Cục Đá Cưng Của Nữ Đế


Ân Nguyệt trừng mắt lườm Thương Kính một cái rất chi là không vui.

Cứ nói chết chết mãi, vất vả lắm mới dỗ được cục đá ngốc, không chừng lại sắp ồn ào khó chịu.
"Đưa yêu đan cho ta!" Ân Nguyệt cầm lấy Phục Linh đan mà Thương Kính dâng lên bằng hai tay nói: "Chờ làm xong chuyện ta phân phó ngươi hãy trở về lĩnh phạt!"
Thương Kính cúi đầu hồi lâu, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
"Lĩnh phạt gì thế?" Nhạc Chức bị ôm chặt bay lên trời lo lắng hỏi Ân Nguyệt: "Thượng tiên phạt A Kính làm gì vậy? Không phải hai người yêu nhau sao a?"
"Nàng gọi ta là gì?" Bàn tay Ân Nguyệt ôm Nhạc Chức siết chặt, trong lòng sinh ra một loại cảm giác xót xa.
Nhạc Chức cảm thấy lực siết trên eo, nhìn qua Ân Nguyệt có chút do dự nói: "Thượng...!Thượng tiên a..."
"Nàng gọi ta A Chiêu cũng được, đổi thành A Nguyệt cũng được.

Chỉ đừng gọi lạ lẫm như thế có được không?" Ân Nguyệt vừa nói vừa phất tay đẩy mây mù ngăn giữa nàng và Nhạc Chức.

"Còn có.

Ta và Thương Kính cũng không phải như nàng ta nói, nàng ta chỉ là một mặt Thủy kính bên trong tiên cung của ta, chẳng biết tại sao lại sinh ra ý nghĩ xằng bậy, trộm tiên dược muốn nhân lúc ta hạ phàm vĩnh thế nhốt ta ở thế gian để ở cùng nàng ta.

Người ta yêu, chỉ có mình nàng."
Nhạc Chức mới phát hiện trước mắt đều là mây mù, nàng nhìn xuống một cái, thét chói tai nhào vào trong ngực Ân Nguyệt.

Nàng là Địa Tiên! Chưa từng tới nơi cao như vậy bao giờ!
"Tiên sư cũng biết sợ sao! Ngày đó nàng ôm ta bay lên trên cung điện thế nhưng trấn định cực kỳ!" Ân Nguyệt bỗng dừng lại, dùng ngón tay trỏ nâng cái cằm Nhạc Chức đang vùi vào trước ngực nàng nói: "Nói.

Nên gọi ta là gì? Đáp sai ta sẽ buông tay."
Nhạc Chức u oán trừng Ân Nguyệt một cái.

Cái này gọi là quả báo trên đời a? Trước kia tiểu hoàng đế vì nàng mà nếm qua rất nhiều khổ, bây giờ đã đến lúc trả lại rồi sao? "Nàng không phải tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế sẽ không đối xử với ta như thế!" Vừa nói vừa túm chặt áo Ân Nguyệt.
"Tiên sư sai rồi.

Trước kia ta chỉ không thể, chứ không phải sẽ không." Ân Nguyệt hơi buông lỏng cánh tay ôm Nhạc Chức, cười nói: "Nàng là đá Côn Ngô, có rơi cũng không vỡ được.

Mà dù có vỡ thật thì ta cũng trị thật tốt cho nàng." Nàng ghé vào bên tai Nhạc Chức nhẹ giọng thì thầm: "Nếu tiên sư không tin thì có thể thử một lần."
1
"A Chiêu~" Nhạc Chức cắn chặt môi, nửa ngày mới khó khăn thoát ra hai chữ này.

Thật sự kêu được ra miệng lại thấy thoải mái hơn nhiều, nàng ngắm nhìn Ân Nguyệt nói: "A Chiêu, ta có thể nhìn thấy rất nhiều hình ảnh trước kia của nàng trên thân thể hiện tại, nhưng khi nàng lộ ra vẻ mặt xa lạ kia, ta lại bất giác sợ hãi kháng cự."
"Từ từ sẽ quen thôi." Ân Nguyệt xoa đầu Nhạc Chức, ôm ngang nàng nói: "Ôm lấy cổ ta đừng nhìn xuống dưới, rất nhanh sẽ đến nhà."
Nhạc Chức cảm thấy vừa ngọt ngào lại phiền muộn: "Trước kia đều là ta bế nàng."
"Sau này cũng thế.

Cho nên nàng phải mau dưỡng tốt thân thể mới được." Ân Nguyệt ôm ngang Nhạc Chức, xuyên qua tầng mây như khói, bay về hướng tiên sơn đằng xa chỉ lộ ra đỉnh núi nhọn trên mây.
"Vậy nàng có thể không phạt A Kính được không?" Nhạc Chức ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Ân Nguyệt.
Ân Nguyệt khó xử dừng một chút nói: "Tất cả yêu cầu của nàng ta đều đáp ứng, có điều Kính Tử ở thế gian giết rất nhiều người, có một số quy củ không thể phạm."

"Vậy nàng định phạt tỷ ấy thế nào a?" Nhạc Chức lại hỏi.
"Cầm tù trăm năm." Ân Nguyệt thản nhiên nói: "Vừa lúc Uẩn Nhi cũng cần người chăm sóc, liền nhốt nàng ta trong cung mới ở Liêm Thủy trấn đi!"
Nhạc Chức cảm thấy trừng phạt này không tính là nặng, đối với người không thích đi ra ngoài như nàng mà nói, thậm chí không tính là trừng phạt, thế nên không tiếp tục cầu tình nữa.

"Về sau chúng ta phải ở mãi trên trời hả? Vậy ta nhớ A Trản thì biết làm sao bây giờ?"
"Nhớ nàng thì cứ đón nàng tới, hoặc là chúng ta đi tìm nàng cũng được." Ân Nguyệt kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Nhạc Chức.
Tiên sơn gọi là Trạch Tiết Sơn, cao ngất xuyên mây, đứng ở chân núi nhìn không thấy đỉnh.
Tiểu tiên đồng canh giữ sơn môn trông thấy Ân Nguyệt thì vô cùng giật mình: "Sao thượng tiên trở về nhanh thế ạ?" Ân Nguyệt thượng tiên hạ phàm lịch kiếp, dù chỉ lịch một kiếp thì ngắn cũng mấy chục năm còn dài thì hơn trăm năm, sao mới hai mươi năm đã trở về rồi?
6
"Ừm." Ân Nguyệt không giải thích, mắt nhìn tiên cung bởi vì luyện đan mà hơi khói lượn lờ, hỏi tiểu tiên đồng: "Lúc ta không có ở đây, việc luyện đan gửi thuốc không có sự cố gì chứ?"
Nhạc Chức còn trong ngực Ân Nguyệt, gặp tiên đồng có chút ngượng ngùng, giãy dụa muốn đi xuống.
"Ngoan ngoãn ở yên chớ lộn xộn, trên núi nuôi rất nhiều độc trùng độc thảo, sợ sẽ làm bị thương đến nàng." Ân Nguyệt ôn nhu nói.
Tiểu tiên đồng cả kinh nói không ra lời.

Thượng tiên nhà mình luôn là người sống lãnh đạm chớ ai lại gần, cớ sao vừa xuống thế gian một lượt đã trở nên ôn nhu như vậy rồi? Lại nhớ đến vừa rồi thượng tiên nói chuyện với mình bằng ngữ khí băng lãnh, hình như vẫn giống như trước a.

Nó hiếu kì không biết tiểu thần tiên mà thượng tiên ôm trong ngực là thần thánh phương nào, lại sợ thượng tiên nên không dám hỏi.
Ân Nguyệt đã ôm Nhạc Chức bay lên đỉnh núi.

Tiên cung xây ở đỉnh núi, là nơi hùng vĩ đến mức Nhạc Chức chưa từng thấy qua, thậm chí chưa từng tưởng tượng nổi.
"Nhà của nàng lớn quá ha!" Nhạc Chức rốt cục được thả xuống, ngước nhìn cung điện nguy nga sợ hãi nói.
Ân Nguyệt nắm tay Nhạc Chức khẽ nói: "Nha đầu ngốc, là nhà của chúng ta."
Ân Nguyệt trở về gây nên oanh động không nhỏ, chớ nói chi nàng còn ôm theo một tiểu thần tiên như hoa như ngọc trở về.

Có điều dựa vào dáng vẻ uy nghiêm của nàng trước đây, tiên tử yêu tinh trên núi chỉ dám nhìn xa xa, không dám lại gần.
1
"Các nàng tựa hồ rất sợ nàng." Nhạc Chức ngượng ngùng nhìn qua đám tiên tử yêu tinh ở ngoài điện đang dáo dác ngó nghiêng.
Ân Nguyệt vung tay lên, cửa điện khép lại cái "rầm", sau đó dịu dàng giải thích cho Nhạc Chức: "Trước khi ta hạ phàm tính tình không được tốt lắm."
Nhạc Chức sửa sang tóc Ân Nguyệt bị gió thổi loạn, nhỏ giọng thầm thì: "Bây giờ chưa chắc đã tốt!"
"Ta sẽ không nổi giận với nàng." Ân Nguyệt đứng trước tủ thuốc tìm đan dược, nghe Nhạc Chức phàn nàn, không có nửa điểm hỏa khí.
Trong lòng Nhạc Chức bỗng nhiên thắt lại.

Đi vào tiên sơn, nàng thấy Ân Nguyệt đối với người bên ngoài uy nghiêm lạnh lùng thế nào, càng thấy Ân Nguyệt ở trước mặt nàng có chút quá cẩn thận chu đáo.

"Sao nàng không đấu võ mồm với ta nữa?"
Ân Nguyệt ngẩn người nói: "Sợ nàng sẽ tức giận, sợ nàng sẽ không yêu ta." Nàng tìm xong dược đan, xoay người nhìn Nhạc Chức, bất giác rơi xuống hai hàng nước mắt.

Lần này nước mắt là thật, không phải giả vờ chỉ vì muốn Nhạc Chức cảm thấy nàng vẫn là Lý Chiêu.

Đến Nhạc Chức cũng không nhận ra rằng nàng luôn kháng cự tới gần nàng ấy.
"Ta sẽ không..." Nhạc Chức không chịu được nước mắt của Ân Nguyệt, lúc đầu nàng nằm yên trên giường, lúc này sốt ruột bay tới trước mặt Ân Nguyệt lau nước mắt cho nàng nói: "Ta sẽ không bao giờ không yêu nàng.

Chỉ là nàng thay đổi quá nhiều, ta mới vô thức..." Nàng không biết nên giải thích thế nào, chỉ biết vội vàng dỗ dành Ân Nguyệt: "A Chiêu nàng đừng khóc, về sau ta sẽ không như vậy nữa."

"Vậy nàng vẫn yêu ta chứ?" Ân Nguyệt ngừng nước mắt.

Với nàng mà nói, rơi lệ là chuyện rất mất mặt, nhưng nàng thấy Nhạc Chức đau lòng sốt ruột, lại cảm thấy nước mắt cũng rất tốt.
Nhạc Chức chột dạ nhìn lên đỉnh đầu như thói quen.
"Nhìn cái gì vậy? Bây giờ nàng đã lên trời rồi." Ân Nguyệt bất đắc dĩ nhắc nhở nàng.
Nhạc Chức mím môi, thẹn thùng gật gật đầu.
"Nàng là cục đá câm sao?" Ân Nguyệt không hài lòng.
"Yêu nàng." Khuôn mặt Nhạc Chức xấu hổ đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Ân Nguyệt.
"Ta cũng yêu nàng." Ân Nguyệt đỏ cả vành mắt.

Lời này chính miệng Nhạc Chức nói ra hoàn toàn khác với Thương Kính trong bộ dáng Nhạc Chức nói ra.

Nàng ghé sát vào trước mặt Nhạc Chức, nở nụ cười nói: "A Chức, tới giờ uống thuốc rồi." Nói xong ngậm đan dược trong tay vào trong miệng.
Nhạc Chức còn thẹn thùng, cảm giác như cùng tiểu hoàng đế từ lão phu lão thê trở thành phu thê tân hôn.

Nàng đỏ mặt, mở miệng nhận đan dược, muốn tận lực không chạm tới bờ môi Ân Nguyệt, nào ngờ Ân Nguyệt bỗng nhiên dùng răng cắn đan dược, dẫn dụ nàng từng bước đi về phía trước.

Nhạc Chức căng thẳng đến mức nín thở hôn Ân Nguyệt, muốn đoạt đan dược khỏi răng nàng, nào ngờ Ân Nguyệt dùng đầu lưỡi cuốn thuốc vào.
"Không ăn nữa!" Nhạc Chức hơi bốc lên chút hỏa khí, xấu hổ nói: "Rõ ràng nàng không muốn cho người ta mà!"
"Cho nàng." Ân Nguyệt ôm Nhạc Chức vào trong ngực, cười độ tiên dược cho nàng, có điều vẫn không ngừng hôn, tay chân cũng bắt đầu xúc động.
Nhạc Chức đẩy Ân Nguyệt như cho có, thấy không đẩy được cũng liền nhận mệnh.
Ân Nguyệt hôn rất tha thiết, như muốn khiến Nhạc Chức hòa tan trong ngực nàng.

Nàng luôn cảm thấy, ngủ xong một giấc này, tiên sư nhà nàng sẽ không còn suy nghĩ lung tung nữa, sẽ triệt triệt để để là người của nàng.
Lúc đầu Nhạc Chức có hơi rụt rè, đến khi nhận ra động thủ với tiểu hoàng đế cũng không phạm luật trời thì cũng to gan hơn.

Tiểu hoàng đế đã "muốn" qua nàng, mà nàng còn chưa "muốn" qua tiểu hoàng đế đâu.

"A Chiêu ~ Ta muốn nàng ~" Nàng thở hào hển khẽ cắn chặt vành tai Ân Nguyệt nói.
Qua suốt mấy ngày trời, hai người lăn qua lộn lại không biết thiên địa là gì, dục niệm lúc trước bị luật trời kìm nén đã hoàn toàn được phóng thích.
Tất cả mọi người trên tiên sơn đều thấy kỳ lạ, thượng tiên sau khi trở về sao cứ ở mãi trong điện thế nhỉ?
1
(Giường còn không xuống được nói gì ra khỏi điện quơi )
*
"Tỷ tỷ, Uẩn Nhi muốn cài nhánh kia." Lý Uẩn ngồi trong ngực "tỷ tỷ", ở trước gương trang điểm chọn nhánh hoa cung nhân mới hái tới.
Thương Kính nhìn gương mặt nhớ thương trong gương, thương cảm cười.

Nàng cười một tiếng, tiểu hoàng đế trong gương cũng đang cười, giống như vẫn còn sống.
Kỳ thật tiểu hoàng đế vẫn còn sống, chết đi chỉ là tiểu hoàng đế trong tim nàng.


Nàng không chỉ biến thành bộ dáng tiểu hoàng đế, ngay cả giơ tay nhấc chân cùng ngữ điệu nói chuyện cũng sẽ tận lực bắt chước tiểu hoàng đế lúc trước, bắt chước lâu dài sẽ dần ăn sâu vào xương tủy.
Nàng thích nhất là ngồi trước gương nói chuyện một mình, giống như đang ngồi đối mặt tiểu hoàng đế nói chuyện.
"Tỷ tỷ." Lý Uẩn thấy tỷ tỷ đang thất thần, phất tay nhỏ quơ quơ nói: "Uẩn Nhi muốn cài hoa."
"Được." Thương Kính thu tầm mắt lại, từ ái nhìn Lý Uẩn cười cười, thanh âm dịu dàng như trước kia Lý Chiêu vẫn thường dỗ dành muội muội.
A Trản chuyển vào cung ở cùng Mạc Điệp, ngọn ngành câu chuyện hôm các nàng vào cung đã nghe Thương Kính kể.

A Trản rất sợ sau này sẽ thật lâu không được gặp Nhạc Chức, cũng rất đau lòng nhìn Thương Kính thất hồn lạc phách.

Sau khi Ân Nguyệt thượng tiên rời đi Thương Kính liền thích nói chuyện một mình, thường nhìn khuôn mặt trong gương vừa cười lại khóc.
Nàng khuyên qua, vô ích.
"Tiểu đạo cô, ngươi không được rời xa ta." A Trản lo lắng nhìn qua Thương Kính, nói với Mạc Điệp đang xem sách.
Mạc Điệp ngậm chua mang dấm mà nói: "Bà bà trải qua sinh ly tử biệt còn ít sao?" Nàng vẫn sẽ để ý, bản thân mình đối với Hoa yêu nãi nãi mà nói chỉ là một trong vô số người mà nàng nhất định sẽ lãng quên, thậm chí còn là một người vô nghĩa.
A Trản vẫn nhìn Thương Kính, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu nói: "Không giống.

Ngươi mà chết ta sẽ điên mất." Nàng lại nhìn qua Mạc Điệp, lộ ra dáng vẻ yếu ớt hiếm thấy: "Tiểu đạo cô, hình như ta không bỏ xuống được ngươi.

Làm sao bây giờ?"
Mạc Điệp cũng ngây dại.
Thương Kính nhẹ nhàng cài hoa lên trâm của Lý Uẩn, sợ cành hoa kéo đau tóc cô bé.

Nghe được tiếng thầm thì sau lưng, Thương Kính hờ hững quay đầu nói: "Hai người có thể ra ngoài trò chuyện dùm ta được không, đừng có ở đây làm ta buồn nôn nữa đi!" Nàng bỗng dừng lại một lúc, nói với A Trản đang lo lắng không thôi: "A Trản muội không cần lo lắng mệnh của tiểu đạo cô, thuốc trường sinh trong tay vị kia nhà A Chức muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Phục Linh đan có thể cầm về được không ạ?" Mạc Điệp tương đối quan tâm chuyện này.
A Trản chọc cái ót Mạc Điệp nói: "Ngươi có phải bị ngốc không? Yêu đan làm sao sánh bằng tiên dược."
"Không phải.

Sơn Thần bà bà từng nói, yêu đan đã luyện thành chỉ cần chưa bị tiêu hóa thì có thể luyện trở về." Mạc Điệp mím môi nói: "Ta muốn xem thử có cứu được A Vãn trở về không."
"Ai là A Vãn?" A Trản lạnh mắt.
Mạc Điệp ấp úng giải thích: "Chính...!Chính là, một con tiểu hoa yêu quen biết khi còn nhỏ."
"Ồ! Hai nhỏ vô tư ha!" Lần này đến phiên A Trản ăn dấm, thậm chí nàng nảy ra một suy nghĩ càng u ám hơn: "Tiểu đạo cô, ngươi tốt với ta, không phải vì ta cũng là hoa yêu đó chứ?" Nói xong đứng dậy phất tay áo bỏ đi.
"Không phải a!" Mạc Điệp vội đuổi theo.
Thương Kính lạnh lùng liếc nhìn bóng lưng hai người đi xa, thấp giọng mắng: "Cả ngày ân ân ái ái cho ai xem? Không phải cố tình làm người buồn nôn a!" Nói xong phiền muộn nhìn qua gương mặt trong gương, thật lâu không nói lời nào.
Lý Uẩn chơi nhánh hoa chơi đến quên cả trời đất, không thấy được ý cười ngọt ngào hiện lên nơi khóe miệng "tỷ tỷ".
Cái kết này không thể coi là kết buồn cho Thương Kính, có thể nói là cánh cửa này đóng lại để mở ra cánh cửa khác tươi sáng hơn.

Phải có lần hạ phàm này thì nàng mới thực sự gỡ được cái "dằm trong tim".
Người sống có tình như Thương Kính nhất định sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, biết đâu trăm năm bị cầm tù, lại chính là "trăm năm hạnh phúc" ở thế gian .
1
*
Trên tiên sơn rất nhiều thần tiên đến, cũng đều là nhân vật trong truyền thuyết.
Lúc tiên hầu cuống quít đến bẩm, mặt Ân Nguyệt tức khắc đen.

Nhạc Chức quần áo không chỉnh tề dựa vào trong ngực Ân Nguyệt, lo lắng hỏi thăm: "Không phải tới vì chuyện của hai ta chứ? Có phải chúng ta phạm luật trời rồi không?"
"Để ta xem ai dám động đến nàng." Ân Nguyệt xoay tròn thân mặc xong y phục: "Nàng đừng sợ, ngoan ngoãn ở trong điện chờ ta trở lại."
Đến bên ngoài nhìn lên, quả nhiên đều là người quen cũ.
"Các người tới đây làm gì? Thời gian lĩnh thuốc còn chưa tới đâu." Ân Nguyệt lạnh giọng hỏi.
Nhạc Chức đẩy cửa điện ra một khe nhỏ vụng trộm nhìn qua, ái dà, đều là đại nhân vật tổ tông của tiên giới.

Nàng chết chắc rồi!
"Còn hỏi tại sao tới hả?" Lão giả nói chuyện là Hồng Quân lão tổ*, ngữ khí rất là không vui: "Nghe nói ngươi từ thế gian mang về một tiểu Địa Tiên?"

*Vị này là thầy của ba vị ngồi trong điện Tam Thanh a~
"Đúng." Ân Nguyệt mặt không đổi sắc thừa nhận.

"Cho nên?" Thần phàm mến nhau là tối kỵ, Thần tiên tương luyến cũng là tối kỵ, nhưng trên trời cũng có không ít chuyện tình yêu, chỉ cần đừng làm ra tiểu thần tiên thì sẽ không ai nói gì.

Tại sao ấy hả? Tiên dược là có hạn, yêu loại khổ tâm tu luyện, phàm nhân mấy đời luân hồi, muốn nhập tiên tịch đều rất khó.

Con cái của thần tiên sinh ra đã là thần tiên, đối với người tu hành quá đỗi bất công.
"Cho nên?" Hồng Quân lão tổ giận đến dựng râu trừng mắt: "Chuyện vui lớn như vậy mà ngươi lại giấu diếm bọn ta? Bận rộn đến mức không mời được chén rượu mừng sao?"
Ân Nguyệt ghét bỏ nhìn Hồng Quân lão tổ: "Các người tới đòi rượu mừng à?" Chỉ e không phải vì rượu mà là vì tiên dược! Hồng Quân lão tổ không cần tiên dược kéo dài tính mạng nhưng thủ hạ đồ đệ đồ tôn thì cần, trông bộ dáng này ắt lão đầu tử muốn nhân cơ hội chúc mừng kiếm về một mớ tiên dược đây mà.

Nàng im lặng cười cười, nhìn chúng lão hữu nói: "Vừa mới định thời gian, đang định sai người đi mời chư vị, tới đúng lúc lắm."
Nhạc Chức thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức sợ hãi.
Nghe ý tứ này, là nàng phải thành hôn cùng tiểu hoàng đế trước mặt chúng tiên a?
*
Hôn lễ diễn ra ba ngày sau đó, thần tiên chuẩn bị hôn lễ dễ dàng cực kỳ.
A Trản và Mạc Điệp, còn có Đồ Chu cùng Tiểu Bảo làm người nhà mẹ đẻ, hai người dọc đường sợ hãi thán phục, nhất là Mạc Điệp.

Thương Kính không tới, lấy Lý Uẩn làm lý do từ chối.
"Tiểu đạo cô, chúng ta cũng cưới nhau đi!" A Trản nghiêm túc nói với Mạc Điệp.

Trong nội tâm nàng có hơi khủng hoảng, sợ tiểu hoa yêu A Vãn kia mà trở về, Mạc Điệp sẽ thay lòng.

Trước kia nàng chưa từng có tâm tình lo được lo mất như bây giờ, cũng chưa từng để tâm một người đến vậy.

Lúc trước luôn cảm thấy duyên đến duyên đi là chuyện bình thường, bây giờ lại muốn tóm chặt lấy Mạc Điệp.
Mạc Điệp cả kinh nửa ngày nói không ra lời, qua rất lâu mới khàn giọng nói: "Được."
Trên tiên sơn thần dược bạt ngàn, để tránh rủi ro, ngoại trừ thần tiên có mặt mũi ra thì thần tiên bình thường đều không được vào sơn môn.
"Nếu Dược gia có thể đến đây ắt sẽ vui vẻ chết mất." Bọn người A Trản đi theo sau tiên đồng dẫn đường, nhìn dược thảo khắp núi cảm thán nói.
Mạc Điệp cười nói: "Dược gia dù bỏ qua lễ lớn nhưng sau này vẫn có thể tới.

Nơi này về sau cũng là nhà của Sơn Thần bà bà a! Lại nói bệ hạ cũng không phải người ngoài."
Bên trong bảo điện là sắc đỏ rợp trời.
Ân Nguyệt ngắm nghía Nhạc Chức mũ phượng khăn quàng vai, cười khẽ nói: "Đẹp lắm!" Trên tay nàng luôn mang theo vòng tay Nhạc Chức tặng, tinh thạch nho nhỏ bị ánh nến chiếu đến đỏ bừng.
Nhạc Chức thẹn thùng liếc nhìn các tiên nữ tỷ tỷ đang bận rộn xung quanh, hờn dỗi đẩy Ân Nguyệt.
A Trản vào điện nhìn thấy Nhạc Chức đã trang điểm xong chờ gả, bỗng nhiên rơi nước mắt.

Rất vui vẻ, cũng rất không đành lòng.
Nhạc Chức thấy A Trản liền không để ý hình tượng bay bổ nhào qua: "A Trản!!!" Cũng chào hỏi Mạc Điệp, Đồ Chu cùng Tiểu Bảo.
A Trản ôm chặt lấy Nhạc Chức nói: "Từ nay về sau muội không còn là tiểu thạch đầu của ta nữa rồi."
"Nói nhảm gì vậy? Ta sẽ luôn là tiểu thạch đầu của tỷ!" Nhạc Chức cũng đỏ mắt.

Trước kia nàng luôn cười lúc phàm nhân thành thân tân nương tử cứ khóc sướt mướt, ngày Đại Hỉ lại không có nét mặt tươi cười, bây giờ giống như cảm nhận được tâm tình của những tân nương tử kia.
Ân Nguyệt chậm rãi bước tới, có chút không vui kéo Nhạc Chức từ trong ngực A Trản qua ngực mình.

Cục đá chỉ có thể là cục đá của mình nàng!
"Thượng tiên, giờ lành đã đến." Tiên hầu đến báo giờ.
"Mời chư vị nhập tọa!" Ân Nguyệt cũng vận hỉ phục y hệt nắm lấy tay Nhạc Chức, mười ngón siết chặt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui