Cục Cưng Yếu Đuối Là Trùm Lão Đại Mãn Cấp


" Điện thoại đã gọi được chưa?"

“Còn chưa gọi được, bây giờ mọi người đều tranh cướp nhau kiểm tra thành tích, nên mới không gọi được thôi.”

“Không biết tiểu sư muội có đủ điểm vào đại học Nam Thành hay không.”

“Điểm của A Thập khẳng định không có vấn đề gì.

Sớm biết như vậy đạo quán chúng ta nên mua máy tính, trực tiếp lên mạng tra cứu thành tích, rất thuận tiện.”

Tô Thập mặc áo choàng màu trắng hai tay nâng má, nhìn sư huynh sư tỷ đang gọi điện tra cứu điểm đại học.

Nhìn bọn họ còn khẩn trương hơn cô.

Vốn dĩ cô không khẩn trương chút nào, cũng bị ảnh hưởng theo.

“Sư tỷ, nếu lần này ta không phát huy tốt…” Cô không khỏi ngập ngừng “Vậy em có thể tiếp tục học đạo với mọi người không?”

Đi học mệt quá ạ!
Ba năm qua ngày nào cô cũng ngủ sau 12h, buổi sáng thức dậy còn sớm hơn gà.

Nếu lần này không thi tốt cô phải học lại một năm, mới nghỉ tới đã thấy cuộc đời toàn ác mộng, nhịn không được bi phẫn.

Các sư huynh sư tỷ đang thảo luận nhất thời cứng người.

Nhị sư tỷ đi tới trước mặt Tô Thập, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười như ánh mặt trười xuyên qua tầng tầng mây đen, vuốt tóc Tô Thập ánh mắt ôn nhu

“Không thể nha.”

Lời nói kiên định thập phần tàn khốc hoàn toàn không cho Tô Thập có lựa chọn thứ hai.

“Nếu không thi đậu, muội chỉ có thể học lại.

Yên tâm đi, học phí muội không cần lo, tuần trước sư tỷ mới làm lễ cho Trương tổng, thù lao đủ cho muội đóng tiền học lại.”

Đại sư huynh vừa gọi điện thoại vừa nói: “Sư huynh cũng không thiếu tiền nếu A Thập không đậu đại học, sư huynh sẽ ra giá cao mời gia sư giỏi giúp muội ôn tập.”

“Đệ học nghệ không tinh, không kiếm được nhiều như sư huynh sư tỷ, nhưng mua sách phụ đạo cho tiểu sư tỷ ta vẫn có thể.”

Lời này của tiểu sư đệ Tô Thập, vẻ mặt hắn nghiêm túc xoa đầu cô “Cho dù có đập nồi bán sắt cũng sẽ để tỷ học đại học, giúp tỷ trở thành sinh viên đại học đầu tiên của Cửu Hằng Quán chúng ta.”

Tô Thập bị vây quanh trong thì thương của sư huynh sư tỷ sư đệ, cảm động rớt nước mắt, nhưng ánh sáng trong mắt đã dần tắt.
Ô ô ô bọn họ không thể bớt yêu thương cô một chút để cô có thể làm một con cá mặn sao!

“A, gọi được rồi! Để ta tra cứu điểm…”


Đại sư huynh bắt đầu đọc thông tin của Tô Thập, người bên cạnh đều nín thở ngưng thần, nhìn điện thoại không chớp mắt, thấy vậy trong tâm Tô Thập xuất hiện sự sợ hãi.

Nữa phút dài đằng đẵng trôi qua, đại sư huynh mặt không biểu tình buông điện thoại xuống, nhẹ nhàng thở dài.

Tiếng thở dài đó khiến tim Tô Thập lỡ một nhịp.

“A Thập lần nay được 432 điểm, chỉ sợ phải thi lại lần nữa.”

Đầu A Thập trống rỗng.

Học lại?

Không, cô cự tuyệt!

Không đúng đây không phải sự thật, cô rõ ràng thi đậu đại học Nam Thành, cô thi rất tốt được 648 điểm mà! Trừ ba trường đại học đứng đầu còn lại mặc sức cô chọn.

Thậm chi cô còn nhận được thư thông báo nhập học, chính sư đệ đưa cô đi lấy mà.

Tô Thập ý thức được chỗ không thích hợp, cuối cùng phát hiện mình đang nằm mơ.
Giấc mơ tan vỡ, có ánh sáng chiếu vào.

Cuối cùng Tô Thập cũng tĩnh dậy sau giấc ngủ dài

Nói đúng hơn là bị dọa cho tỉnh.

Cô vỗ ngực chính mình, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!

Cô cư nhiên mơ thấy mình thi đại học thất bại, còn phải học lại một năm nữa.

Thư trúng tuyển của đại học Nam Thành rõ ràng cô đã lấy được tới tay!

Hửm, đây là chỗ nào?

Tô Thập nhìn xung quanh, tất cả đểu là một màu tối tăm, cô dùng tay thử thăm dò xung quanh, không thấy gì cả… quá mơ hồ.

Cô không biết mình đang nằm ở đâu, chỉ cảm thấy dưới lưng mềm mại, giống tấm thảm lông cừu.

A, cô nhớ ra rồi.

Lúc đó vừa nhận được thư trúng tuyển, sư huynh sư tỷ đều rất vui vẻ, ai cũng muốn xuống núi dẫn cô đi mua đồ dùng sinh hoạt.

Sư tỷ còn tính cho cô máy chơi game mà không luôn thích.

Bỗng nhiên trời đất rung chuyển, dưới chân nứt ra khe hở thật lớn, mọi thứ điều rơi xuống đó.


Mà ký ức cuối cùng của cô là cô mạnh mẽ ném sư huynh sư tỷ lên trên.

Đúng rồi, phải nhanh chóng đi lên nếu không sư huynh bọn họ sẽ lo lắng cho cô!
Tô Thập như cá chép trở mình, từ trong mộng ngồi dậy.

Rầm.

Đầu đụng vào một vật gì đó rất cứng, đau đến hốc mắt cô cũng đỏ lên, hai tay che trán hình như đã nỗi lên một cục u.

Chợt có tiếng nói chuyện từ phía trên truyền xuống.

“Lão đại anh có thấy tiếng gì không?”

“Là tiếng đá rơi thôi, nghĩ ngơi đủ rồi chúng ta đào mộ tiếp đi.

Nghe nói Cửu Hằng sơn là sử môn trước kia của Ngọc Phù chân nhân, cũng chính là tiên sơn trong truyền thuyết!”

“Tìm nữa ngày trên núi cũng chỉ tìm được phần mộ này, chắc chắn là phần mộ của trưởng bối nào đó, nói không chừng bên trong còn có pháp bảo trân quý, đào nhanh lên chút! Sau lần này, nữa đời còn lại không cần lo lắng gì nữa!”

“Đúng vậy, anh nhìn xem quan tài lớn như vậy, to gấp ba lần so với bình thường thêm mấy người cũng không vấn đề.

Bên trong khẳng định có nhiều đồ giá trị, lần này khẳng định giàu to rồi!”

Tô Thập có chút mờ mịt, Ngọc Phù chân nhân là ai?

Cửu Hằng sơn chỉ có Cửu Hằng Quán của bọn họ, từ khi nào có thêm tông môn khác?

Tuy nghe không hiểu nhưng nhờ đoạn đối thoại này, Tô Thập đã có chút suy đoán tình cảnh của mình.

Có khi nào sư huynh nghĩ rằng cô đã chết, đem cô chôn trong quan tài? Hai người bên trên là kẻ trộm mộ?

Đầu óc ngưng trệ vì ngủ quá lâu chậm rãi hoạt động.

Tô Thập ngừng thở, dựng lổ tai nghiêm túc lắng nghe tiếng nói chuyện, âm thanh thủ thỉ ngắt quãng, ít nhiều cô có thể đoán được bên ngoài có hai người.

Nhưng một thiếu nữ nhỏ yếu như cô có thể đánh thắng hai người kia sao?

Có thể nhỉ!

Từ nhỏ sức lực của cô đã rất lớn, về đánh đấm trong sư môn không ai thắng được cô, cho dù đối phương có gậy có kiếm cô cũng không yếu thế.

“Ai nha, quan tài này cũng nặng quá đi, dúng hết sức cũng vẫn nằm im bất động! Bên trong rốt cuộc có bao nhiêu đồ đây?”


“Nói không chừng khung xương tổ tông này quá to khi còn sống nhất định là một tên mập.

Nếu không chúng ta mở quan tài ra trước đi?”

Tô Thập mới tỉnh lại chưa được bao lâu khi nghe chữ “tên mập” dây thần kinh lý trí trực tiếp bị đứt.

Cô tức giận, tay nắm thành quyền hướng nắp quan lại đấm một đấm, trước đó bị đầu cô đã đập ra một cái khe giờ không chịu nổi một đấm này, hóa thành mảnh nhỏ vụn gỗ rơi khắp người.

Tô Thập ngẩng đầu, phẫn nộ hình xung quanh.

Hai tên trộm mộ đang hì hục cạy nắp quan tài bị biến cố bất thình lình này làm cho sợ ngây người.

Một giây sau tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Xác chết vùng dậy!”

“Quỷ a!”

Hai người bị dọa sợ trợn trắng hai mắt bất tỉnh nhân sự.

Sau khi dọa được hai tên trộm mộ, Tô Thập đen mặt phủi vụn gỗ trên tóc, vụn gỗ xuýt chút nữa làm cô sặc.

Từ trong quan tài đứng lên, cảnh vật xung quanh vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cửu Hằng sơn vẫn không thay đổi, cây lê bên giếng cổ vẫn nghiên ngã như ký ức của cô.

Cây lê trĩu quả lúc trước cô rất thích trèo lên hái lê, còn có giếng nước cổ rất ngọt còn mát nữa, mùa hè cô thích để dưa hấu bên dưới làm mát, khi ăn rất sảng khoái.

Cách đó không xa là con sông chầm chậm chảy, trên bờ sông là một hàng liễu đu đưa theo gió, giống như cảnh đẹp mà trong sách hay miêu tả.

Nhưng đạo quán giờ chỉ còn lại một mảng phế tích, phía trước có một tấm bia đá hiện ra một nửa.

Tô Thập vượt qua hai tên trộm mộ đang hôn mê, trèo lên đống đổ nát đẩy đất đá qua một bên rồi nhất tấm bia ra khỏi đất.

Trên bia có khắt ba chữ… Cửu Hằng Quán, Cửu Hằng Quán là tên sư môn của cô.

Khi cô bảy tuổi, bởi vì nghịch ngợm trèo lên mái nhà làm rơi biển hiệu, bể thành hai mảnh.

Chờ sư huynh xuống núi kiếm tiền về, liền mời thợ đến làm một tấm bia đá, khắc tên đạo quán của họ lên.

Trước tiên cô dùng dây thừng trói hai kẻ trộm mộ lại, sau đó mới đi đến đống phế tích phía trước.

Sức lực từ nhỏ của Tô Thập lớn việc ôm bia đá trăm cân đối với cô không là gì cả.

Cô thậm chí còn xách bia đá ra bờ sông rửa sạch sẽ, rồi quay lại để bên bia mộ nàng.

Không sai, khi Tô Thập đang bò ra khỏi quan tài liền thấy bia mộ của mình.

Trên bia mộ có khắc to bốn chữ -------Tô Thập chi mộ.

Bên cạnh còn có một hàng chữ: Tiểu sư muội đáng yêu nhất.

Ký tên lập bia là tên của sư huynh, sư tỷ cùng tiểu sư đệ, này lập là 18/8.


Ngày phát sinh sự cố là ngày 11/8.

Chữ viết vừa nhìn liền biết là của tiểu sư đệ.

Thế hệ của bọn họ chỉ có bốn đệ tử, chữ của tiểu sư đệ là đẹp nhất, trước kia trình độ của họ còn yếu chỉ có thể chèn ép tiểu sư đệ để hắn viết chữ bán lấy tiền.

Còn có thể lập bia mộ cho cô, hẳn là bọn họ đều bình an vô sự.

Có lẽ họ đã xuống núi sau khi đạo giáo sụp đổ? Cũng không biết nguyên nhân tại sao họ không sửa lại đạo quán.

Bây giờ cô cần xuống núi đi tìm sư huynh sư tỷ đã!

Cô lần nữa lên tinh thần, khí phách hiên ngang chuẩn bị xuống núi, chợt nhớ tới một việc.
Từ từ, trên người cô hình như không có tiền? Từ nhỏ đã quen ăn cơm mềm của sư huynh sư tỷ, Tô Thập chưa từng vì tiền mà phiền não, muốn gì sư tỷ sẽ mua cho cô.

Ánh mắt Tô Thập mơ hồ nhìn mộ của mình.

Cô lấy vật bổi táng của mình chắc không phạm pháp nhỉ? Sư huynh sư tỷ để đồ bổi táng cho cô, vậy nó thuộc quyền sở hữu của cô, cô có thể dùng! Không thể để lại sẽ tiện nghi cho hai tên trộm mộ đáng ghét kia.

Không biết họ chuẩn bị vật bồi táng gì cho cô? Trong đầu Tô Thập không ngừng hiện lên rất nhiều bảo bối trân quý… đá quý, phỉ thúy, pháp khí… Tùy tiện chọn một cái cũng là đồ tốt! Chỉ cần bán một món đồ, cô sẽ có tiền.

Nhất định là có châu báu, từ nhỏ cô đã thích những đồ vật sáng lấp lánh.

Trước kia mỗi lần vào sinh nhật cô, sử tỷ bọn họ đều dùng thù lao của mình mua đá quý cho cô.

Trong đầu Tô Thập không tự giác được suy nghĩ đến hình ảnh quan tài đầy áp châu báu, mặt lộ biểu tình mơ mộng.

Sư huynh sư tỷ rất tốt với cô, cô rất cảm động a!

Lấy lại tinh thần cô không kịp chờ được mà đi tới trước quan tài vén tấm thảm mềm kia lên, phía dưới hiện ra ba rương đồ nằm cạnh nhau.

Quá hưng phấn cô mở ra rương đồ đầu tiên khi thấy được đồ bên trong ánh mắt cô cứng lại rồi khiếp sợ không thể tin được.
, , …

Tất cả giáo trình … đều ở đây.

Tô Thập chưa từ bỏ ý định, tiếp tục mở rương thứ hai.

Rương thứ hai đựng đầy bài thi thử từ lớp mười đến lớp mười hai, dựa theo thời gian mà xắp xếp ngay thẳng.

Có thể nhìn thấy được trong những bài thi này là bao nhiêu tâm quyết của cô.

Trong rương thứ ba là đề thi của Bộ Giáo dục, tất cả đều có thể lấy ra làm đề thi đại học…
>, ,…

Tô Thập như trở lại thời gian học lớp mười hai, thấy được chiếc rìu luôn treo trên cổ mình, trừ bài tập thì chính là bài thi.

“Trời đất ơi!”

Đem mấy thứ này bồi táng, bọn họ là ma quỷ sao! Cô muốn thu hồi cảm động lại a!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận