâu? Một đống người, con mẹ nó, không canh chừng nổi một người sao?”
Lâm Phong tới gần hắn, cơ hồ là cố ý đem đôi môi ấm áp dán vào vành tai hắn: “Anh hôn tôi một cái, tôi nói cho!”
La Ký bắt lấy gáy cậu buộc cậu ngẩng đầu lên, một nụ hôn thô bạo nhưng sâu sắc cơ hồ muốn đem đôi môi Lâm Phong cắn xé, nuốt gọn.
Một cánh tay Lâm Phong bị La Ký giữ chặt phía sau. Vì hôn sâu mà hô hấp trở nên không thông, cậu chỉ có thể dùng một cánh tay liều mạng ôm lấy bả vai La Ký, móng tay dường như bấu chặt lấy da thịt hắn. Nhìn qua, La Ký tưởng chừng như rất hưởng thụ loại kích thích đau đớn, vi diệu này. Hắn cắn cắn khóe môi Lâm Phong, nhìn cậu: “Hiện tại nói cho tôi biết cậu làm sao lại chạy đến đây? Chỉ có một mình cậu? Như thế nào đến được?”
“Tôi phá quạt thông gió ở phòng tắm, hiện tại có khi tất cả bọn họ đều cho rằng tôi đang ngâm mình trong phòng tắm. Xe taxi ở bên ngoài đang chờ anh trả tiền đó.” Lâm Phong lười biếng phẩy tay, “Anh cùng người kia nói gì vậy? Hắn nhìn qua không giống người đứng đắn cho lắm!”
Kim Thạch vừa đi tới, vừa vặn chạm phải ánh mắt Lâm Phong, ánh mắt kia dường như có ý muốn khiêu khích hắn.
Kim Thạch nhíu mày, cảm giác có chút run rẩy.
Thực tế lần này gặp lại Lâm Phong vẻ mặt hắn xem ra đã là vô cùng bình thường. Vì trong đại sảnh có rất nhiều người nổi tiếng dùng ánh mắt này nọ nhìn chằm chằm vật nhỏ kia, ánh mắt có thể nói là đem Lâm Phong từ đầu đến chân bác quang. (?????)(ta nghĩ là lột sạch, nhưng ko biết có đúng ko nên cứ để nguyên??)
La Ký đem Lâm Phong ôm đến phía cuối đại sảnh, xuyên qua hành lang, vòng ra phía sau. Nơi này có chuẩn bị tốt mấy phòng nghỉ, hắn tùy tiện đẩy cửa một gian phòng đem Lâm Phong ném vào: “Cậu biến tôi thành tên ngốc rồi, tôi đi đối phó một chút sẽ trở lại.”
Lâm Phong bắt lấy tay hắn: “Nếu anh dám trừng phạt tôi, anh trở về đừng mong nhìn thấy tôi.”
La Ký không giận, cười cười, ở sau lưng Lâm Phong nhéo nhéo mấy cái: “Nga, đối với tên vương bát đản lươn lẹo như cậu vạn nhất trở về mà không thấy thì làm sao bây giờ?”
Ánh mắt hắn rất tà ác nhìn cậu. Lâm Phong hơi cuộn mình một chút nhưng La Ký động tác nhanh hơn, đem cậu đẩy ngã trên mặt đất, hừ một tiếng, động tác lưu loát đem quần áo cậu lột sạch.
Lâm Phong kinh hãi kiệt lực phản kháng: “La Ký! Không cần như vậy! Đừng, đừng, anh làm gi?”
La Ký đem cậu ôm lên giường nhỏ, dùng khăn trải giường bao lấy người cậu, suồng sã ở trên tóc cậu hôn một cái: “Tốt lắm bé con, tôi xem cậu thế nào có thể trốn ra ngoài.”
Lâm phong cuộn mình trên giường, hoảng sợ nhìn hắn.
Bộ dạng này của cậu làm người ta không thể kháng cự, mềm mại ấm áp tựa như động vật nhỏ. La Ký cả đầu đầy căm tức, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn bất lực này của cậu, chỉ có thể ở bên má vuốt ve: “Tôi lập tức trở về, nhiều nhất mười phút, ngoan!”
Lâm Phong cắn cắn môi, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng giống như nước mắt lúc nào cũng có thể chảy xuống: “Anh đi nhanh nhanh một chút…..”
La Ký chưa từng một lần đối người khác mềm lòng, lúc này cơ hồ như muốn nói, không đi nữa, ở lại đây với cậu. Ý niệm này xuất hiện làm lòng hắn lung lay một chút nhưng ngay lập tức làm hắn bừng tỉnh. Vì một vật nhỏ như vậy làm hắn thay đổi quyết định, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
La Ký cúi người hôn cậu một cái, ôn nhu nhưng không quên cự tuyệt: “Nghe lời, ngày mai tôi đưa cậu đi chơi.”
Lâm Phong nghẹn ngào gật gật đầu.
Cửa mở, tiếng bước chân trên hành lang dần dần trôi xa. Lâm Phong vẫn duy trì tư thế không hề nhúc nhích. Hít sâu một hơi, trên mặt không chút biểu tình.
“Ai ở bên ngoài?”
Cửa lại một lần nữa mở ra. Kim Thạch tựa vào khung cửa, từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Phong đang bọc trong tấm khăn: “Chậc, vài năm không gặp, tiểu liên nhi ngươi trổ mã ngày càng lung linh đó.”
Lâm Phong cúi đầu, vẻ mặt khinh nhuyễn giống như vô hạn thẹn thùng: “Vị đại ca này nói gì vậy, tôi thế nào đều nghe không hiểu.”
Nếu không phải Kim Thạch có sức chống cự, giờ phút này không chừng tất cả đàn ông đều đã hóa thân thành sắc lang.
Kim Thạch đi lên, tùy tiện ngồi xuống bên giường, vươn tay rút ra hai điếu thuốc. Tự hắn châm cho mình một điếu, điếu còn lại hươ hươ trước mặt Lâm Phong: “Không hút một điếu sao?”
Giường vốn nhỏ, hắn lại chiếm một chỗ lớn, Lâm Phong lại lui vào một góc. Khăn vì nhỏ mà không đủ che, làn da bóng loáng tinh tế, đường cong tuyệt mĩ xinh đẹp cùng mắt cá chân tinh mĩ vì vậy mà lộ ra ngoài, “……sinh viên đại học vừa tốt nghiệp sao có thể hút thuốc, ngài thực biết nói đùa.”
Khóe miệng Kim Thạch run rẩy một chút, điếu thuốc bên miệng đã cháy gần hết.
Lâm Phong giống như cực kì ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn dần dần phiếm hồng: “Vị đại ca này tốt nhất nên tắt thuốc rồi nhanh chút rời đi đi, tôi bây giờ không được tốt lắm, lỡ có gì mạo phạm ngài như thế thật xấu hổ.”
Kim Thạch một phen ném tàn thuốc, bắt lấy một chân Lâm Phong, nhe răng cười: “Tôi thật muốn nhìn cậu như thế nào mạo phạm bổn đại gia!”
Hắn nguyên bản là ngồi trên giường, lúc này phi thường nhanh nhẹn đứng dậy, một tay bắt lấy cẳng chân Lâm Phong, một tay hướng lên phía xương quai xanh gần cần cổ trắng nõn chộp tới. Kim Thạch cánh tay rắn chắc, lực tay ước chừng đến hai trăm cân, Lâm Phong yếu ớt đừng nói là có thể chịu nổi đựng một kích này, có khi ngay cả trụ giường cùng bị hắn bóp cho vợ nát.
Lâm Phong mạnh nghiêng người tránh đi một kích kia, khoảnh khắc lúc đó tựa như hoa rơi phất động, ngay cả một chút tiếng gió cũng không mang theo: “Vị đại ca này làm gì vậy? có chuyện gì từ từ nói, động tay động chân làm cái gì!”
Kim Thạch một tiếng cũng không đáp, “rắc” một tiếng hai hay kẹp lại, đầu ngón tay đột khởi, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, thẳng tắp hướng hốc mắt Lâm Phong lao đến. Sau lưng Lâm Phong là vách tường, một chân bị Kim Thạch nắm lấy, nhìn qua muốn tránh cũng không được, thế nhưng cậu lại khéo léo nghiêng mình phản kích, thân thể mềm mại như không xương cúi xuống tránh đi bàn tay hắn.
Kim Thạch chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, một chân khác của Lâm Phong như trời giáng bổ xuống. Hắn buông ra mắt cá chân cậu, thối lui vài bước còn chưa kịp đứng vững đã thấy Lâm Phong xoay người, mạnh mẽ vùng lên. Tấm khăn cậu khoác trên người, một đầu che lại thân thể, đầu còn lại ở trên cánh tay, theo lực cánh tay hóa thành một đạo tiếng gió tàn nhẫn biến thành dây treo cổ, trong phút chốc đã quấn chặt lấy cổ Kim Thạch.
Kim Thạch không có cơ hội tránh đi, chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn, bị Lâm Phong chặt chẽ thắt cổ, mạnh mẽ kéo tới trước mặt. Bàn tay Kim Thạch nhanh nhẹn bắt lấy sợi dây thắt trên cổ, tạo một khe hở để hô hấp, sau đó dùng lực huy một quyền đến trước mặt Lâm Phong.
Lâm Phong ngoan lực rút tấm khăn về, giữa không trung lộn mèo mấy cái lui về phía bên kia căn phòng. Kim Thạch một quyền đánh ra thừa thắng truy kích, từng bước xông lên định chụp lấy cổ Lâm Phong, cũng không đề phòng liền bị tấm khăn bắt lấy cổ tay, nhất thời trong lòng cả kinh: Không xong!
Nói thì dài mà xảy ra thì nhanh, mọi chuyện xảy ra như điện quang hỏa thạch. Lâm Phong cầm tấm khăn bao lấy thấn thể, một tay túm lấy tay Kim Thạch ấn hắn vào tường, lập tức cả người lao đến, mạnh mẽ ép lấy hắn.
Kim Thạch hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy Lâm Phong chuẩn bị đánh hắn một quyền, nhất thời thầm nghĩ xong đời rồi. Một quyền này lực tay cũng đến cả trăm cân, không đánh gãy mũi hắn mới là chuyện lạ
Chỉ nghe ầm vang một tiếng nổ, một quyền tàn nhẫn kia làm tai hắn phát đau, thanh âm dán bên màng tai vang lên làm người ta muốn đứng thẳng cũng không xong. Kim Thạch mở to mắt, đã thấy quyền kia đánh đến sát lỗ tai mình, những vết nứt nhỏ lan khắp một nửa bức tường..
Lâm Phong ngẩng đầu, đôi môi ấm áp tinh xảo cơ hồ như muốn dán vào cằm Kim Thạch: “Sư huynh, anh thực thô bạo!”
Kim Thạch nhìn theo cánh tay trắng nõn, tinh tế cùng những cơ bắp căng thẳng của cậu: “——Cậu mới thô bạo!”
“Sư huynh nói cái gì vậy, rõ ràng chính anh muốn tôi mạo phạm anh mà, bằng không tôi nhát gan như vậy làm sao dám trêu chọc sư huynh ngài đâu!” Lâm Phong thu quyền, nhẹ nhàng khoác lại tấm khăn mềm mại lên người, cực kì thẹn thùng dấu đi xương quai xanh đang tỏa ánh hào quang: “Sư huynh ngài nói xem?”
Kim thạch không lưu tình chút nào đẩy ra tiểu mĩ nhân tinh xảo, mảnh mai trong lòng: “Cậu thôi đi. Cậu không phải ở Nam Mĩ ngốc ngốc sao, không có việc gì lại chạy tới Hongkong này làm gì? Chẳng nhẽ cậu thực sự yêu La Ký đến chết đi sống lại như vậy sao? Rốt cuộc nhịn không được chạy đến đây vạn dặm tìm chồng hiến thân?”
Lâm Phong giống như một đệ tử văn nhược chân chính bị đẩy đển lảo đảo mấy bước, đỡ lấy tường đứng dậy, trên mặt phiếm hồng, thẹn thùng kinh khủng: “Tôi đương nhiên yêu La Ký, yêu hận muốn chết, tôi nghĩ sư huynh năm năm trước hẳn là biết đi.”
“……Chậc, tiểu dạng nhi, tôi xem như cậu yêu Dư Lệ San muốn chết đi.”
Kim Thạch cúi đầu lấy hộp thuốc lá, thình lình cổ áo bị người ta chộp lấy. khuôn mặt Lâm Phong tựa như đóng băng, ánh mắt tăm tối thật sâu nhìn không thấy đáy: “Sư huynh, thuốc có thể uống liều nhưng nói không thể nói lung tung!”
“Tôi không nói lung tung,” Kim Thạch tâm bình khí hòa nhìn cậu, “Sư huynh có một câu, là vì muốn tốt mới nói. La gia trăm năm uy hiếp, trên đương trường tiếng tăm lừng lẫy, toàn bộ đảo này một nửa sinh ý về tay bọn họ quản. Chỉ bằng một người như cậu không thể lay chuyển căn cơ của bọn họ. Cậu có biết La Ký có biết bao nhiêu ngoan độc? Đến lúc đó cậu có bị người ta lột gia thiêu sống cũng đừng trách sư huynh không nể tình cũ mà cứu cậu.”
Lâm Phong buông tay ra, Kim Thạch một tay chỉnh chỉnh lại cổ áo, một tay vỗ vỗ mặt cậu.
“Làm gì vậy tiểu liên nhi, cậu nếu đơn thuần ham muốn những thứ khác của La Ký thì cũng nên thôi đi, nghĩ cho chính mình một chút vẫn tốt hơn đi. Sư phụ ở Nam Mĩ cũng đâu có làm khó dễ gì cậu, cuộc sống của cậu ở đó không phải cũng tốt sao, việc gì phải chạy tới Hongkong này chịu bực mình. Nói cho cậu hay, mỗi hắc đạo gia tộc ở cảng này đều có quy luật sâm nghiêm, huống chi là gia quy trăm năm nay của La Gia, một bước sai lầm cũng đủ làm cậu tan xương nát thịt.”
Lâm Phong vẫn không nhúc nhích, một lúc lâu sau trên khuôn mặt cậu chậm rãi hiện ra một chút ý cười vặn vẹo: “Tôi đây cũng biết.”
Kim Thạch thở dài: “Cậu tỉnh lại đi! La Ký cùng Dư Lệ San, quan hệ giữa hai nhà bọn họ thật sự rất tốt, căn bản cậu chỉ là kẻ chen ngang mà thôi. Cậu cho là ai đối với cậu cũng như vậy sao?”
“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, Kim Thạch bị tát một cái, Lâm Phong rít gào nói: “Cút!”
Kim Thạch sờ mặt, cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên phía hành lang có tiếng bước chân từ xa truyền tới.
– Là La Ký!
Cửa bị đẩy ra, La Ký bước vào, nhìn hai người bọn họ, nhất thời sửng sốt.
Lâm Phong nhìn tình cảnh trước mắt, nước mắt lập tức rơi xuống, chạy nhanh đến ôm chặt lấy La Ký, nghẹn ngào đến một chữ cũng không nói được.
Kim Thạch chết trân, hóa đá tại chỗ.
Một kẻ quản lý phòng nghỉ mà chỉ có hắn mới có chìa khóa có thể mở, một tiểu mĩ nhân văn nhược vô lực phản kháng, một kẻ nhìn qua phi thường hung tàn, một người chỉ khoác trên mình tấm khăn mỏng.
Hết thảy đều vô cùng tự nhiên, mọi việc đều có thể giải thích.
La Ký sắc mặt trở nên âm trầm, một tay kéo Lâm Phong, ôm vào lòng, lạnh lùng nói: “Khó được Kim tiên sinh để mắt tới, người khác thì thôi nhưng đứa nhỏ này thì nhất định không được. Ngày mai tôi sẽ tìm hai người so với cậu ấy tốt hơn đưa đến quý phủ bồi tội. Tạm biệt!” Dứt lời cũng không chờ Kim Thạch giải thích liền trực tiếp kéo Lâm Phong ra khỏi cửa.
Kim Thạch điếu thuốc kia vẫn là chưa kịp hút, lại một lần nữa đánh rơi xuống đất.
La Ký đóng mạnh cửa xe. Bảo tiêu chỉ thấy sắc mặt hắn không tốt, lại không biết làm sao không tốt, cũng không dám đắc tội với hắn lúc này. Lâm Phong tựa bên người hắn, nước mắt vẫn rơi không ngừng, toàn thân run run lợi hại, dỗ thế nào cũng không được.
La Ký hôn trán cậu, thấp giọng nói: “Không phải sợ, ngoan, đừng khóc.”
Lâm Phong nghẹn ngào nói: “Đều là anh không tốt…..”
“Đúng, là tôi không tốt, ngoan, tôi ở đây, không cần sợ hãi.”
“Anh nói, anh sẽ không bạc đãi tôi, anh như vậy chính là không bạc đãi tôi sao? Tôi không cần anh, đem quần áo trả lại cho tôi, thả tôi đi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
La Ký nhất thời không biết nói gì. Lâm Phong không phải là kẻ vụ lợi, cậu không yêu cầu hắn cái này cái nọ, cậu chỉ là một đứa nhỏ làm người ta muốn cưng chiều. Cậu không cầu ăn, không cầu mặc, chưa bao giờ để ý đến cuộc sống vật chất. Cậu xinh đẹp như vậy, trẻ tuổi như vậy, có thể toàn tâm toàn ý dựa vào hắn, La Ký cảm thấy thực sự chiếm được đại tiện nghi.
Nhưng vì sao, cho dù như vậy, vẫn rất khó chiếu cố tốt bảo vật nhỏ này?
La Ký cúi đầu tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Lâm Phong. Văn nhược mà thuận theo như vậy, cái gì cũng không soi mói, giống như dược nuôi dưỡng cực kì tốt, trên thực tế cũng rất khó chiếu cố cậu mà không làm sứt mẻ.
La Ký nhẹ nhàng hôn đôi mắt cậu, trầm thấp hỏi: “Em muốn gì? Em muốn gì thì hãy nói ra đi, tất cả đều nói cho tôi biết, em rốt cuộc thích cái gì?”
Lâm Phong ôm chặt lấy cổ La Ký, đem mặt mình chôn trong lòng ngực hắn. mặc kệ có nghe như thế nào, cũng không thể không nhận thấy những giọt nước mắt cùng sự thâm tình.
“Em chỉ muốn anh yêu em….” Thanh âm Lâm Phong nhẹ nhàng mang theo sự cầu xin, làm người ta không thể ngăn cản mà sa vào, mê đắm đến không thể tự kiềm chế.
“Chỉ cần anh yêu em…..chỉ cần anh yêu em…”
Ôn nhuyễn như vậy, giống như ôm lấy cả cõi lòng hắn, toàn bộ trái tim hắn đều được lấp đầy.
“…..Được rồi,” La Ký thở dài, đôi môi nhẹ nhàng điểm lên mái tóc đen mềm mượt, “Tôi yêu em.”
Lâm Phong khẽ khép mắt, dòng nước mắt lăn dài trên má, trôi xuống dưới thấm ướt cả áo La Ký. Trong bóng tối không ai nhìn thấy, khóe môi Lâm Phong chậm rãi hiện lên nụ cười lãnh khốc cùng tàn nhẫn.
Đúng vậy, chỉ cần anh yêu tôi là tốt rồi.
Yêu đến có thể không để ý đến vợ con, yếu đến có thể vứt bỏ gia đình nhà vợ…..
…..Với tôi mà nói, như vậy là đủ rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...