Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Editor: Puck

Úy Nam Thừa vốn cho rằng Tuệ Tuệ chỉ nói chơi, nào ngờ cô ấy thật sự đi đến nhà bác cả.

Sau khi trở lại phòng, vắng lặng không chút sức sống, cũng không có người líu ríu bên tai mình, cười cười nói nói; nhất là lúc ngủ, đặc biệt cô đơn, giống như luôn cảm thấy trong ngực thiếu cái gì.

Thời gian Tuệ Tuệ không ở nhà, thật sự đặc biệt không quen.

Cầm điện thoại lên, suy đi nghĩ lại, vẫn gọi tới.

Mà lúc này trong biệt thự tư nhân ở Manhattan xa xôi của Úy Nam Thừa, Thiên Ca Tuệ vừa nhìn thấy điện thoại reo, vội vàng “bịch bịch bịch” mà chạy đến bên cạnh Cốc Châu Dần, “A Dần, làm sao bây giờ? Chú gọi điện thoại đến đây.”

“Nhận, cậu ấy có hỏi em thế nào, em trả lời thế ấy, tùy cơ ứng biến.” Cốc Châu Dần ăn quả táo, rất bình tĩnh trả lời.

Thiên Ca Tuệ thấp thỏm không yên mà ấn nút trả lời.

【Tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại? 】 Bên kia truyền đến giọng nói không vui.

“Người ta vừa mới ngồi nhà xí, không mang theo điện thoại di động chứ sao!”

【Bây giờ em đang ở đâu? 】

“A, tôi đang ở... Bên ngoài chơi với các bạn học.”

【Anh đi đón em. 】

“Không cần, tôi muốn ở bên ngoài chơi vài ngày nữa mới về.” Nũng nịu.


【Không phải em nói Đổng Yên và Hạ Lan Thu đều có việc sao? Vậy giờ em ở chung một chỗ với ai? 】 Âm lượng của Úy Nam Thừa lại tăng lên.

Trong lòng Thiên Ca Tuệ “Lộp bộp”, đều do mình miệng rộng, cái gì cũng nói với chú.

“Ngoại trừ Yên nhi và Cầu Cầu, chẳng lẽ tôi không thể có những người bạn khác?” Không phục mà hỏi ngược lại.

【Trâu Thịnh? Bây giờ em ở cùng một chỗ với cậu ta? 】 Trong giọng nói thấp thoáng có lửa giận.

“Không có, tôi đang đi dạo phố bên ngoài với mấy nữ sinh.” Nói dối.

【Buổi tối thật sự không về nhà? Anh... Hơi không ngủ được. 】 Úy Nam Thừa cố ý thở một hơi thật dài.

Lời này khiến lòng Thiên Ca Tuệ ngứa ngáy, gì chứ, chú nói như vậy có nghĩa khác, không được, tuyệt đối không thể mềm lòng! Không thể tin lời ngon tiếng ngọt của chú!

“Vậy chú ôm gối ngủ gấu lớn của tôi đi, rất ấm áp đó ~” Thiên Ca Tuệ cười đến nhộn nhạo.

Úy Nam Thừa chán nản, ấm áp cái mông, tất cả đều là lông! Nào có sờ thoải mái như Tuệ Tuệ!

【Đêm mai nhất định phải trở về, nếu không anh tự đi nhà bác cả đón em. 】 Hoàn toàn uy hiếp!

Ghét! Chú thật bá đạo! Thiên Ca Tuệ tức giận cúp điện thoại, nhìn Cốc Châu Dần bên cạnh.

“A Dần, làm sao bây giờ? Lỡ như đêm mại chú thật sự chạy đến nhà bác cả đón em, vậy không phải sẽ lộ.”

“Người thông minh giống như Nam Nam, lừa không được bao lâu, hơn nữa bị lộ cũng không quan trọng, vừa đúng lúc có thể khảo nghiệm cậu ấy có phải là ông xã đạt chuẩn không!” Cốc Châu Dần cười đến rất ranh ma.


“Ừm, cũng đúng, nhưng lỡ như chú giận thật thì làm sao bây giờ?” Thiên Ca Tuệ cắn ngón tay bắt đầu lo lắng.

“Tùy cơ ứng biến thôi!” Cốc Châu Dần nhởn nhơ nhún nhún vai.

Thiên Ca Tuệ ai oán trừng mắt sang, cầm cái gối ném tới.

Cốc Châu Dần linh hoạt né tránh, “Có muốn đi xem phòng Nam Nam một chút không, ở trong đó có kỷ niệm rất quý giá lúc cậu ấy du học!”

“Nhìn lén phòng chú, chú có thể không vui không?” Thiên Ca Tuệ là bé ngoan, cho dù đây là phòng ông xã cô, nhưng mà không được người ta đồng ý, lỡ như nhìn thấy hình gì không nên thấy hoặc thư tình..., không được tốt lắm!

“Không có việc gì, Nam Nam sẽ không tức giận, lại nói còn có anh mà, mọi việc đã có anh gánh vác là được.” Cốc Châu Dần vỗ ngực đảm bảo.

Thiên Ca Tuệ cảm thấy không thể tin nhất chính là a Dần rồi, lúc có chuyện thì chạy nhanh hơn bất kỳ ai, nhưng với cô mà nói, phòng của chú vẫn có sức hấp dẫn trí mạng. Nói thật, cô hoàn toàn không biết chuyện sau khi chú lên đại học, thời điểm đó mình cũng không quan tâm những việc này, nhưng hôm nay cô rất muốn biết bao nhiêu năm qua chú sống như thế nào.

Mở cửa phòng, đều là màu đen trắng xám, ngay cả ga giường vỏ chăn cũng màu đen trắng, không có chút màu sắc dư thừa nào, gian phòng rất lớn, dùng màu sàn gỗ thật chia làm hai khu vực, khu vực nghỉ ngơi và khu vực làm việc.

Trong giá sách bày đầy các loại cúp và ảnh chụp, ảnh tốt nghiệp, trên bằng cấp và ảnh chụp, mỗi một vẻ mặt đều không giống nhau, mỗi một bức đều đẹp trai mê người như vậy.

“Mặc dù Nam Nam vẫn không ở đây, nhưng mỗi ngày đều có người giúp việc vào quét dọn, anh ra ngoài trước, em cứ từ từ xem, mệt thì ngủ một giấc, buổi tối anh đưa em đi ăn cơm.” Cốc Châu Dần nói xong thì đóng cửa lại rồi đi.

Thiên Ca Tuệ rất chuyên chú xem mỗi một thứ trong tủ, lại có không ít hàng mỹ nghệ, để cho cô buồn cười nhất chính là nguyên bộ Transformers số lượng có hạn.

Không nhìn ra, chú còn có một mặt trẻ con như vậy.


Đột nhiên, một cái hộp được chế tạo tinh tế đặt ở trong góc hấp dẫn cô, cố sức mà lấy ra, mở ra, bên rong lại là một chiếc bông tai kim cương màu xanh ngọc, rạng rỡ phát sáng, thật sự rất đẹp.

Tại sao chỉ có một chiếc? Còn có một chiếc nữa đâu? Chẳng lẽ chú tặng người ta?

Mang theo nghi ngờ thả bông tai vào trong hộp lần nữa, mặc dù rất thích, nhưng không thể tự tiện lấy đi.

Duỗi lưng một cái, mệt mỏi quá ~

Ngã thẳng về phía giường lớn, ưm, chăn mền hay gối đầu đều có hương vị của chú, nghe thấy thật tốt, khóe miệng cong lên nụ cười ngọt ngào, ngủ thiếp đi.

Mà giờ phút này, Úy Nam Thừa đang nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, liếc nhìn gấu bông lớn ở đầu giường, càng cảm thấy nghẹn lửa.

Ngày mai nhất định phải bắt Tuệ Tuệ trở lại, lại có thể vứt một mình anh lại chạy ra ngoài chơi!

Gần đây bản thân mình bận rộn như vậy, cũng vì muốn làm xong công việc, đi du lịch cùng cô, cô nhóc thúi chết tiệt rõ ràng không hiểu được nỗi khổ tâm của anh.

Càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát đứng lên làm việc, tranh thủ hoàn thành vào ngày kia, sau đó nghỉ ngơi nửa tháng.

Thiên Ca Tuệ ngủ thẳng đến tối hiển nhiên tinh thần phấn chấn, theo Cốc Châu Dần đến trung tâm thương mại phồn hoa nhất Newyork, ăn cơm mua sắm, thật sự cực kỳ thú vị.

Chơi thật vui hậu quả chính là quên mất vị trong nhà đến ngoài chín tầng mây, không biết giờ phút này Úy Nam Thừa đang ngồi trong phòng làm việc vùi đầu khổ sở làm việc, loay hoay đến cơm trưa không ăn, ngay cả cà phê thư ký bưng vào cũng không có thời gian uống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, sợ sai sót một tin tức có ích.

Kể cả thư ký Lâm trong n nữ nhân viên đều đang bàn luận xôn xao, “Mấy ngày nay Úy tổng rất bận rộn, quả thật mất ăn mất ngủ.”

“Không phải sao? Hoàn toàn là người làm việc điên cuồng!” Một nữ nhân viên cảm thán.

“Khoan hãy nói, dáng vẻ chuyên chú của Úy tổng khỏi phải nói có bao nhiêu đẹp trai! Còn đáng xem hơn những ngôi sao kia nhiều, quả thật chính là người đàn ông hoàn mỹ trong cảm nhận của tôi!” Một nữ nhân viên háo sắc bắn tim tung tóe trong mắt.

“Đừng nói nữa, quản lý Hứa đã tới.” Có nữ nhân viên nhìn ra phía sau mọi người cho biết.


Mọi người đều ngậm mồm, không biết lai lịch của Hứa Nhiêu kia ra sao, ra vẻ là quen biết cũ với Úy tổng, dường như tự cao tài trí hơn người. Hơn nữa ánh mắt nhìn Úy tổng của cô ta quá mức nhiệt liệt, khiến cho người ta không suy nghĩ lệch cũng khó khăn.

“Úy tổng dùng tiền mời các cô không phải để nói chuyện phiếm, làm tốt chuyện trong bổn phận của mình, nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện dư thừa!” Hứa Nhiêu lạnh lùng quét mắt mấy người vây quanh đang xì xào bàn tán ở đây.

Mọi người rất biết điều mà tản ra, đều tự trở lại vị trí của mình.

“Thư ký Lâm, Úy tổng còn đang bận sao?” Hứa Nhiêu gọi Lâm Tây lại.

“Vâng đoán chừng trong chốc lát vẫn bận không xong.” Lâm Tây cười đến rất tao nhã, cũng không thích Hứa Nhiêu lắm, thế lực quá mức lại còn xem thường người khác, luôn luôn là dáng vẻ trên cao vời vợi, ở trước mặt đàn ông lại tỏ vẻ ngây thơ, khiến người ta chán ghét!

Hứa Nhiêu nheo nheo mắt, cười đến rực rỡ, giày cao gót “Cộp cộp cộp” đi phòng trà.

Nghe thấy có người gõ cửa, Úy Nam Thừa không ngẩng đầu lên mà nói, “Vào đi.”

“Anh Thừa, bận rộn cũng phải nghỉ ngơi thích hợp, ly cà phê pha bưng vào từ buổi sáng đến giờ anh vẫn không uống, em đổi ly nóng cho anh.” Giọng Hứa Nhiêu hơi oán trách.

“Có chuyện gì sao?” Úy Nam Thừa liếc nhìn cô ta, không rõ lúc này Hứa Nhiêu tới tìm anh làm gì? Hơn nữa càng sẽ không cố ý mang cà phê tới cho anh, những chuyện này có thư ký Lâm làm rồi.

“Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể quan tâm anh sao?” Hứa Nhiêu cười đến rất vô tội.

“Nhiêu Nhiêu, bây giờ anh thật sự bề bộn công việc.”Hiển nhiên tâm trạng Úy Nam Thừa không tệ, bằng không đã gọi thẳng “Hứa Nhiêu” rồi.

“Anh Thừa, tối nay có rảnh không? Chúng ta có thể tâm sự chứ?” Hứa Nhiêu cẩn thận từng ly từng tý hỏi, đã từng bị từ chối rất nhiều lần rồi, cô thật sự hơi không chịu đựng được lại bị từ chối một lần nữa.

Úy Nam Thừa nghĩ đến Tuệ Tuệ từng kêu anh nhất định phải tìm cơ hội nói rõ ràng với Nhiêu Nhiêu, vừa vặn tối nay giải quyết luôn, “Được.”

Trong lòng Hứa Nhiêu dâng lên vui sướng khó tả, anh Thừa vẫn thích cô, bằng không anh sẽ không bằng lòng sảng khoái như vậy, tối nay, nhất định phải thổ lộ thành công.

Trong lòng Úy Nam Thừa lại nghĩ, tối nay hoàn toàn làm một cái kết, ngày mai mang Tuệ Tuệ đi chơi Manhattan mấy ngày, sau đó đi Dubai hưởng tuần trăng mật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui