Mạc Điệp yên tĩnh trông chừng Nữ Đế một hồi, bỗng nhiên nói: "Sơn Thần bà bà, hay là ta đưa bệ hạ hồi cung trước nhé?" Không khí trong địa lao không được tốt.
"Gấp cái gì? Đợi nàng tỉnh ta còn có chuyện hỏi nàng." Nhạc Chức trỏ một ngón tay ra hiệu Mạc Điệp ngồi xuống.
Ngược lại nàng muốn hỏi tiểu hoàng đế thử xem vừa được nàng kéo về từ Quỷ Môn quan có còn mặt mũi chiếm núi của nàng nữa không!
"Vâng." Mạc Điệp vừa đứng dậy lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nàng nhìn qua nữ hoàng bệ hạ đang ngủ mê, không khỏi lo lắng lần sau bệ hạ lại té xỉu thì biết làm sao bây giờ.
Sơn Thần bà bà nói, lần này là trả lại ân tình của nàng, không còn lần sau.
Nhạc Chức luôn cảm thấy ánh mắt tiểu đạo cô nhìn nàng vừa u oán vừa bất đắc dĩ, khiến cho người ta thật không thoải mái.
"Tiểu đạo cô, ngươi đi tìm một tòa miếu nào đó lấy giúp ta chút gì ăn đỡ đi." Cũng không phải là nàng quá đói, chỉ là không thích cái bộ dạng oán than của tiểu đạo cô, cứ như mình có lỗi với nàng lắm vậy.
"Dạ?" Mạc Điệp lo lắng nhìn về phía Nữ Đế còn nằm.
"Sao thế? Ngươi sợ ta tổn thương nàng hay gì?" Nhạc Chức tức giận hỏi.
Mạc Điệp vội lắc đầu: "Không ạ.
Ta đi ngay đây."
Lúc Lý Chiêu tỉnh lại phát hiện mình còn ở đại lao Hình bộ, dưới thân là chăn gấm của Nhạc Chức, không biết Mạc Điệp có còn trông giữ ngoài cửa không, giờ phút này chỉ có Nhạc Chức ngồi một bên mắt lạnh nhìn nàng.
Nàng có chút lo sợ, lúc đầu chỉ tính giả bộ té xỉu xem thử Nhạc Chức có thấy ch3t không cứu hay không, ai ngờ trong nháy mắt té xỉu Nhạc Chức né ra quá nhanh, nàng thật sự ngã bẹp xuống đất ngất đi.
"Tỉnh rồi hả.
Ngươi mà còn ngủ nữa thì trời sắp sáng tới nơi rồi." Nhạc Chức ghét bỏ nhìn Lý Chiêu.
Lý Chiêu cảm kích nói: "Cám ơn tiên sư đã cứu ta."
Nàng thật sự cảm kích, Nhạc Chức ngoài miệng nói không cứu người nhưng cuối cùng vẫn cứu nàng, cảm giác toàn thân thư sướng khỏe khoắn lại trở về.
Nàng cũng nhìn thấy khả năng đạt được sự lựa chọn thứ ba, mệnh vẫn có, cung vẫn dời! Người mạnh miệng mềm lòng kỳ thật đều tốt bụng, dễ cảm hóa.
Nha đầu Nhạc Chức này tuy hơi xấu tính nhưng tâm địa rất tốt.
"Chỉ nói miệng thôi sao? Có cái gì thực tế hơn không?" Thái độ Nhạc Chức nhu hòa hơn một chút.
Tục ngữ nói "đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại", Hoàng đế đã ôn tồn nói cám ơn thì nàng cũng không thể làm mặt căng mãi được.
Lý Chiêu cười nói: "Tiên sư muốn gì cứ nói..."
"Bắc Sơn!" Không đợi Lý Chiêu nói hết lời, Nhạc Chức liền nói ra đáp án duy nhất.
"Nói bao nhiêu lần rồi, ta chỉ cần Bắc Sơn.
Bảo ngươi dùng ngọn núi nhỏ báo đáp ơn cứu mạng không quá phận chứ?"
"Không quá phận." Lý Chiêu ứng lời.
Nhạc Chức nhẹ nhàng thở ra, vui mừng nói: "Thế thì được rồi! Không nên quá cố chấp làm gì, trên đời này thiếu gì chỗ có thể xây cung."
"Tiên sư hiểu lầm ý ta rồi, Bắc Sơn không thể để." Lý Chiêu chuyển đến ngồi gần Nhạc Chức, chậm rãi gỡ trâm vàng trên đầu xuống nhét vào tay Nhạc Chức, ngẩng đầu cười nhẹ nhàng nhìn nàng.
"Ai mà thèm cây trâm quèn này của ngươi!" Nhạc Chức ra vẻ muốn ném trâm vàng.
Lý Chiêu vội cầm chặt tay nàng, vén tóc lộ ra cái cổ tuyết trắng nói: "Mạng này là do tiên sư cứu về, ta trả lại tiên sư không phải được rồi sao? Nhưng Bắc Sơn không thể để lại!"
"Ngươi có bị bệnh không vậy?" Nhạc Chức bị dọa đến mức vội vàng ném cây trâm ra xa, nàng sợ Hoàng đế nghĩ quẩn tự cầm trâm đâm vào cổ.
Lý Chiêu nắm tay Nhạc Chức thật chặt, hai mắt ửng hồng nói: "Sinh tử một mình ta là chuyện nhỏ, thậm chí hưng vong của tộc Lý thị cũng là chuyện nhỏ, nhưng thiên hạ thái bình, bách tính an nguy lại là đại sự a.
Tiên sư thật không quan tâm sinh linh đồ thán a?" Miệng nàng nói ra lời bi thương nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Xem kìa xem kìa, nha đầu Nhạc Chức này quả nhiên tâm địa thiện lương, khuôn mặt đã giận đến trắng bệch cũng không mảy may thương tổn đến nàng, thậm chí còn sợ nàng tự sát ném cây trâm ra xa.
(Ái chà chà, nữ vương phúc hắc dụ thụ à ????????????)
Nhạc Chức không hề bị mắc mưu: "Bớt nói mấy lời hù dọa ta đi.
Vô ích thôi!"
"Dù sao Bắc Sơn không thể nhường! Vậy tiên sư cứ lấy lại cái mạng này của ta đi a?" Lý Chiêu làm bộ ủy khuất nhìn Nhạc Chức.
Nhạc Chức liếc nàng một cái, ghét bỏ đều ở trong ánh mắt.
Lúc hai người còn giằng co chưa xong thì Mạc Điệp đã mang theo một rổ cống phẩm trở về.
Lúc đầu nàng tính gọi Nhạc Chức là Sơn Thần bà bà, nhưng thấy bệ hạ đã tỉnh, vội vàng sửa lời nói: "Nhạc tiên sư, ta mang đồ ăn về cho ngài rồi đây." Nàng đưa rổ cho Nhạc Chức xong lập tức xoay người hỏi Nữ Đế: "Bệ hạ không sao chứ ạ?"
"Không sao." Lý Chiêu nhìn đồ ăn trong giỏ xách, cau mày hỏi Mạc Điệp: "Ngươi đi đâu kiếm đồ ăn thế? Sao nhìn như đồ cúng chôm ngoài mộ vậy."
Đoạn mất hương hỏa một thời gian dài, Nhạc Chức bị lời này của Hoàng đế làm mất cả hứng ăn.
Nhưng nàng thực sự có hơi đói bụng, cũng lười so đo, cầm lấy đồ ăn lạnh ngắt trong giỏ xách bắt đầu ăn.
Ai ngờ Lý Chiêu bỗng chộp lấy rổ từ trong tay nàng ném xuống đất, còn cướp luôn màn thầu lạnh trong tay nàng ném sang một bên, sau đó cười nói với nàng: "Đứa nhỏ Mạc Điệp này không hiểu chuyện, tiên sư chớ trách tội.
Tiên sư muốn ăn cái gì nào? Chi bằng theo trẫm hồi cung bảo Thượng Thực Cục* làm cho nhé."
*phụ trách nếm trước các loại Ngự thiện, ngoài ra còn quản lý rượu chè và Y dược của Hoàng đế.
Nhạc Chức không nói gì, chỉ bi thương nhìn cái màn thầu lạnh đã xám dơ.
"Ngươi đi đi!" Nhạc Chức hết hi vọng nói: "Ta không đói bụng."
"Tiên sư còn muốn ở lại nơi này sao?" Lý Chiêu có hơi giật mình.
Nhạc Chức nhìn cống phẩm đầy đất nuốt một ngụm nước bọt, ủy khuất nói: "Không! Ta muốn về nhà."
"Bây giờ sao? Đã cấm đi lại ban đêm.
Hay là ta phái người..."
"Không cần." Nhạc Chức không đợi Hoàng đế nói xong đã cắn răng nói: "Cùng lắm thì đến mai ta đi." Nàng không sợ cấm đi lại ban đêm, chỉ sợ luật pháp đáng ch3t kia.
(Nhạc Chức trẻ con cưng gì đâu luôn á ????????????)
Bỗng nhiên Nhạc Chức tức giận, Mạc Điệp chỉ có thể dẫn Nữ Đế đi trước, một đường nơm nớp tránh khỏi đạo sĩ an toàn trở về Đại Minh cung.
"Bệ hạ sớm nghỉ ngơi đi ạ, ta sẽ ở trong điện trông coi." Mạc Điệp nói.
"Khoan đã.
Trẫm có việc muốn ngươi đi làm." Lý Chiêu ngồi xếp bằng sau bàn trà nhấc bút lên bắt đầu viết chữ lên giấy, viết xong đưa một chồng giấy cho Mạc Điệp nói: "Xem xong lập tức thiêu hủy.
Sáng sớm ngày mai phải đi ngay, để chậm sẽ mất bóng người."
*
Trời vừa sáng Nhạc Chức liền rời khỏi Hình bộ đi ra ngoài thành, nàng muốn tìm A Trản cùng nhau về Bắc Sơn, sau đó tập hợp các bằng hữu lại ăn một bữa no nê.
Đến nơi mới thấy, sáng sớm mà Triêu Hi Lâu đã người đến người đi náo nhiệt vô cùng.
Đây là lần thứ hai Nhạc Chức đến cửa hàng của A Trản, lần trước đã là mười mấy năm về trước, cửa hàng không thay đổi gì mấy, chỉ đổi lại trang hoàng.
Nàng xuyên qua đám người, đi đến bên quầy gọi một tiểu nhị hỏi: "Bà chủ của các ngươi đâu rồi? Ta tìm nàng có việc."
Tiểu nhị cười lạnh trợn nhìn Nhạc Chức một cái, có chút chán ghét nói: "Vị khách quan này, ngài muốn mua đồ thì cứ lựa thoải mái, chứ muốn gặp bà chủ của bọn ta thì không có cửa đâu.
Triêu Hi Lâu của bọn ta bán đồ cổ, mua đồ cổ thì rất hoan nghênh, tìm mỹ nhân thì không chào đón đâu nhé." Hắn giơ ngón tay chỉ vào đám khách nam đang mong mỏi cùng trông ngóng nói: "Nhìn thấy không? Đều là muốn gặp bà chủ của bọn ta cả đấy.
Hôm qua bà chủ mới vừa lộ diện một chút thôi mà mới sáng sớm các người đã tới đây muốn một lần được ngắm phương dung rồi, aishh thật là!"
Nhạc Chức cúi đầu nhìn lại bản thân đang mặc nam trang, trong nháy mắt hiểu ra, tên tiểu nhị này hiểu lầm rồi.
Lúc này có một tiểu nhị hôm qua dọn đồ đến Hình bộ nhận ra Nhạc Chức, vội vàng tới nghênh đón: "Lang quân đến tìm bà chủ ạ? Đang ở ngay trên lầu chờ ngài, mời đi lối này!"
Tên tiểu nhị mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc với Nhạc Chức có hơi xấu hổ, vội tới trước giúp nàng đỡ tấm hoành che cửa cầu thang.
Đám khách nam chờ nửa ngày dưới lầu chỉ vì muốn nhìn thoáng qua A Trản hừng hực đố kị đưa mắt nhìn Nhạc Chức lên lầu.
A Trản dựa nghiêng vào cửa sổ nhìn mặt trời mới mọc nơi chân trời, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn Nhạc Chức cười một tiếng: "Ta còn tưởng muội nghiện ở trong lao không nỡ ra ngoài nữa chứ!"
"Bớt ghẹo ta đi nha." Nhạc Chức bay đến trước cửa sổ ngồi cùng A Trản, thần sắc có chút mỏi mệt.
"Những vật trong lao kia tỷ còn cần không?"
"Cứ để ở đó đi, biết đâu muội còn cần đến thì sao? Ha ha ha ha ha." A Trản trêu ghẹo nói.
Nhạc Chức cười không nổi: "Cũng biết đâu đấy.
Hoàng đế ch3t sống vẫn muốn chiếm dụng Bắc Sơn, nói hết nước hết cái rồi cũng vô ích."
"Cần ta giúp muội không?" A Trản hái đóa hoa trên tàng cây ngoài cửa ngửi ngửi rồi lại ném xuống.
"Giết nàng rồi thay bằng một Hoàng đế biết nghe lời một chút không phải được rồi sao?"
"Cần gì! Nàng vốn là kẻ sắp ch3t." Nhạc Chức đau đầu nói: "Lại nói nàng ch3t cũng vô ích, chỉ cần lập cái di chiếu dời cung thì nhất định hậu nhân sẽ làm theo.
Sầu ơi là buồn a!"
A Trản không bận tâm chút nào cười cười, chỉ vào đất trời rộng lớn phương xa nói với Nhạc Chức: "Muội thử nhìn ra xa mà xem non sông tươi đẹp thế này, tội gì phải trông coi một tòa Bắc Sơn nho nhỏ không buông? Trước kia muội làm Tán Tiên sống quá khổ cực là do chưa gặp ta đó thôi."
"Thôi đi! Tỷ ba ngày thì hết hai bữa không thấy bóng người, ta nào dám trông cậy vào lão nhân gia người?" Nhạc Chức đứng lên nói: "Chúng ta trở về đi! Nhất định Hoàng đế sẽ còn phái người đến Bắc Sơn quấy rối."
"Trở về làm gì? Không phải muội buồn sầu sao? Tỷ tỷ dẫn muội đi chỗ này giải sầu nhé." A Trản vui sướng kéo Nhạc Chức bay ra ngoài cửa sổ, vừa bay ra hai bước liền đụng ầm vào Mạc Điệp đang bay vào, va chạm trực tiếp làm hai người bay ngược vào trong phòng.
"Tiểu đạo cô! Ngươi không có mắt à?"
Mạc Điệp đứng bên cửa sổ ngượng ngùng cười cười.
Trời còn chưa sáng nàng đã đến canh chừng ngoài Hình bộ, một đường đi theo Sơn Thần bà bà tới Triêu Hi Lâu.
"Tới làm gì đấy?" A Trản hỏi.
"Bệ hạ bảo ta đến mời Sơn Thần bà bà tiến cung dùng bữa, đáp tạ ơn cứu mạng của Sơn Thần bà bà." Mạc Điệp hồi hộp nhìn về phía Nhạc Chức, giải thích cho chuyện tối hôm qua: "Đêm qua bệ hạ cũng vì hảo ý, xin ngài đừng nóng giận."
"Ta không đi!" Nhạc Chức vô cùng hoài nghi Hoàng đế lại đổ bệnh nên mới gọi nàng vào cung cứu mạng.
Nàng sẽ không ngoan ngoãn để người ta lừa bịp thế đâu! "Nếu nàng còn chút lương tâm thì bỏ ngay cái ý đồ với Bắc Sơn đi.
Ta nể phục Hoàng đế nhà ngươi thật đấy, sao có thể cố chấp đến vậy, đến mạng cũng không cần mà cứ muốn dời cung?"
"Sơn Thần bà bà có chỗ không biết, bệ hạ vẫn luôn tin tưởng sư phụ ta không mảy may nghi ngờ, chuyện dời cung cũng là do sư phụ đề nghị." Mạc Điệp li3m môi một cái nói: "Kỳ thật muốn để bệ hạ cải biến tâm ý cũng không khó."
"Vậy ngươi đi mà bắt nàng đổi ý!" Nhạc Chức đáp lại không chút lưu tình.
"Ta không làm được.
Ta còn lâu mới lợi hại bằng sư phụ, bệ hạ tin tưởng cách làm người của ta, nhưng chưa hẳn tin tưởng thực lực của ta.
Người có thể khiến bệ hạ cải biến tâm ý chỉ có thể là ngài.
Bệ hạ một lòng muốn dời cung là do tin sư phụ ta, nhưng sư phụ nói lời này lúc bản thân đã bị trọng thương, tính toán chuyện dời cung chưa hẳn đã chuẩn xác.
Ngài chỉ cần khiến bệ hạ tin rằng sư phụ tính sai, thế là việc này có thể giải quyết dễ dàng." Mạc Điệp lo lắng nói: "Thực lòng mà nói, ta cũng cảm thấy bệ hạ gửi gắm hoàn toàn quốc vận vào chuyện dời cung là có hơi cố chấp."
"Tiểu đạo cô ngươi có bị ngốc không vậy? Ta nói nàng càng không tin.
Ta không muốn nàng xây cung ở Bắc Sơn đâu phải là nàng không biết!"
"Có ta ở bên cạnh giúp ngài, kiểu gì bệ hả cũng sẽ tin." Mạc Điệp chắc chắn nói.
"Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?" Nhạc Chức ngửi thấy mùi âm mưu đâu đây.
"Ta giúp ngài bảo vệ Bắc Sơn, ngài giúp ta bảo vệ bệ hạ." Mạc Điệp lại nói: "Sau này Bệ hạ sẽ liên tục phái người đến Bắc Sơn, chẳng lẽ Sơn Thần bà bà định giết sạch tất cả những người mà bệ hạ phái đi sao?"
Nhạc Chức buồn sầu nhất là chuyện này.
Dùng cứng đối cứng quả thật nàng sẽ chịu thua Hoàng đế, mất đi Bắc Sơn chỉ là chuyện sớm hay muộn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...