Editor: Táo đỏ phố núi
Bất tri bất giác, mấy đấng mày râu đã uống cạn mấy bình rượu.
Tiêu Cẩn Chi có chút men say, co quắp tựa vào ghế sa lon, phất phất tay với mấy người anh em của mình, “Các người hãy đi đi! Tôi muốn ở một mình yên tĩnh một chút.” Taoo do leê quíy dđono.
Mấy người đàn ông cũng uống khá say rồi, đứng lên, đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua người Tiêu Cẩn Chi thì Chu Tiêu dùng sức vỗ vỗ vai anh, “Có chuyện gì cần cứ gọi anh em, đừng khách sáo, cứ việc sai bảo!”
“Được!”
“Anh em, vậy chúng ta đi thôi!”
“Cút đi!”
“Chúng ta cút đi thật sao?”
“Cút!”
Bọn Chu Tiêu đi ra ngoài, Tiêu Cẩn Chi ngồi một mình ở trong phòng, lấy điện thoại di động ra, nhấn một dãy số quen thuộc, nhưng mà không có dũng khí bấm gọi đi.
Đột nhiên anh có chút sợ hãi khi đối mặt với Cửu Cửu, nếu như cô biết được tin tức này, thì sẽ như thế nào? Sẽ đau lòng khổ sở? Nước mắt đầy mặt? Tự trách và áy náy? Taoo do leê quíy dđono.
Anh không muốn làm cô đau lòng! Nhưng mà, đây chính là cách duy nhất để đảm bảo an toàn cho cô!
Bọn họ cần trưởng thành, mà trưởng thành thì cần thời gian.
Nhịn được sự buồn bực và ấm ức nhất thời, thì mới có thể đi được đoạn đường dài và xa!
Vì hạnh phúc của bọn họ, cho dù anh có phải bỏ ra một cái giá cao hơn, thì anh tuyệt đối cũng sẽ không do dự.
Mấy người Chu Tiêu cũng rất hiểu tâm tình của Tiêu Cẩn Chi, ở chỗ này một thời gian, trừ Đông Phương Cảnh Mộ ra, mấy người bọn họ đều giống như Tiêu Cẩn Chi, đều bị trưởng bối trong gia tộc áp chế, để cho bọn họ muốn động cũng không động được.
Vào lúc Cửu Cửu xảy ra chuyện, bọn họ lại không thể ở bên cạnh cô, bọn họ cũng vì điều này mà cảm thấy khổ sở và áy náy.
Bình thường bọn họ là những thiếu gia vênh váo hò hét, nhưng mà vào lúc chính thức xảy ra chuyện thì mới phát hiện ra, bọn họ bây giờ vẫn là con cờ ở trong tay trưởng bối như trước mà thôi.
Có thể nắm được đại cục ở trong tay, vĩnh viễn là những người ngồi ở mấy chỗ cao kia.
Nếu bọn họ là kỳ thủ, vậy thì những hậu bối con cháu này, chính là những quân cờ đen trắng được kỳ thủ tùy ý muốn đặt ở vị trí nào thì đặt, toàn bộ đều do bọn họ định đoạt.
Cho nên mới nói, chuyện lần này, trưởng thành không chỉ có mình Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu, mà còn có mấy người Chu Tiêu, Tần Tấn và Hứa Hằng Minh.
Duy nhất có một mình Đông Phương Cảnh Mộ được coi là tương đối thoái mái trong số mấy người bọn họ. Die nd da nl e q uuydo n
Bởi vì thế lực của họ Đông Phương chủ yếu ở hải ngoại, cho nên anh cũng không sợ bị chuyện lần này làm ảnh hưởng, và anh cũng rất may mắn, người nhà của anh đều hết lòng ủng hộ anh và Cửu Cửu đi chung với nhau.
Nói trắng ra một chút, người nhà Đông Phương dám đứng ở trước đầu sóng ngọn gió nhận Tiêu Cửu Cửu tới chỗ ở của mình ở nước Anh, chính là thể hiện thái độ rõ ràng, người nhà Đông Phương chúng tôi sẽ che chở cho người này, các người có thể làm được gì?
Về phần cuộc đính hôn của Tiêu Cẩn Chi và Lương Kinh Diễm là thật hay giả, Đông Phương Cảnh Mộ cảm thấy căn bản không quan trọng, ở trên cuộc chiến tình cảm này, người ở thế chủ động vĩnh viễn là Cửu Cửu.
Bọn họ ở đây bàn tán xôn xao đều không có tác dụng gì, đến cuối cùng, yêu người nào, gả cho người nào, ở chung một chỗ với ai, đều là do Cửu Cửu định đoạt!
Cho nên, đến cuối cùng trận chiến tình cảm này, Tiêu Cẩn Chi có phải là người thắng cuộc không thì vẫn chưa nói trước được.
Vừa nghĩ tới Cửu Cửu, đột nhiên Đông Phương Cảnh Mộ rất muốn gọi điện thoại cho cô, anh chỉ muốn biết, bây giờ tâm tình của cô như thế nào? Có vui vẻ hay không? Có chuyện gì không vui không?
Có chút vội vàng, sau khi vẫy tay tạm biệt mấy người Chu Tiêu, Đông Phương Cảnh Mộ vừa chui vào trong xe, liền lấy điện thoại di động ra ngay, sau đó bấm số điện thoại của Cửu Cửu.
"Leng keng đùng...... Leng keng đùng...... Leng keng đùng......"
Tiếng chuông điện thoại của bài hát ‘Nơi tình yêu bắt đầu’ với tiếng nhạc dương cầm đột ngột vang lên ở cầu thang, khiến cho mọi người trong nhà Đông Phương đang nói chuyện với nhau bị giật mình.
Đông Phương Cảnh Nhiên như nghĩ tới điều gì, vội vàng đứng lên, chạy về phía cầu thang.
Khi cô nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu ngồi trên cầu thang với đôi mắt đỏ au thì trong lòng thoáng qua một chút thương tiếc, sợ là Cửu Cửu đã nghe thấy câu chuyện mà bọn họ nói với nhau, cho nên Cửu Cửu mới đau lòng như vậy! Die nd da nl e q uuydo n
“Cửu Cửu...”
Đông Phương Cảnh Nhiêu muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Tiêu Cửu Cửu đưa tay lên ý bảo dừng lại, tiếng chuông điện thoại ưu thương vẫn đang không ngừng vang lên, Cửu Cửu lấy điện thoại di động ra, thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô bấm nút nghe, “A lô, anh Cảnh Mộ.”
Giọng nói dịu dàng của Đông Phương Cảnh Mộ lập tức vang lên, “Cửu Cửu, em có khỏe không?”
“Khỏe ạ!” Cửu Cửu đáp một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.
Đông Phương Cảnh Mộ ở đầu bên kia lập tức hiểu, “Cửu Cửu, giọng nói của em sao thế? Bị cảm hả? Hay là... em đã khóc?”
Tiêu Cửu Cửu không muốn khiến cho anh lo lắng nên nói, “Không có, em mới vừa tỉnh ngủ, cho nên cổ họng hơi khô, em không sao!”
Đông Phương Cảnh Mộ dặn dò, “Vậy em phải cẩn thận một chút, cũng đừng để bị cảm.”
“Dạ, em biết rồi. Anh Mộ, còn có việc gì hả?”
“Hả, không có việc gì, chỉ là nhớ em, nên muốn nghe giọng của em một chút.”
“Vậy em cúp điện thoại trước, em đi uống nước.”
“Được, tự chăm sóc mình cho tốt, có cần gì, thì bảo Cảnh Nhiêu hoặc bà nội chuẩn bị cho em. Biết không?” Die enda anl eequ uyd onn.
“Em biết rồi!”
“Vậy cứ thế nhé?”
“Được, bái bai!”
Nghe thấy Tiêu Cửu Cửu không chút do dự cúp điện thoại, Đông Phương Cảnh Mộ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Nha đầu này, nhiều người thích cô như vậy, nhưng mà không biết có ai đi vào lòng cô giống như Phượng Thần không?
Đầu bên này, Tiêu Cửu Cửu nhét điện thoại vào trong túi, nhìn về phía Đông Phương Cảnh Nhiêu, ý bảo Đông Phương Cảnh Nhiêu trở về phòng cô nói chuyện.
Vừa mở cửa bước vào phòng, Tiêu Cửu Cửu lập tức nói, “Chị Nhiêu, em muốn về nước!”
Đông Phương Cảnh Nhiêu yên lặng nhìn cô, “Trở về nước thì có thể, nhưng mà trước tiên em hãy nói cho chị biết, em muốn trở về làm gì?”
Tiêu Cửu Cửu nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt hiện lên sự kiên định, “Em muốn nhìn anh ấy một chút, để xem anh ấy có thật sự ngu ngốc như vậy không, thật sự muốn đính hôn cùng với Lương Kinh Diễm?”
Đông Phương Cảnh Nhiên thở dài một cái, “Cửu Cửu, em nên biết, đây là phương pháp duy nhất lúc này để cứu em, chị tin rằng, anh Cẩn chỉ là vạn bất đắc dĩ mới làm như vậy, nếu như đột nhiên em trở về, nếu bị anh ấy biết được, không phải là càng khiến cho anh ấy phiền thêm sao?”
Tiêu Cửu Cửu không nói lời nào, chỉ quật cường nhìn cô.
Đông Phương Cảnh Nhiêu còn nói, “Vậy em xác định, em có thể thừa nhận được tình huống bọn họ sóng vai đi chung với nhau sao? Em có thể trơ mắt nhìn Lương Kinh Diễm và anh Cẩn đính hôn, nhìn bọn họ trao đổi nhẫn, nhìn bọn họ hôn nhau mà thờ ơ được sao?”
“Em có thể!”
Nhìn Tiêu Cửu Cửu lộ ra vẻ mặt chắc chắn, Đông Phương Cảnh Nhiêu than nhẹ một tiếng, “Cửu Cửu, em cần gì phải tự chuốc khổ vào mình như vậy?”
Tiêu Cửu Cửu đi tới trước cửa sổ, nhìn về bầu trời xa xôi, yếu ớt nói, “Em muốn ghi nhớ những sỉ nhục này! Có một ngày, em sẽ đem những sỉ nhục mà em và anh Cẩn đã phải chịu, trả lại gấp trăm gấp nghìn lần cho bọn họ!”
Đông Phương Cảnh Nhiêu sợ là nếu như mình không đồng ý, thì cô gái nhỏ giống như con thiêu thân này không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, “Được! Chị về nước cùng với em! Nhưng mà, em phải nghe lời chị, không thể gây ra chuyện gì, biết không?”
Hết chương 55.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...