“Tức chết em rồi! Bùi Phóng đáng chết! Vừa rồi em chỉ hận không thể tát anh ta hai cái bạt tai! Lại vì một người phụ nữ như vậy mà vứt bỏ Yên nhi!” Thiên Ca Tuệ nhe răng nhếch miệng về phía bóng lưng của Bùi Phóng.
Úy Nam Thừa vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Ngoan, đừng tức giận, triệt để nhìn rõ ràng một người như vậy không phải rất tốt sao? Dù sao cũng khiến cho người ta dễ chịu hơn sau khi kết hôn mà bị phản bội một chút.”
“Hừ! Em còn chưa tìm anh tính sổ!” Thiên Ca Tuệ xoay người thở phì phò nhìn ông xã chằm chằm.
“Bà xã, anh vẫn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ đi trêu chọc đào hoa lung tung.” Úy Nam Thừa sờ lỗ mũi một cái, trả lời rất thẳng thắn.
“Giữ mình trong sạch mà anh còn thay bạn gái thường xuyên? Tối nay trở về thành thật khai báo cho em! Nếu không, phạt anh ngủ chung với con trai!” Thiên Ca Tuệ đưa ngón tay dùng sức chọc chọc lồng ngực rắn chắc của ông xã, lông mày cau lại.
Úy Nam Thừa lấy lòng cầm ngón tay của Tuệ Tuệ, đặt lên môi hôn, trong mắt dịu dàng chảy nước.
Một màn này vừa lúc bị phóng viên có thâm niên chụp lại, để hôm sau lên trang đầu tạp chí giải trí.
“Ôi ôi này! Hai người ở đây chơi trò ngọt ngào sao?” Thiên Chỉ Dương bưng một ly rượu đỏ tới, trong mắt mang cười đảo tới đảo lui giữa hai người.
Thiên Ca Tuệ vội vàng rút tay mình ra, đi tới bên cạnh anh trai khoác tay anh, vứt bỏ ông xã không để ý đến, chọc cho Úy Nam Thừa có vẻ mặt oán phu *.
(*) Oán phu: Người chồng oán giận
“Anh, chị Đông Nhi đâu? Không phải chị ấy tới chung với anh sao?”
“Em con nhóc thúi này! Chỉ biết nhớ chị Đông Nhi của em, cũng không quan tâm đến anh trai em.” Thiên Chỉ Dương giống như khi còn bé gõ gõ trán em gái, nhưng không ngờ Úy Nam Thừa bên cạnh không vui, bà xã của anh chỉ có thể do một mình anh động tay động chân, bất kỳ người đàn ông nào khác đều không được! die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Rất lớn tiếng “Khụ” một tiếng, nhờ vào đó đưa đến sự chú ý của hai người.
Thiên Ca Tuệ liếc nhìn ông xã, không để ý đến anh, tiếp tục ôm cánh tay anh trai, “Anh, tình cảm của anh và chị Đông Nhi có gần thêm một bước không? Có... Cái đó không?” Đôi mắt sáng lấp lánh còn giống như một con mèo giảo hoạt.
“Tuệ Tuệ, em bị làm hư rồi!” Thiên Chỉ Dương có điều ngụ ý.
“Nói mau đi mà!” Thiên Ca Tuệ giống như cô gái nhỏ quấn lấy anh trai mình.
Thiên Chỉ Dương bị cô quấn lấy không kiên nhẫn được, chỉ đành phải nói thật, “Không có.”
Anh thừa nhận Phó Đông Nhi đúng là một cô gái tốt, cũng là đối tượng rất tốt để làm bà xã, hiền lương thục đức, dịu dàng hào phóng, phong cách mỹ nữ điển hình, cho dù từ bất cứ phương diện nào đều rất tốt.
Cũng không biết tại sao, giữa hai người chính là không xảy ra luồng điện, anh thử hôn cô, nhưng ngay khoảnh khắc khi hai đôi môi chạm vào nhau, anh không chịu nổi nhảy dựng lên, thật sự không có cách nào.
Đôi môi Phó Đông Nhi cũng ở đó run rẩy, trong lòng ý vị kêu lên: Không phải anh ấy, không phải anh ấy...
Sau đó hai người hoàn toàn xa cách rồi, chỉ khi ở trước mặt cha mẹ hai nhà thì giả vờ giả vịt, lại bí mật có ước định, trong vòng ba năm, cho dù bên nào có người mình thích, bên kia cũng phải độ lượng buông tay, bên chỗ cha mẹ cũng phải gánh chịu trách nhiệm.
Năm nay, chính là năm thứ ba rồi, hình như hai người đều không tìm được mảnh xương sườn thuộc về mình, ba năm đã là kỳ hạn chót bọn họ có thể kéo dài, qua năm nay, bọn họ sẽ tuân theo ý nguyện của cha mẹ hai bên, kết làm vợ chồng.
Bên này Thiên Chỉ Dương bị em gái quấn lấy hỏi lung tung này kia, bên kia Phó Đông Nhi vừa mới thoát khỏi một ông chú nhiệt tình trò chuyện, cô thật sự không thích kiểu hư hỏng như vậy thăm hỏi, những người này trông mong lấy lòng cô, không phải vì nể mặt mũi cha cô và người kia... Thiên Chỉ Dương – chồng chưa cưới phong lưu phóng khoáng.
Lại nói, thời gian bọn họ đính hôn cũng sắp ba năm, nhưng giữa hai người đã hiểu rõ ràng gọi là không được, cô chỉ biết anh được công nhận là hoa hoa công tử, tốc độ thay bạn gái như thay quần áo, hơn nữa cặp mắt hoa đào kia luôn cười đến đắm đuối đưa tình, ý xuân tràn lan, nhưng cô cũng nhìn thấy tịch mịch nơi đáy mắt anh.
Cô nghĩ, nhất định là mình nhìn lầm. Kiểu người giống như anh, làm sao có thể sẽ tịch mịch chứ?
Bưng ly rượu đỏ lên, uống một ngụm lớn, năm nay là năm cuối cùng theo ước định của bọn họ, nhưng cô vẫn không thể gặp được một người đàn ông để cho mình động lòng, nhếch miệng lên nở nụ cười khổ.
Tình yêu? Thật sự chỉ có thể gặp mà không thể cầu sao?
Ngửa đầu, cái ly thấy đáy.
Xoay người chuẩn bị đi toilet, nhưng không ngờ giày cao gót đã dẫm lên chiếc váy dài màu lửa đỏ quét đất, một sơ sểnh ngã lệch xuống bên cạnh, không nhịn được “A” một tiếng, cũng không có đau đớn như dự đoán, lại rơi vào trong một chiếc giếng cổ sâu đen.
“Tiểu thư, cẩn thận.” Một giọng nam dễ nghe truyền đến.
Cô cảm thấy cánh tay tráng kiện có lực của anh ôm eo mình, khiến cho cô tránh khỏi tiếp xúc thân mật với nền đất, chỉ có điều tư thế này, vô cùng mập mờ.
Thân thể của cô gần như nghiêng thành 180 độ, mà anh, cánh tay đỡ eo cô, thân thể bị buộc nghiêng về phía trước, mắt hai người đối mắt, lỗ mũi đối lỗ mũi, đôi môi đối diện đôi môi.
Cái nhìn này, dừng lại giữa bọn họ dài đến một phút.
Tia lửa, âm thầm nảy sinh.
Nên hình dung người đàn ông trước mắt như thế nào đây? Trơn bóng như ngọc, tao nhã tuyệt luân, chân mày mây khói, tròng mắt đen sâu giống như giếng, sống mũi cao thẳng, còn có môi đầy đặn này, chắc hẳn, khi hôn...
Phó Đông Nhi! Sao mày có thể không biết thẹn thùng, lại nảy sinh ý nghĩ kỳ quái với người đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy! Cẩn thận và rụt rè mày được nuôi dạy đi đâu rồi? [email protected]`l3q21y"d0n
Hứa Du cũng không biết mình bị như thế nào? Bị cô gái mặc lễ phục màu đỏ như lửa này nhìn đến mặt hơi ngại ngùng, vẻ mặt của cô rất phong phú, ánh mắt nhìn mình cũng rất kỳ quái, nhất là vẻ mặt thẹn thùng như vậy, càng thêm vài phần xinh đẹp.
Cánh tay đỡ eo cô siết chặt, đỡ cô đứng lên.
“Cám ơn anh.” Mặt Phó Đông Nhi ửng đỏ, giọng như ruồi muỗi.
“Không có gì.” Hứa Du chỉ cảm thấy cô xấu hổ khác thường, lại không biết thật ra trong lòng cô nảy sinh ý nghĩ kỳ quái với mình.
“Xin hỏi, tiên sinh...”
“Xin hỏi, tiểu thư...”
Hai người đồng thời mở miệng, không khỏi liếc nhìn nhau, bèn nhìn nhau cười.
“Phó Đông Nhi.”
“Hứa Du.”
Phó Đông Nhi? Hứa Du chỉ cảm thấy cái tên này rất quen tai, lại nhất thời không nghĩ ra đã nghe ở đâu, thật ra thì ngay từ ba năm trước ở lễ đính hôn của Thiên Chỉ Dương, anh đã nhìn thấy Phó Đông Nhi từ xa xa, nhưng mà không đợi làm quen anh đã bị một cú điện thoại của lãnh đạo gọi đi, hơn nữa Phó Đông Nhi vẫn một mực du học ở Luân Đôn nhiều năm như vậy, rất ít trở lại.
Cho nên anh vốn không hề có ấn tượng, dĩ nhiên là không biết.
Chỉ có điều, lần gặp gỡ không ngờ này, khiến hai người chân chính biết đối phương, cũng nhớ đối phương, cuộc sống sau này cũng có tiếp diễn.
“Du, cậu lại núp ở đây đến gần người đẹp?” Không biết Quế Bá Lăng từ đâu xông ra, một trảo vỗ lên vai Hứa Du, đợi đến khi thấy rõ người đẹp váy đỏ rực này là ai thì mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Chị dâu? Sao chị lại ở đây?”
Quế Bá Lăng nhỏ nhất trong bốn người, anh thường xuyên xen lẫn chung một chỗ với Thiên Chỉ Dương, gặp Phó Đông Nhi nhiều lần, dĩ nhiên nhận ra, lúc này nhìn thấy mặt chị ấy đỏ bừng đứng chung một chỗ nói đùa với Du, không khỏi hơi kinh ngạc. Phải biết hai người này gần như tính là không biết, mà đêm nay? Hiển nhiên hơi kỳ quái.
Hứa Du bị tiếng “Chị dâu” kia của tiểu Quế tử làm cho ngây ngẩn cả người, ngẫm nghĩ một chút đã hiểu xảy ra chuyện gì.
Không trách được cảm thấy cái tên “Phó Đông Nhi” này đặc biệt quen tai, thì ra cô là vợ chưa cưới của Dương.
Cái gọi là vợ bạn không thể bắt nạt, Hứa Du anh không đến mức làm thằng đểu một lần.
Năm đó phần tình cảm đối với Tuệ Tuệ ẩn giấu trong đáy lòng kia, còn chưa kịp nói ra đã bị bóp tắt, mà đến cuối cùng anh cũng hiểu, không phải của mình đừng cưỡng ép, là của mình luôn sẽ đến.
May mà, anh quay đầu lại kịp thời, tình bạn với Thừa còn tốt hơn ban đầu một chút, có lẽ đây chính là kết quả đối xử thẳng thắn giữa đàn ông, khiến lòng nhích lại gần thêm một bước, không có gì trở ngại.
Phó Đông Nhi nghe được Quế Bá Lăng gọi mình một tiếng “Chị dâu”, trong lòng hơi cáu giận, tiểu Quế tử này, thật sự không thể che đậy miệng!
Nhìn dáng vẻ dường như rất quen thuộc của bọn họ, không khỏi hỏi, “Hai người... Biết nhau?”
“Tụi em đâu chỉ biết, bốn người tụi em đều lớn lên trong cùng một đại viện từ nhỏ, là anh em tốt mặc chung một cái quần.” Quế Bá Lăng cười đến vui mừng, không hề cảm thấy khác thường giữa hai người.
Phó Đông Nhi sáng tỏ, Thiên Chỉ Dương cũng từng đề cập tới tình bạn giữa bốn người bọn họ với cô, thì ra anh cũng ở trong số đó, không trách được khi anh nghe thấy tiểu Quế tử gọi mình là “Chị dâu” thì sắc mặt tối xuống.
Nhất định có kiêng kỵ! dieendaanleequuydonn
Chỉ có điều, cô không sợ. Người đàn ông này mang cho cô rung động để cho cô biết mình vừa thấy đã yêu anh rồi, cảm giác tim đập lợi hại đó khiến cho gương mặt của cô bốc cháy lên.
Hứa Du, Hứa Du...
Trong lòng yên lặng thầm gọi nhiều lần, em coi trọng anh rồi, em muốn theo đuổi anh.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đợi ba người cùng đi tìm Thiên Chỉ Dương thì dọc theo đường đi Hứa Du đều mím chặt cánh môi, không nói lời nào.
Phó Đông Nhi thỉnh thoảng liếc trộm anh vài lần, phát hiện vẻ u sầu vẫn không tan được ở giữa chân mày anh, trong lòng khẽ co rúm lại, định đưa tay vuốt chỗ giữa hai chân mày đã cau lại thành hình chữ Xuyên (川) của anh.
“Wow! Chị Đông Nhi! Chị thật sự càng ngày càng xinh đẹp đó!” Thiên Ca Tuệ giống như Xì trum nhảy tới, ôm Phó Đông Nhi cười đến vui vẻ.
“Tuệ Tuệ, em mở miệng cũng ngọt.” Phó Đông Nhi cười đến cưng chiều nói, cô là con gái một trong nhà, từ nhỏ đã cô đơn lớn lên, không có bạn thân chơi cùng, may mà Tuệ Tuệ phóng khoáng hoạt bát khiến cho cô rất thích, không tự chủ coi cô ấy là em gái của mình.
“Hì hì, chị Đông Nhi lần này trở lai không cho đi nữa, anh em có tính tình hoa hồ điệp, chị phải quản một chút.” Ở trong lòng Thiên Ca Tuệ đã sớm coi Phó Đông Nhi trở thành chị dâu của mình, cho nên khi nói chuyện cũng hướng về phương diện kia một chút.
Nếu là bình thường, thì cũng chẳng có gì, nhưng giờ phút này lòng của Phó Đông Nhi đã nghiêng về Hứa Du, khó tránh khỏi không có tư vị gì.
Lòng của Hứa Du cũng bị đâm đau, anh không khỏi hỏi ngược lại mình: Mình đây là như thế nào?
“Anh nói em cứ không chào đón anh trai em như vậy? Nói chuyện không biết lớn nhỏ, tính tình hoa hồ điệp cái gì, bây giờ anh cũng không trêu chọc hoa đào gì, nhưng hoa đào cứ tới trêu chọc anh.” Thiên Chỉ Dương kịp thời chế giễu ngược lại hóa giả lúng túng cho Phó Đông Nhi.
“Chị Đông Nhi, chúng ta không để ý đến bọn họ, chúng ta đi ăn cái gì đi.” Nói xong, đã kéo Phó Đông Nhi lên bàn để đồ ăn.
Thiên Chỉ Dương lẳng lơ liếc mắt nhìn Úy Nam Thừa, “Đều do cậu dung túng ra.”
Úy Nam Thừa uống một ngụm sâm panh, nhẹ nhàng liếc lại, hình như định nói: chúng ta tám lạng nửa cân.
Bàn để đồ ăn.
Thiên Ca Tuệ miệng to cắn bánh ngọt và salad trái cây, thật sự rất đói đó ~
Đột nhiên phát hiện Phó Đông Nhi bên cạnh không dính đũa, không khỏi hỏi, “Chị Đông Nhi, sao lòng chị không yên, chị không đói sao? Nếm thử cái này một chút, cũng không tệ lắm!” Nói xong, gắp một miếng đưa đến bên miệng chị ấy.
Phó Đông Nhi bất đắc dĩ chỉ đành phải há mồm, “Tuệ Tuệ, chị không đói bụng, em ăn đi.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Bây giờ cô tâm tình phiền muộn, nào còn ăn được gì.
“Chị Đông Nhi, chị vẫn không thích anh trai sao? Hai người... Vẫn chưa được sao?” Thiên Ca Tuệ rất muốn hỏi trực diện Phó Đông Nhi vấn đề này, mới kéo chị ấy qua một bên.
“Chị và anh trai em, không có cảm giác đó, đoán chừng là không được.” Phó Đông Nhi thở dài, Thiên Chỉ Dương là một người tốt, cô biết. Đáng tiếc, không phải là gu của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Ca Tuệ nhất thời sa sầm xuống, độ tin cậy từ chính miệng chị Đông Nhi nói ra lập tức tăng lên không ít.
Haizzz! Trong lòng riêng của cô không hy vọng chị Đông Nhi gả cho người không phải anh trai cô, nhưng cô cũng hiểu, chuyện tình cảm không thể cưỡng ép, có vài người nhất định có duyên mà không có phận.
“Chị Đông Nhi, vậy sau này... Em còn có thể gọi chị là chị không?”
“Đương nhiên là có thể, chị vĩnh viễn là chị gái của em.” Phó Đông Nhi cưng chiều cười nói.
Thiên Ca Tuệ cũng cười, cười đến vui vẻ, về sau cô sẽ có một chị dâu, còn có một chị gái, thật tốt.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đêm nay, tin tức Úy Nam Thừa đã kết hôn hoàn toàn nổ tung ở thành phố W.
Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, trên trang đầu các tạp chí lớn đều là: Người đàn ông độc thân hoàng kim chạm tay có thể bỏng Úy Nam Thừa thế mà lại đã bí mật kết hôn? Bà xã vẫn còn là sinh viên năm tư, hai người danh môn xứng đôi, đều xuất thân từ gia đình cấp cao.
Thậm chí có báo lá cải còn lộ ra hai người định cô dâu nhỏ, còn nói ban đầu Úy Nam Thừa rất phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng dưới uy hổ của ông cụ, không dám không nghe theo, trước không ra ánh sáng vì giữa hai người vẫn bất hòa, cho đến gần đây mới lâu ngày sinh tình...
Thời thế này, chỗ nào phóng viên bát quái cũng nhúng tay vào! Bí mật gì cũng có thể đào móc ra, thật kinh khủng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...