Cục Cưng Yếu Đuối Là Trùm Lão Đại Mãn Cấp


Bạch Nhạc Minh không tin xoa xoa mắt mình, đem video hai phút xem đi xem lại, không buông tha bất kỳ chi tiết nào.

Có người giả mạo Hoàng Thuật để làm cho hắn ta mất mặt?

Cũng không đến nổi, dù so Hoàng Thuật cũng là tộc trưởng Hoàng tộc, dám làm vậy để chỉnh hắn vậy người phía sau phải đáng sợ cỡ nào a.

Hoàng Thuật luôn gian trá, chắc đây là biện phát che mắt, hắn phải tìm hiểu rõ xem chuyện gì đang xảy ra mới được.

Sau thiên địa dị biến, không ít con cháu của Bạch tộc mai danh ẩn tích hòa nhập vào thế giới loài người, đã có một số ít tạo được tên tuổi, mở rộng mối quan hệ cho Bạch tộc.

Với tư cạch tộc trưởng, Bạch Nhạc Minh có thể điều động nhiều người, lệnh vừa đưa xuống liến có con cháu giúp hắn điều tra.

Kết quả nhận được chính là Hoàng Thuật cùng cháu của mình chạy tới ở trong vườn thú không có tiếng tăm, mỗi ngày phối hợp quay video để tăng khách tham quan.

Nhưng trong vườn thù này cũng chỉ có năm người nhân viên, người lớn nhất chỉ mới ba mươi lăm tuổi, người trẻ nhất còn chưa thành niên.

Có vấn đề, trong này nhất định có vấn đề!

Bạch Nhạc Minh quyết định đi vườn thú Tô Giang một chuyến.

Hắn nhanh chóng chọn thời gian khởi hành đi vườn thú Tô Giang.

Làm hắn kinh ngạc hơn chính là người đi vườn thú Tô Giang còn nhiều hơn tưởng tượng, nghe đối thoại của những người xung quanh, bọn họ đều muốn đi xem hai con chồn kia, còn có người hứng thú cầm máy quay, chụp hình.

Bạch Nhạc Minh tự nhiên cũng có thân phận ở nhân gian, chứng minh thư của hắn biểu hiện hắn chín mươi hai tuổi, nên khi vào vườn thú cũng không cần mua vé có thể trực tiếp vào cửa.
Hắn không cần hỏi mà đi theo mọi người liền tìm được chỗ cho chồn ở.

Đãi ngộ của hai con chồn này tốt hơn hắn tưởng tượng, diện tích hơn năm mươi mét vuông, bên trong còn có điều hòa.

Chẳng qua vừa nhìn, Bạch Nhạc Minh liền xác định, con chồn đang tung bóng như nghệ sĩ kia chính là Hoàng Thuật người thắng hắn năm ngoái.

Chỉ thấy hắn ta linh hoạt đạp quả bóng mà không mất thăng bằng.

Trên đất rải một đám cát trắng, quả bóng đi qua nơi nào liền để lại dấu vét ở đó.

Một hình trái tim dần xuất hiện khi trái bóng về đích.

Một loạt tiếng thét chói tai vang lên.

“A a a a a, Hoàng đại bảo thật là đáng yêu! Hắn lớn lên trong sự dễ thương sao?”


“Hắn đang thể hiện tình cảm với chúng ta sao! Đại bảo, chúng ta cũng yêu ngươi!”

“Tiểu bảo sao vẫn đang ngủ vậy, vẫn chưa chịu dậy a!”

“Người không biết rồi, ngày hôm qua là Tiểu bảo tiếp đãi chúng ta, hôm nay đến lượt Đại bảo.

Hôm qua Tiểu bảo rất lợi hại, còn xem chỉ tay cho chúng tôi nữa.

Tôi hoài nghi hai năm nữa hai con chồn này có thể thành tinh, nên gửi chúng đến bộ phận đặt biệt.”

Đại bảo…

Bạch Nhạc Minh bị xưng hô này làm cho ngỗn ngang trong gió, hắn không ngờ Hoàng Thuật lại có thể vô sỉ như vậy trước mặt con người liền giả bộ dễ thương làm hắn chút nữa kích động mà lộ nguyên hình.

Tuy nhiên tay của hắn đã tự động mở điện thoại ra quay video, dù trong chuyện này có ẩn tình gì cứ quay lại video trước rồi nói sau!

Nói quay liền quay hơn một giờ, hắn thậm chí vẫn còn đang quay.

Dưới sự trợ giúp của nhân viên, hắn còn mua khái nhiều đồ đi theo của Hoàng Thuật, chúng nó còn rất đáng yêu.

Trời gian vừa đến, Bạch Nhạc Minh liền đi theo những du khách khác rời đi.

Khi trời tối liền dùng ẩn thân thuật lén chạy vào.

Giám sát của con người không thể thấy được bóng dáng hắn.

Do đang ẩn thân, hắn rất nghênh ngang lần nữa trở lại chỗ ở của hai con chồn.

Ban ngày hắn đã sớm dùng thần thức cảm ứng qua, nhân viên trong vườn thu đều là người bình thường, căn bản không nhận ra pháp thuật của hắn.

Xuyên qua cửa sổ thủy tinh hắn không che giấu khí tức của mình chút nào.

Hoàng Thuật cũng cảm ứng được lão đầu đối địch với nó đang ở đây.

Nó mở mắt ra, không còn bộ dáng dễ thương ban ngày thay vào đó là sự nghiêm túc “Sao ngươi lại ở đây?”

Bạch Nhạc Minh nói: “Trong vườn thú có chỗ không thích hợp sao?”

Hắn có chút khó chịu, mình ở bên ngoài đi dạo một ngày cũng không nhận ra chỗ bất thường, điều này chẳng phải chứng minh lão đầu này có năng lực hơn hắn sao.

“Loại chuyện tốt này làm sao có thể để cho ngươi biết!” Hoàng Thuật nói xong câu này liền ảo não, như hối hận hết sức sao mình lại lỡ miệng.


Chuyện tốt?

Hoàng Thuật ở chỗ này có thể nhận được chỗ tốt? Có thể khiến hắn ta không màng hình tượng đi theo con người hiến nghệ, vậy nhất định là chuyện tốt mà hắn không thể tưởng tượng được.

Bạch Nhạc Minh không khỏi động lòng, hắn cố gắn dụ đối phương nói ra, “Bây giờ yêu tốc phát triển càng ngày càng lớn, chúng ta bốn tộc phải giúp nhau mới có thể giữ vững địa vị.” Chuyện tốt sao có thể hưởng một mình đây?

Hoàng Thuật rõ ràng không muốn phản ứng lại hắn.

Ánh mắt Bạch Nhạc Minh rơi vào Hoàng Hòa các đó không xa, rốt cuộc nhớ lại tên của đối phương -------dẫu sao Hoàng Hòa cũng và đứa cháu mà Hoàng Thuật yêu thương.

“A Hòa, các ngươi sao lại ở trong vườn thú này vậy?” Bạch Nhạc Minh lúc nói chuyện cũng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm Hoàng Hòa thi triển phát lực mê mang thần trí của hắn.

Hoàng Hòa ánh mắt tan rả một chút “Lão tổ tông không cho ta nói cho ngươi, chỉ cần ký kết hợp đồng với Tô Thập liên có thể …”

“Bạch Nhạc Minh!”

Một tiếng gầm làm Hoàng Hòa run rẩy, từ trong mơ màng khôi phục tỉnh táo, hắn dùng móng vuốt cho miệng mình, làm như không thể nói.

Giọng Hoàng Thuật căm tức “Đối với đứa nhở sử dụng thủ đoạn này ngươi không thấy mất mặt hả?”

Bạch Nhạc Minh hài lòng mà nói “Binh bất yếm trá, ngươi, còn phải học nhiều đây.”

Hoàng Thuật giận dữ phóng một quả cầu lửa tới.

Chớp mắt bạch Nhạc Minh đã rời khỏi nơi ở của chồn, bây giờ hắn phải đi tìm Tô Thập ký hợp đồng để được nhận chỗ tốt.

Mua bán không có lời Hoàng Thuật sẽ không làm, không chừng là cơ duyên làm cho Bạch tộc bọn họ lên tầng cao mới.

Chờ khí tức của Bạch Nhạc Minh hoàn toàn biến mất, Hoàng Thuật vẻ mặt đang tức giận liền thay đổi thành bội dạng vui vẻ.

“Nhóc con muốn đấu với tôi sao!”

Hắn vừa ra tay Bạch Nhạc Minh liền lọt hố, chờ tin tức hắn biểu diễn ở nhân giới bị truyền ra mặt mũi của hắn mất sạch.

Nên kéo những đại yêu khác cùng xuống nước mới được.



Tô Thập nhìn con nhím đã thành tinh trước mặt mà mờ mịt “Ngươi mới nói muốn ký hợp đồng ở trong vườn thú của chúng tôi?”


Đối với vị nhím tinh tự giới thiệu mình là bạn cũ của Hoàng Thuật này.

Bạch Nhạc Minh gật đầu một cái “Đãi ngộ của tôi không thể kém hơn Hoàng Thuật!”

Hắn phải nhấn mạnh điểm này.

Tô Thập nhớ lại Hoàng Thuật đâu có đãi ngộ gì ngoài mấy con gà, không đúng Hoàng Thuật là ai?

“Hoàng Thuật? Con chồn trong vườn thú chúng tôi tên Hoàng Tá cùng Hoàng Hòa”

Phi!

Còn không biết xấu hổ mạo danh con cháu mình.

Bạch Nhạc Minh hung hăng khinh bỉ lão đối thủ một trận, trực tiếp nói rõ “Hoàng Tá là cháu chắt của hắn.”

“Vậy sao.”

Bạch Nhạc Minh nhìn Tô Thập, vẫn là gương mặt tròn trịa, âm thanh vô hại nhưng không hiểu sao hắn thấy lạnh sống lưng.

Chắc trong phòng này lạnh quá rồi.

Khụ khụ

“Tôi phối hợp ở trong vườn thú, thù lao sẽ nhiều hơn so với Hoàng Thuật sao?”

Dù sao hơn thua nhiều năm với Hoàng Thuật, Bạch Nhạc Minh luôn muốn hơn hắn một lần.

Tô Thập nói “Ngươi biến về nguyên hình để tôi xem một chút.”

Bạch Nhạc Minh lập túc biến thành con nhím, bản thể của hắn cũng không tệ, phía ngoài của gai còn có màu trắng giống như tuyết, rất đẹp.

Chủ nhân chân chín của vườn thú Thẩm Quân lập tức kích động hướng Tô Thập giơ hai ngón tay.

Tô Thập liền hiểu ý, liền nói: “Chắc chắn rồi.

Ngươi là động vật được quốc giao bảo vệ, giá trị cao hơn, thù lao cũng gấp đôi!”

Thức ăn của Hoàng Thuật mỗi ngày là một trăm nguyên, như vậy Bạch Nhạc Minh chính là hai trăm nguyên.

Bạch Nhạc Minh nghe được hai chữ gấp đôi, hô hấp muốn chậm mấy lần, kích động suýt chút chạy vòng vòng bảy tỏ tâm tình lúc này của mình.

Tô Thập không khỏi cảm khái, yêu quái bây giờ cũng không dễ làm, vừa biết biến hình lại vì kiếm miếng ăn quá khó khăn đã có thể bán mình cho vườn thú.

Thẩm Quân liền vội nói: “Động vật được quốc giao bảo vệ phải được phía trên phê duyệt.”

Bạch Nhạc Minh sợ Hoàng Thuật quấy rồi liền nói: “Không sao, tôi có biện pháp, văn bản sẽ được phê duyệt tốt trong ba ngày.”


Wow

Tô Thập lần đầu thấy động vật bảo vệ quốc giá muốn vào sở thú như vậy.

Hợp đồng của Hoàng Thuật còn trong máy tính, những ngày này cô đã có thể cơ bản sử dụng được máy tính.

Cô liền mở máy, sửa lại điều kiện rồi in ra, để cho Bạch Nhạc Minh ký tên lăn dấy tay.

Cô cũng không quên thời gian ba ngày cho Bạch Nhạc Minh để giải quyết yêu cầu phê duyệt.

Tuy không thích hình thức dùng động vật làm buôn bán, nhưng vì chỗ tốt, Bạch Nhạc Minh chỉ có thể ký xuống.

Hắn cho rằng hợp đồng chỉ là hình thức, khế ước chân chính còn phải ký lại.

Nhưng khi vừa ký tên hắn liền cảm ứng được kế ước đã được thành lập.

Bạch Nhạc Minh ngơ ngác.

Từ khi nào hợp đồng của con người có thể trói buộc được yêu tộc bọn họ? Chẳng lẽ có quan hệ với tờ giấy này sao?

Hắn có chút kích động cầm hợp đồng lên, giọng run rẩy “Giấy này là giấy khế ước trong truyền thuyết sao?”

Chỉ cần giấy này, không cần yêu vương làm chứng là lập được khế ước.

Tô Thập nghiêng đầu “Ngươi muốn giấy này sao? Cho ngươi này.” Vừa nói cô vừa mở ngăn kéo lấy giấy trắng bên trong đều ôm ra.

“Đưa hết cho ngươi, muốn xé chơi cũng không sao.”

Ai, chắc là bản năng của động vật thích xé giấy chơi.

Tô Thập tự tưởng tượng bốn chân nhím đưa lên trời mà xé giấy, quá đáng yêu rồi.

Trái tim của Bạch Nhạc Minh muốn nhảy ra khỏi cổ họng, Tô Thập cũng hào phóng quá rồi, đồ tốt như vậy còn cho hắn nhiều như thế.

Người tốt, khó trách Hoàng Thuật một lòng vì cô làm việc.

“Cái này tốn kém quá”

Tốn kém?

Thẩm Quân phụ trách mua giấy nói: “Không tốn, ngươi muốn chơi như thế nào cũng được, chúng tôi mỗi ngày có thể cho ngươi một chồng.”

“Cái này không mắc, một ngàn tờ không tới năm mươi nguyên, khi có khuyến mãi còn có thể rẻ hơn.”

“Trừ giấy trắng, ngươi còn muốn đồ chơi gì không? Cần câu mèo được không?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận