Ở trấn Liêm Thủy phía tây nam thành Trường An có một ngọn Bắc Sơn, núi không lớn lắm, từ xa nhìn lại nói là cục đất hay nấm mồ cũng sẽ có người tin.
Trên Bắc Sơn có một miếu sơn thần, miếu sơn thần cũng không lớn lắm.
Hàng năm đến dịp hướng tế Sơn Thần, các hương dân của Niễn Nhi trang dưới chân Bắc Sơn sẽ xếp hàng dài lần lượt từng người vào miếu dâng hương dập đầu cho Sơn Thần gia gia, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hoà.
Nói đến cũng thật lạ kỳ.
Hương dân Niễn Nhi trang nghiễm nhiên cho rằng vị thần thủ hộ Bắc Sơn là một lão giả râu tóc bạc phơ diện mục hiền lành, tượng đất được thờ trong miếu sơn thần cũng là một ông lão râu trắng tóc bạc ngồi xếp bằng ở điện thờ mỉm cười híp mắt.
Không chỉ Sơn Thần, tượng thờ bên trong miếu Thổ Địa cũng có hình dáng tương tự, Hà Bá cũng thế, Nguyệt Lão cũng thế, cứ như thể thần tiên trên trời đều có cùng một hình dạng giống nhau.
Mưa thu kéo dài, đường núi khó đi, những ngày này gần như không có ai lên núi.
Các vị thần tiên buồn bực ngán ngẩm ngồi vây quanh trước bàn thờ của miếu sơn thần, vừa hưởng dụng cống phẩm vừa ngươi một lời ta một câu tán gẫu.
Nhạc Chức nhìn về lưng tượng Sơn Thần cao bằng hai người, vẻ mặt vẫn ghét bỏ như mọi khi.
Nàng với ngón tay búp măng thon dài trắng trẻo như ngọc tới mâm đựng trái cây trên bàn thờ kẹp một quả táo đưa lên miệng cắn mất một nửa, trầm ngâm trong chốc lát bỗng nhiên nói: "Không được.
Khi nào trùng kiến miếu sơn thần thì phải làm lại cả tượng đất này!"
Hà bá Lạc An nhấc ống tay áo lên lau bọt rượu bên miệng, trợn mắt nhìn Nhạc Chức một cái nói: "Chiếu theo hình dạng của ngươi mà nặn hả? Ca ca khuyên ngươi chớ có lắm điều, để cái tượng của ngươi ở đây chỉ sợ hương hỏa của miếu sơn thần sẽ bị đoạn mất.
Có khi bách tính lại tưởng là yêu quái nơi nào mới tới Bắc Sơn ấy chứ!"
Nhạc Chức cầm quả cam ném về phía Lạc An: "Yêu quái thì sao? Chúng ta trước kia có ai không phải là yêu? Trên Bắc Sơn này bộ ít yêu quái lắm hả?" Nàng dừng một chút, nhíu mày cười nói: "Đó là chưa nói A Trản mà ngươi tâm tâm niệm niệm cũng là yêu đó nha!"
A Trản là hoa yêu, đến Bắc Sơn sớm hơn Nhạc Chức, luận về đạo hạnh cũng cao thâm hơn Nhạc Chức nhiều.
Tu luyện ngàn năm, Nhạc Chức từ một cục đá Côn Ngô biến thành hình người, sau đó dốc lòng nghiên cứu đạo pháp mà dần đắc đạo thành tiên, vận khí tốt được phái tới Bắc Sơn làm Sơn Thần, rốt cục cũng có địa bàn của riêng mình không phải làm Tán Tiên.
Mà hoa yêu A Trản ít nhất cũng đã mấy ngàn năm đạo hạnh, chỉ tiếc yêu có chí riêng, so với việc làm thần tiên trên thiên giới thì có lẽ A Trản thích dạo chơi tiêu sái chốn nhân gian hơn.
"Không phải ngươi nói A Trản xuống núi rồi sao?" Lạc An bị dọa mặt trắng bệch, ánh mắt bối rối quan sát những góc khuất trong miếu, sợ bị A Trản nghe thấy lời vừa rồi sẽ hiểu lầm hắn vừa nhập tiên tịch đã chối bỏ cội nguồn.
Kỳ thật Hà Bá cũng chỉ là cái danh hão, địa bàn quản lý cùng lắm chỉ là cái mương rãnh nhỏ, còn trước kia hắn chỉ là một con cá chép tinh.
Không xác định được người trong lòng có ở đây hay không, để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra Lạc An vội vàng giải thích: "Ta có coi thường yêu hồi nào đâu? Ta chỉ sợ người ta đến đây bái tế phát hiện miếu sơn thần bị thay đổi sẽ đồn đại Bắc Sơn có yêu, lại dẫn đạo sĩ điên tới thì nguy lắm! Hắn ta chẳng hỏi thiện ác đâu, cứ gặp yêu là giết."
Chúng yêu ở trên Bắc Sơn, chỉ có A Trản là dám xuống núi.
"Có ta ở đây thì sợ cái gì?" Từ lúc đạo sĩ điên kia vào thành Trường An, Nhạc Chức vì bảo hộ nhóm tiểu yêu ở Bắc Sơn mà bao năm qua lao tâm nghiên cứu đạo thuật xếp đặt trận pháp ở Bắc Sơn, yêu khí sẽ không thoát ra được, đạo sĩ cũng không vào được.
Lạc An thở dài nói: "Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện! Ngươi chưa từng giao thủ với đạo sĩ điên, lại bị thiên điều cản tay.
Nhưng đạo sĩ điên kia dù lợi hại cách mấy cũng chỉ là người tr4n mắt thịt sống chẳng bao lâu, ngươi cứ chờ hắn lăn ra ch3t rồi lại xây miếu cũng chẳng muộn màng! Với cả, tượng thờ của ai cũng đều xấu như nhau, ca ca ta ngọc thụ lâm phong ngời ngời thế này còn không nói gì thì ngươi ủy khuất cái rắm à?"
Nhạc Chức chống cằm, miệng hé ra phun hạt táo về phía Lạc An, tiếc nuối nói: "Được thôi.
Chờ hắn ch3t toi đi rồi tính, trước mắt ta xây địa cung lớn một chút là được." Chỗ Nhạc Chức thường ở là miếu sơn thần dưới địa cung, trong miếu này thường có người đến bái tế đúng là không thích hợp ở lại.
Nói là địa cung, nhưng kỳ thật cũng không lớn lắm.
Nhưng cũng không thể gọi là Địa Phủ được, nghe nó xui xẻo lắm!
Thổ Địa bà bà uống say ghé vào bàn thờ ngủ gục.
Dược thảo thần xụ mặt tự rót tự uống, nửa ngày trời mới giơ chén rượu lên hời hợt nói: "Hai ngươi dù gì cũng có miếu có tượng, đã vậy hàng năm còn có ngày tế tự cố định.
Lão đây cái gì cũng không có mà có than trách tiếng nào đâu?"
Dược thảo thần nói xong ủy khuất nuốt rượu trong chén, sau đó bi phẫn vén râu dài chấm đất ném ra sau lưng.
Nhạc Chức và Lạc An ghét bỏ cái tượng thần già nua già chát trong miếu của mình, mà vị thần phù hợp nhất trong ảo tưởng về thần tiên của người tr4n là lão -- thì ngay cả cái bàn thờ cũng không có.
Còn Nguyệt Lão thì vốn không thèm cái chốn rách nát như Niễn Nhi trang này, bởi nơi nơi đều có người thờ phụng Nguyệt Lão.
Ông trời bất công quá đi!
Xùy xùy xùy! Chúng vị Đại tiên trên trời, không phải nói các người đâu.
Dược thảo thần càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, bỗng dưng đứng lên nói: "Sắc trời đã muộn.
Chức nha đầu, ta về đây."
Nhạc Chức gọi Dược thảo thần lại nói: "Dược gia chờ đã, suýt nữa ta quên mất, ngài cho ta một ít râu nhân sâm ngâm rượu đi!"
"Không!" Dược thảo thần hai tay ôm giữa ng.ực, cảnh giác lùi dần về phía cửa miếu mấy bước.
"Ây dà ~ Đừng nhỏ mọn như vậy chứ! Ta đã nghe thấy tiếng tiểu nhân sâm tinh ngáy o o trong ng.ực ngài rồi." Nhạc Chức đứng lên, mặt dày cười vô sỉ đi tới muốn c0i ngoại bào của Dược thảo thần.
"Nha đầu ch3t tiệt kia chớ có vô lễ! U Hu hu ~ Lão già ta khó mà giữ được khí tiết tuổi già rồi!" Dược thảo thần giả khóc cố gắng bảo vệ cục cưng quý giá trong ng.ực, mở miệng quở mắng Nhạc Chức: "Uổng cho ta thương ngươi như cháu gái ruột, cớ sao ngươi cứ đòi đem Tiểu Bảo của ta đi ngâm rượu vậy hả?"
"Cắt vài cọng tóc của thằng nhỏ thôi mà, ngài nói cứ như ta muốn chém muốn giết nó không bằng?" Nhạc Chức cười buông tay ra.
Dược thảo thần khó hiểu hỏi: "Ngươi muốn râu nhân sâm để làm gì? Con người ăn vào có thể trị bệnh chữa thương kéo dài tuổi thọ, còn ngươi là cục đá mà!"
"A Trản cần.
Tỷ ấy vừa tìm được một tiểu lang quân mới tốt hơn, chẳng may gia gia hắn nhiễm trọng bệnh, người bình thường không thể chữa khỏi, Dược gia ngài lại "rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi"*, đành phải nhân lúc ngài đến Bắc Sơn cầu ngài hỗ trợ." Nhạc Chức nũng nịu níu góc áo Dược thảo thần, vẻ mặt yếu đuối đáng thương.
*ý chỉ người thần bí có phép thần thông biến hóa khôn lường.
Lạc An nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng lại có nhân tình mới sao? Ai thế? Gia gia ta làm thịt tôn tử kia cho mà xem!"
"Coi chừng A Trản làm thịt ngươi trước đó." Nhạc Chức trợn nhìn Lạc An một cái rồi lập tức đổi lại thần sắc tội nghiệp nài nỉ Dược thảo thần: "Dược gia ~ Xin ngài hãy rủ lòng thương!"
Dược thảo thần cũng đành móc từ trong ng.ực ra một tiểu nhân sâm tinh to bằng củ cải trắng, đau lòng nói: "Chức nha đầu, ngươi không biết đâu! Tóc của Tiểu Bảo nhà ta đều vào tay những người cầu ta hỗ trợ gần hết.
Tiểu Bảo mới hơn tám mươi tuổi thôi mà đã hói đầu rồi!"
Nhạc Chức cẩn thận đón lấy tiểu nhân sâm tinh đang ngủ say, sờ lấy cánh tay nhỏ như ngó sen, cố ý dọa Dược thảo thần: "Chu choa nhìn cánh tay bắp chân của bé Tiểu Bảo này, trắng trẻo mập mạp múp míp, nấu canh là ngon nhất đó nha."
"Nhạc Chức! Trả Tiểu Bảo lại ngay cho ta!" Dược thảo thần nộ khí trùng thiên, mười ngón mọc ra dây leo muốn đoạt lại hài tử từ trong lòng Nhạc Chức.
Nhạc Chức nhanh tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu thưa thớt của hài tử, mấy sợi tóc đen rớt xuống bàn thờ biến thành râu nhân sâm.
Nàng ném hài tử về hướng dây leo mềm mại từ mười ngón của Dược thảo thần, bay lên không trung tránh dây leo cười lớn: "Giỡn chơi với ngài chút thôi."
"Hứ!" Dược thảo thần nhét bảo bối tiểu nhân sâm tinh lại vào trong ng.ực, đang tính đi ra ngoài.
Nhạc Chức đột nhiên nén giọng nói: "Suỵt! Có người đến." Nàng hất tay áo lên dọn sạch bàn thờ bừa bộn, sau đó một tay ôm lấy Thổ Địa bà bà ngủ say tránh vào sau tượng thần.
Lạc An trốn vào góc tường, Dược thảo thần hóa thành dây leo khắp tường chắn cho Lạc An.
Trong nháy mắt, miếu sơn thần lại khôi phục vẻ yên tĩnh như xưa.
Nữ tử trẻ tuổi hai tay che đỉnh đầu, chạy như bay vào trong miếu, rũ sạch nước mưa trên người nói: "Mưa lớn quá!"
Nam tử trẻ tuổi đi cùng trộm nghiêng mắt nhìn thấy y phục nữ tử đã ướt dính vào bộ ng.ực, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Chúng ta đợi mưa tạnh rồi hẵng xuống núi!" Nói xong nhích lại gần nữ tử, sau một lúc lại ân cần hỏi: "Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"
"Chúng ta vẫn còn lương khô sao?" Nữ tử hỏi.
"Trong miếu sơn thần nhất định có tế phẩm, không chừng còn có rượu ngon thịt ngon nữa kìa!" Nam tử cười giảo hoạt.
"Không được không được.
Sơn Thần gia gia sẽ nổi giận." Nữ tử cuống quít xua tay.
Nam tử vẫn thờ ơ nói: "Muội từng thấy Sơn Thần hiển linh bao giờ chưa? Với cả, dù Sơn Thần có thật đi nữa thì ông ta có bản lãnh gì chứ, có thể hô mưa gọi gió hay là giết người phóng hỏa sao? Chúng ta hà tất phải sợ ông ta."
Nhạc Chức ở sau tượng thần hít một hơi thật sâu, sắc mặt không dễ coi cho lắm.
Nam tử không nghe khuyên ngăn chạy đến trước bàn thờ xem xét, bên trên sạch trơn.
"Mẹ nó, quả nhiên là thần tiên rẻ rách vô dụng, chả có cái quái gì."
Sắc mặt Nhạc Chức càng khó coi hơn.
Quá trời quá đất ha! Dám nói nàng là thần tiên rẻ rách vô dụng hả? Nhưng mà bi thương ở chỗ, nàng nghĩ kỹ lại, mới phát hiện lời người này hình như cũng khôngphải là vô lý.
"Thiết Nhi ca, ăn nói cho cẩn thận.
Đây là chốn của thần linh đấy, đừng có mà mạo phạm." Nữ tử hơi sợ hãi, đứng trước cửa miếu không dám đi vào trong.
Nam tử tên Thiết Nhi muốn huênh hoang với người trong lòng, ra vẻ thoải mái chỉ vào tượng thần nói: "Mắng ông ta thì sao chứ? Ông ta có thể cãi lại ta chắc?" Nói xong chống nạnh, diễu võ giương oai xông tới trước tượng sơn thần chửi ầm lên.
Nhạc Chức dù mới tới Bắc Sơn mấy chục năm, nhưng lời gì cũng đã nghe qua, hương dân Niễn Nhi trang thậm chí sẽ đến miếu sơn thần cầu tự cầu phúc cầu duyên.
Có khi ai gặp phải tai bay vạ gió cũng sẽ giận chó đánh mèo, đến miếu sơn thần khóc mắng một trận.
Chỉ là người có kiếp số của người, không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, tuy nói những tai họa kia không liên quan tới nàng, nhưng bọn họ mắng thì nàng cũng sẵn sàng gánh chịu.
Nhưng gã nam tử này mắng nàng chỉ vì muốn khoe khoang! Thì quả thật không thể tha thứ!
Nam tử càng mắng càng khó nghe, Nhạc Chức nghe thấy khó chịu vô cùng.
Nàng đỡ Thổ Địa bà bà ra sau lưng, lấy giấy vàng từ trong ng.ực ra cắn nát ngón trỏ dùng máu vẽ bùa dừng mưa.
Làm sơn thần Nhạc Chức không thể hô mưa gọi gió, nhưng làm thần đạo thì Nhạc Chức có nhiều chiêu lắm.
Nháy mắt ngoài miếu đã sau cơn mưa trời lại sáng.
"Thiết Nhi ca, mưa tạnh rồi!" Nữ tử nhảy cẫng lên nói.
Nàng tin vào thần linh, cũng nghe thấy Thiết Nhi mắng nhưng lại không cách nào khuyên nổi.
Thiết Nhi mắng khô họng khát nước, nhổ một bãi nước bọt vào tượng sơn thần, lúc này mới vừa lòng thỏa ý nghênh ngang ra ngoài.
"Ni Nhi, muội nhìn thấy không, có phải ta có mắng cỡ nào cũng đều bình an vô sự không?"
Nũ tử tên Ni Nhi không trả lời, nàng nhân lúc Thiết Nhi đi đến trước mặt, đứng ở cửa ra vào cung kính bái lạy tượng sơn thần một cái, nhẹ giọng cầu các thần linh chớ trách tội.
Hai người đi xuống núi, Nhạc Chức sắc mặt tái xanh nắm theo Thổ Địa bà bà nhảy ra từ sau tượng thần.
Lạc An mặt mày đầy cục u lớn nhỏ bụm mặt oán trách Dược thảo thần: "Nè Dược gia, làm ơn đừng có biến thành cây mây độc được không? Lão xem gai chích đầy cả mặt ta đây này!"
Dược thảo thần cười mỉa nói: "Nhất thời sơ sót."
"Ta thấy là lão cố tình thì có." Lạc An vốn coi trọng bề ngoài, cẩn thận nhổ từng cây gai độc ra bằng trực giác.
Nhạc Chức nhìn về phía cửa khẽ nói: "Lạc An! Lần sau đi uống rượu với Nguyệt Lão nhớ nhắc ta đem hai sợi dây đỏ vừa rồi đi cắt! Cắt! Cắt!" Đây cũng coi như giúp tiểu nương tử một phen, miễn cho nàng trao gửi cả đời ngắn ngủi cho loại người này.
"Không phải chỉ mắng ngươi vài câu thôi sao? Ngươi cũng thù dai quá đó." Lạc An nhăn mặt nhíu mày rút gai ra.
"Ngươi mới biết à?" Nhạc Chức trừng Lạc An một cái.
Nàng không trêu chọc ai, nhưng nếu có ai dám trêu chọc nàng thì nhất định nàng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đáp trả.
Mặc kệ đối phương là người là quỷ là thần là ma hay là yêu!
Lần này Dược thảo thần đi thật, đồng thời đáp ứng Nhạc Chức tiện đường đưa Thổ địa bà bà say không còn biết trời trăng về nhà.
Lạc An không đi.
Không gặp được A Trản hắn sẽ không đi.
"Giúp ta xem thử một chút, trên mặt còn gai không vậy?" Lạc An cảm thấy đã nhổ khá sạch gai, chớp mắt hỏi Nhạc Chức: "Còn đẹp trai không?"
"Đừng làm ta buồn nôn." Nhạc Chức vừa bị mắng tâm tình không được tốt, liền nói với Lạc An: "Ngươi muốn chờ thì ở đây chờ vui vẻ, ta về địa cung nghỉ ngơi đây."
"Một mình ta ở đây thì chán lắm! Đi xuống dưới chung được không?" Lạc An ủ rũ nói.
Hắn rất muốn xem thử chỗ ở của A Trản, nhưng xưa nay Nhạc Chức chưa từng cho hắn theo xuống dưới.
Nhạc Chức khịt mũi: "Đừng có mà nằm mơ." Nàng nghĩ ngợi mềm lòng nói: "Thôi được, ta ở lại với ngươi một lúc vậy."
Hai người ngồi đối diện tán dóc chuyện nọ chuyện kia, bỗng một bóng người chạy "vèo" vào.
"A Trản!" "A Trản!" Nhạc Chức và Lạc An cùng kêu lên.
"A Chức.
Đạo sĩ điên tới rồi." Khóe miệng A Trản có máu chảy xuống, sắc mặt hơi tái nhợt, nàng thở gấp nói: "Hắn trúng một chưởng của ta, tạm thời bị trận pháp vây dưới chân núi, nhưng có thể đi lên bất cứ lúc nào."
Nhạc Chức nhìn thấy cổ tay A Trản trống trơn: "Vòng tay che yêu khí của tỷ đâu rồi?"
"Lúc làm chuyện kia với Mạnh lang không cẩn thận rơi mất rồi." A Trản thoải mái nói ra ngọn ngành.
Nháy mắt Lạc An liền bùng nổ: "Mới quen đó mà "ngủ" rồi sao." Nữ nhân hắn yêu rốt cục là người thế nào vậy!
A Trản hời hợt nói: "Vì "ngủ" nên mới quen đó!"
Nàng lười nói nhảm với Lạc An, tựa trong lòng Nhạc Chức ngẩng khuôn mặt đẹp tuyệt tr4n lên nói với nàng: "A Chức, ta biết muội không thể giết người.
Muội hãy nghĩ cách vây khốn tên đạo sĩ điên kia là được, để ta giết hắn!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...