(*) kỳ nhân: người tài, kiệt xuất
Trong sảnh chính trường cấp ba Bùi Ưu – một trong ba trường trung học chuyên thành phố W, đang diễn lại màn thứ tư vở kịch “Lôi vũ *”.
(*) “Lôi vũ” là vở kịch nổi tiếng của nhà biên kịch Tào Ngu, lấy bối cảnh Thiên Tân thời kỳ Dân quốc (khoảng năm 1936), trong đó ông dựng lại cuộc sống phức tạp của một gia đình phong kiến – tư sản hóa, hình ảnh tượng trưng của xã hội nửa phong kiến, nửa thuộc địa Trung Quốc.
Phông rèm vải màu nâu đen, tủ quần áo bằng gỗ tử đàn kiểu cũ cao cỡ nửa người, ghế salon rộng rãi màu nâu đậm, đèn đứng màu vàng, đơn giản mà tạo thành bối cảnh những năm ba bốn mươi.
【Vú Lỗ đứng lên, run rẩy vấp té hai bước tới thư phòng, đến giữa bậc, dần dần ngã xuống, quỳ trên đất, dáng vẻ giống như lão phu nhân ngã xuống ở cuối màn trước. 】Sân khấu dần dần tối, khúc mở màn (High – Mass – Bach *) dần tấu lên từ xa, tới lúc hoàn toàn vang lên, một khúc dạo đầu để kết thúc.
(*) Bach: Johann Sebastian Bach (21 tháng 3, 1685 - 28 tháng 7, 1750) là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque (1600 – 1750). Nhờ kỹ năng điêu luyện trong cấu tạo đối âm, hòa âm, và tiết tấu, cũng như khả năng điều tiết nhịp điệu, hình thái, và bố cục âm nhạc nước ngoài, nhất là từ Ý, và Pháp, Bach đã góp phần làm giàu nền âm nhạc Đức. Nhiều sáng tác của Bach vẫn còn được yêu thích cho đến ngày nay như Brandeburg Concertos, Mass cung Si thứ, The Well-Tempered Calvier, những bản cantata, những bài hợp xướng, những partita, passion, và những bản nhạc dành cho organ. Âm nhạc của Bach được xem là có chiều sâu trí tuệ, đáp ứng những yêu cầu chuyên môn, và thấm đẫm nét đẹp nghệ thuật. (nguồn: trích Wikipedia)
Màn hạ.
Một đám diễn viên mặc trang phục thập niên ba mươi đi tới trước sân khấu khom lưng chào cảm ơn.
Vừa mới kết thúc, một cô gái mặc đầm hồng nhạt vọt lên trước sân khấu, lớn tiếng kêu: “Tuệ Tuệ, mau xuống dây, mẹ cậu có chuyện gấp tìm cậu, kêu cậu nhanh về nghe điện thoại của bà.”
“Tứ Phượng” đang nói chuyện với nhóm bạn thật vui xoay người lại, đi xuống từ cầu thang bên cạnh, kỳ quái mà hỏi: “Chuyện gì mà gấp vậy? Mẹ tớ không nói gì trong điện thoại sao?”
“Tứ Phượng” này chính là vai diễn của Thiên Ca Tuệ, cô là nòng cốt của nhóm kịch trong trường, hơn nữa có khả năng biểu diễn thiên phú đặc biệt, nhiệm vụ vinh quang này dĩ nhiên rơi trên đầu cô rồi.
“Không có, nghe giọng điệu thật sự rất gấp.” Cô gái nói, cô ấy tên Đổng Yên, là một người bạn trong dieendanlqd phe cánh Thiên Ca Tuệ.
Thiên Ca Tuệ nghi ngờ đảo mắt, cầm điện thoại gọi lại.
“Tuệ Tuệ, nhanh tới bệnh viện quân đội xx” Giọng mẹ Thiên rất nóng nảy.
Thiên Ca Tuệ hồi hộp, chẳng lẽ ba xảy ra chuyện gì?
“Mẹ, là mẹ xảy ra chuyện gì hay tình hình của ba như thế nào?”
“Con bé này, có thể nói dễ nghe một chút không?” Mẹ Thiên nổi giận.
“Vậy sao mẹ gấp như vậy?” Thiên Ca Tuệ không hiểu.
“Là ông nội Úy của con bị huyết áp cao, nhập viện rồi, ngay cả bác trai Úy của con cũng nói rất nguy hiểm, chỉ sợ…” Giọng mẹ Thiên rất lo lắng.
“Được, con đến ngay.” Ánh mắt còn cợt nhả vừa rồi của Thiên Ca Tuệ lập tức nghiêm túc, ông nội Úy là chiến hữu cũ với ông nội, từ nhỏ đối xử với cô như với cháu nội ruột, tình cảm với ông không hề thua với ông nội.
Kể từ sau khi ông nội qua đời, cô đã coi ông nội Úy là ông nội ruột của mình rồi, tin tức này không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang với cô, sau khi ông nội qua đời, trong lòng cô đã có bóng ma.
“Sao vậy?” Đổng Yên thấy sắc mặt Tuệ Tuệ thay đổi, không khỏi lo lắng hỏi.
“Yên nhi, ông nội Úy nhập viện rồi, tớ phải đi trước, cậu nói với Cầu Cầu và xã đoàn một tiếng giúp tớ.” Thiên Ca Tuệ nhận lấy cặp sách của mình trên tay cô ấy rồi chạy đi.
“Ừ, cậu đi nhanh đi.” Đổng Yên sáng tỏ, xem ra chuyện thật sự rất nghiêm trọng!
Cầu Cầu chính là Hạ Lan Thu, là bạn nối khố kiêm bạn thân nhất của Thiên Ca Tuệ và Đổng Yên, ba người lqd là bạn học cùng lớp từ tiểu học, thành lập tình hữu nghị cách mạng vô địch không gì thắng nổi.
Thiên Ca Tuệ không kịp thay đổi cả quần áo ngăn một chiếc taxi chạy tới bệnh viện.
Tài xế taxi thấy trang phục áo trên áo dưới của Thiên Ca Tuệ, không khỏi hỏi: “Cô bé, cháu vừa mới quay phim xong?”
“Chú, ánh mắt của chú thật tốt, đã bị chú nhìn ra.” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt nói.
“Nói gì chứ, cháu ăn mặc như vậy đi trên đường, đây không phải đã rõ ràng! Còn cần phải đoán!” Chú tài xế nói rất hả hê.
“Hì hì…” Thiên Ca Tuệ rất phối hợp cười ngây ngô hai tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...